[Dịch]Khủng Long Thần Giới- Sưu tầm
Chương 63 : Trở mặt
                                            .
                                    
             Soạt phịch…
Mấy âm thanh vang lên làm cho lũ khủng long nhỏ xung quanh chạy tán  loạn. Ở giữa không trung đột nhiên xuất hiện một vùng sáng, sau đó, tám  thân ảnh cao thấp khác nhau bị bắn ra khỏi đó, đáp xuống đất.
Tám người này chắc chắn là tổ đặc biệt cùng với Liên Hương Nhu rồi.
Đã lâu lắm rồi mới được hít thở lại khí trời như thế này. Tuy rằng rừng  núi vẫn như trước, ẩm ướt, bẩn thỉu, thậm chí còn tràn ngập mùi hôi thối  của các chất hữu cơ phân hủy, nhưng, đối với bọn Trương Hải, hay ngay  cả Liên Hương Nhu thì những thứ này đều thật thân thiết.
- Cuối cùng cũng ra được rồi!
Trần Mạnh Thắng không nhịn nổi kích động mày nhảy cẫng lên hoan hô, bọn  Trương Hải cũng dần ảnh hưởng theo, nắm tay nhau cùng nhảy nhót ăn mừng,  dường như sự mệt nhọc trước đó đã hoàn toàn tan biến.
- Đến lúc chia tay rồi!
Một âm thanh lạnh nhạt vang lên, đó chính là Liên Hương Nhu nói. Chỉ là,  thứ ngôn ngữ này thì chỉ có Trương Hải mới hiểu, còn sáu người kia thì  nhìn nhau bằng vẻ mặt mờ mịt. Bởi vì Liên Hương Nhu đang nói tiếng mẹ đẻ  của nàng.
Ban nãy, trong phong ấn kia, Liên Hương Nhu vẫn sử dụng ngôn ngữ của Bạo  quốc (nói cho chuẩn thì nó là tiếng Việt), tuy rằng ngữ điệu hơi lệch  lạc một chút nhưng mọi người vẫn nghe hiểu. Nhưng bây giờ thì chỉ biết  đứng đó nhìn nhau mà thôi.
- Việc tôi đã hứa thì tôi sẽ làm!
Trương Hải cũng lạnh nhạt gật đầu, sau đó bình tĩnh lấy bốn miếng ngọc thánh thú ra.
Bốn miếng ngọc này trông cực kỳ đẹp đẽ, lung linh, làm cho mấy cô gái  trong nhóm đều nhìn chằm chằm vào đó. Tất nhiên, Dương Thanh Kỳ thì chỉ  chú ý đến ba miếng ngọc còn lại, còn con giun đất thì nàng đã quá quen  rồi.
- Ngọc thánh thú này cô hãy cầm lấy đi!
Mọi người xung quanh mờ mịt nghe hai người xì xà xì xồ với nhau, nhưng  họ cũng không có động tác gì cả, bởi vì Trương Hải cũng rất bình tĩnh,  xem ra không có gì đáng lo lắng.
Liên Hương Nhu rất hài lòng với thái độ này của hắn, nàng khẽ phất tay  một cái, ba miếng ngọc thanh long, bạch hổ và cá voi lần lượt bay vào  tay nàng, chỉ còn lại duy nhất miếng ngọc giun đất vẫn nằm trơ ra đó,  không chịu sự khống chế của Liên Hương Nhu.
Đó là một chiêu cách không lấy vật bình thường của người luyện khí,  Dương Thanh Kỳ cũng làm được. Chỉ là, miếng ngọc giun đất không theo  khống chế làm cho sắc mặt của Liên Hương Nhu trở nên hơi trầm xuống.
Có một việc, Liên Hương Nhu cũng không nói cho Trương Hải biết.
Ngọc thánh thú không thể chuyển giao khi mà chủ nhân của nó vẫn còn sống.
Sở dĩ Trương Hải có thể cầm hai viên ngọc thánh thú bạch hổ và cá voi là  do chủ nhân của chúng đã chết rồi. Còn việc trước đó Liên Hương Nhu nói  nàng là chủ nhân của ngọc bạch hổ thì là nói dối, vì vậy Trương Hải mới  có thể nhận được nó.
Liên Hương Nhu cũng không phải là chủ nhân thực sự của miếng ngọc bạch  hổ, cũng có nghĩa là nàng chưa vào Mộng Động, thực tế người chiến thắng  Mộng Động chính là đại sư huynh mà nàng vẫn nói, cũng người đó đã nói  cho nàng biết tất cả những điều hắn biết về Nhãn Động, đó cũng là lý do  mà Liên Hương Nhu tin tưởng vào những gì mình biết như vậy, bởi vì nàng  tin tưởng vào đại sư huynh.
Bây giờ muốn lấy ngọc giun đất, chỉ có cách duy nhất là giết chết chủ nhân của nó.
Nhưng Liên Hương Nhu đã thề không chọc tới hắn… Nhưng chẳng sao, lấy lý do hắn không giữ lời thề trước là được.
- Sao hả? Ngươi muốn lật lọng, không đưa ngọc thánh thú cho ta? - Liên  Hương Nhu có vẻ càng ngày càng lạnh lùng, nói một câu tràn đầy sát khí.  Trương Hải cũng thấy khó hiểu, nhanh chóng giải thích:
- Lật lọng gì chứ? Đây… cô cầm đi! - Dứt lời, Trương Hải tiến lên đưa  ngọc thánh thú đến tận tay Liên Hương Nhu. Hắn cũng chưa có ham muốn gì  với ngọc thánh thú cả, quan trọng hơn, bây giờ hắn không biết thực lực  Liên Hương Nhu đã hồi phục đến đâu, nhưng nhìn qua thì có lẽ nàng bây  giờ còn mạnh hơn cả bảy người bọn hắn hợp lại.
Liên Hương Nhu cũng đưa tay ra nhận lấy, nhưng khi nàng gần chạm vào thì  miếng ngọc giun đất chợt phát ra  ánh sáng chói lọi, đẩy tung Liên  Hương Nhu ra, sau đó thì nằm trơ trong lòng bàn tay của Trương Hải.
Trương Hải cực kỳ khó hiểu, nhìn chằm chằm vào con giun đất, những tưởng  nó đã hết năng lực khi tái sinh cho mình và Dương Thanh Kỳ, không ngờ  còn có những tác dụng này.
Lúc này, trong lòng Liên Hương Nhu vẫn hơi do dự, nàng không muốn làm  một người giở trò như thế này, nhưng để đạt được ngọc thánh thú thì phải  chấp nhận, nàng ra vẻ cực kỳ tức giận nói:
- Giỏi cho tên lật lọng! Không ngờ bây giờ ngươi lại dám phản bội lại những lời đã thề. Mau giao ngọc thánh thú ra đây!
Dứt lời, thân hình của nàng lại như quỷ mị xông lên, mấy người xung  quanh cũng kinh hãi, bất chấp mọi thứ xung quanh, chạy ngay tới bên  Trương Hải để trợ giúp cho hắn.
Liên Hương Nhu ra tay rất mạnh mẽ, nhưng lại vô cùng ưu nhã, mỗi cái  phất tay rất nhẹ nhàng của nàng có thể đánh bay cả người của Phạm Đức  Linh, mỗi một lần nàng khua múa những ngón tay giống như đánh đàn, dải  lụa ở sau lưng lại phất lên, đánh bật một đối thủ ra ngay lập tức.
Nhưng nàng ra tay rất có chừng mực, nàng đã thề sẽ không làm phiền đến  mấy kẻ này, nàng đã lật lọng với Trương Hải, không muốn ngay cả lời thề  này mà cũng làm trái, vì thế mà nàng không hề ra một đòn sát thủ nào.
Còn đối với Trương Hải, trong lòng nàng cũng đang do dự không thôi, nói  gì thì nói, nếu không có hắn thì nàng chưa chắc đã có thể thoát được  khỏi phong ấn kia, có thể sẽ phải ở trong băng liên thêm ngàn năm, vạn  năm cũng không biết chừng. Hơn nữa, lời thề của nàng với hắn vẫn còn đó,  nàng không muốn tự làm cho đạo tâm của mình vấy bẩn.
Do đó, đòn thế của Liên Hương Nhu nhìn qua rất tàn ác, nhưng mỗi khi mấu chốt lại có vẻ chần chừ, nhiều lúc còn rụt tay lại.
Trương Hải lúc này đang vô cùng bực bội, nhưng trong lòng lại có phần phấn khích.
Cao thủ nha!
Tuy rằng Liên Hương Nhu còn chưa hồi phục được bao nhiêu, nhưng trong  mắt Trương Hải thì đúng là một đại cao thủ rồi, đây là một dịp tốt cho  hắn rèn luyện khả năng chiến đấu.
Từ khi trải qua tất cả trong phong ấn kia, thực lực của Trương Hải đã  tăng tiến rất nhiều, nhưng không có cơ hội để mà thử nghiệm.
Hắn phát hiện, phản xạ của mình đã mạnh hơn lúc trước, ít nhất cũng phải  hơn đến bốn lần, nếu như trước đây, những đòn thế của Liên Hương Nhu  cũng đủ cho hắn phải nằm xuống vài lần rồi, nhưng bây giờ hắn vẫn có khả  năng né tránh, làm cho Liên Hương Nhu cũng hơi buồn bực.
Trương Hải biết, đấu với kẻ có thực lực cao hơn mình thế này, không được  phép ngạnh tiếp, chỉ có thể né tránh, chiến thuật phòng ngự phản công  là tốt nhất.
Liên Hương Nhu vừa đánh ra một chưởng, Trương Hải nhanh chóng lách sáng  bên trái, bàn tay nhanh như chớp bắt lấy cổ tay nàng, tiếp tục giật mạnh  về phía trước. Liên Hương Nhu lúc này cũng lỡ đà, nàng nhanh chóng vận  khí vào hai chân, muốn dùng sức mà phản lại đà tiến này, nhằm lùi về  phía sau.
Nhưng Trương Hải dường như đã đoán trước, cánh tay còn lại đã giơ lên từ  lúc nào, Liên Hương Nhu còn chưa kịp phản đà thì một cái cùi chỏ cứng  như thép đã áp đến cổ họng nàng, không hề lưu một chút lực nào.
Mắt Liên Hương Nhu không hề thay đổi, thân thể nàng chợt ngửa ra đằng  sau, né khỏi cái cùi chỏ đó, cánh tay xinh xinh cũng như một con linh  xà, uốn một lúc đã thoát khỏi sự kìm kẹp của Trương Hải. Liên Hương Nhu  cũng không thèm phản đà nữa, mà nương theo cỗ lực đó tiến thẳng về phía  trước, tách xa Trương Hải ra.
Lúc này, một tiếng “vút” chói tai vang lên, cùng với đó là một sợi roi  rắn chắc quật về phía lưng nàng. Liên Hương Nhu hừ một tiếng, dải lụa ở  sau người chợt tự động phất lên, quấn chặt vào chiếc roi, sau đó thì  khóa cứng lại. Liên Hương Nhu cũng nhanh chóng giật lại, muốn kéo cái kẻ  dám công kích kia lại gần, nhưng lực của nàng phát ra cứ như đấm vào bị  bông, chẳng có tý lực phản kháng nào làm cho Liên Hương Nhu thấy bực  bội.
Chỉ thấy cả cái roi kia bay thẳng theo lực kéo đó, còn người thì không  thấy đâu. Ngay lúc đó, một dải lụa trắng cũng bay tới gần ngực của Liên  Hương Nhu, muốn kích cho nàng một đòn. Tròng mắt của Liên Hương Nhu hơi  co lại, nhưng cũng không mất đi chút bình tĩnh nào, chỉ hời hợt giơ bàn  tay trắng nõn lên, bắt thẳng vào dải lụa đó, dù người kia có dùng lực  thế nào cũng không kéo lại được.
Âm thanh roi quất lại vang lên sau lưng nàng, Liên Hương Nhu bực tức  quay người lại, thấy ngay Trương Hải không biết đã bắt được chiếc roi  kia từ lúc nào, đang dùng hết sức vung về phía nàng, có vẻ còn mạnh hơn  cả chủ nhân thực sự của chiếc roi này nữa.
Chát!
Chiếc roi đã quất trúng.
Nhưng chỉ quất trúng cánh tay mà Liên Hương Nhu giơ lên chắn mà thôi,  tuy rằng cảm giác đau rát truyền đến làm cho Liên Hương Nhu khó chịu,  nhưng tay nàng cũng đã bắt lại chiếc roi kia. Tình cảnh có vẻ vô cùng  giằng co, một cô gái, đứng ở chính giữa khu rừng, một tay bắt một dải  lụa, một tay bắt lấy chiếc roi, chặn cứng chúng lại, không cho đối  phương thu về.
“Ya..” Cùng lúc đó, hai tiếng hét lớn vang lên, Liên Hương Nhu nhạy cảm  thấy được nhiệt khí và hàn khí đang áp đến sau lưng nàng. Không chần chừ  nữa, Liên Hương Nhu dồn khí công vào chiếc roi và dải lụa kia, chấn  mạnh một cái, ở hai phía chợt vang lên tiếng kêu đau đớn, hẳn là Trương  Hải và Dương Thanh Kỳ đã bị thương.
Liên Hương Nhu quay phắt người lại, thấy ngay hai cú đá ẩn chứa lực  lượng kinh khủng đang áp về phía mình, hai cánh nguyệt đao gắn ở cổ chân  cũng phát ra ánh sáng sắc lạnh, đang không chút lưu tình chém vào cổ  nàng.
Liên Hương Nhu không tránh, nàng biết có tránh cũng không kịp, có khi  còn tự làm mình bị thương. Nàng đứng im tại chỗ, hời hợt đưa hai bàn tay  trắng nõn lên, sau đó… kẹp chặt lấy hai lưỡi đao đang chém đến như  chớp.
Chỉ dùng tay đã ngăn chặn được nhát chém đó? Hơn nữa còn cả cước lực của  hai Trex tộc xuất sắc! Phạm Đức Linh cùng Phạm Đình Phương chợt thấy  kinh ngạc, nhưng cũng không có rút lại làm gì, chân còn lại cũng đã chém  chéo xuống, nhằm thẳng vào eo của Liên Hương Nhu.
“Beng, beng!” Hai âm thanh trước sau vang lên làm cho người ta có cảm  giác giống như con dao chém vào tường thép. Nếu như vừa nãy hai người họ  Phạm kinh ngạc thì bây giờ đã thành kinh hãi rồi, đòn chân của họ chém  vào eo nàng, không ngờ không thể nào xuyên qua.
Thực ra cũng không trách được, cả bộ quần áo này chính là một bộ đồ  phòng thủ. Chẳng lẽ một người tự xưng mình là tiên tử mà không có được  những món đồ chiến đấu này hay sao?
Liên Hương Nhu hơi nhíu mày, có vẻ đã hơi tức giận, hai cú đá kia tuy  không làm tổn thương gì nhưng lực tác động vào eo vẫn khiến nàng đau  nhói, không dễ chịu gì cả.
Hai bàn tay buông hai nguyệt đao ra, nhưng hai người Phạm Đức Linh và  Phạm Đình Phương còn chưa kịp lui lại thì hai bàn tay trắng nõn đã tiến  trước ngực họ, sau đó nện thẳng vào ngực, một cỗ đại lực nhưng xuyên đá  phá sơn truyền vào làm họ bay ngược về phía sau, miệng hộc ra một ngụm  máu.
Thương thế không nặng, nhưng tạm thời không chiến đấu được nữa, đặc biệt  là Phạm Đình Phương, thân thể vẫn còn suy nhược của nàng bây giờ đang  bủn rủn, không còn chút lực phản kháng.
“Ầm ầm” Ngay lúc đó, âm thanh ầm ầm nặng nề vang lên làm cho Liên Hương  Nhu cảnh giác, lắc mình tránh thoát. Chỗ nàng vừa đứng đã bị một hàm  răng sắc bén gặm trúng, lá cây tung tóe. Liên Hương Nhu vừa phi thân lên  thì đã thấy một hàm răng khác đang hướng về phía nàng, ý đồ nhai nát  nàng thành mảnh vụn.
Hừ lạnh một tiếng, trong ống tay nàng lại hiện ra một dải lụa. Dải lụa  mềm mại theo sự khống chế của nàng, xoay một vòng rồi quấn chặt vào cái  mõm kia, khóa chặt lại làm cho hàm răng đó không mở ra được nữa.
Hai con Elasmosaurus nhỏ dám tấn công mình làm Liên Hương Nhu tức giận,  tuy nàng thề không giết lũ người kia nhưng không có nghĩa là không được  giết súc sinh này.
Thân hình nhanh như chớp xuất hiện trước cái đầu của con Elasmosaurus bị  khóa mõm, Liên Hương Nhu giơ bàn tay đã bắt đầu phát sáng của mình lên,  không chần chờ gì mà giáng thẳng xuống. Nếu trúng phải đòn này, có lẽ  cái đầu kia sẽ nát bét, đừng hòng sống sót.
Phịch! Âm thanh nặng nề vang lên, không biết từ lúc nào, ở trên đầu của  con Elasmosaurus đó đã xuất hiện một bóng người, tay cầm khiên, áo giáp  xù xì. Chính là Trần Mạnh Thắng đã biến thân, đang dồn toàn lực vào để  phòng thủ. Dù thế nhưng hắn vẫn bị cỗ lực lượng đáng sợ này đánh cho hộc  máu, sắc mặt uể oải.
Liên Hương Nhu hơi buông tay ra, nhưng đúng lúc đó, nàng cảm thấy một cỗ  hơi thở sâm hàn cực độ đang ở đằng sau lưng mình. Nàng nhạy bén nhảy  sang một bên, né tránh được một đôi móng vuốt vừa chụp lấy. Vừa nhìn  lại, lông mày của Liên Hương Nhu lại càng nhíu sâu.
- Ta đã nói rằng ta không biết tại sao lại vậy! Nhưng nếu ngươi cứ muốn  dùng cách này thì giải quyết thì xin lỗi, ta chỉ có thể phản kháng mà  thôi!
Giọng nói sâm hàn, đôi mắt sâm hàn, ngay cả một cái lưỡi dài thè ra liếm  liếm mỗi cũng làm cho hình tượng của Trương Hải càng thêm đáng sợ.
Hắn đã kích hoạt Dạ Xoa Ấn. Lần này hắn đã có kinh nghiệm khống chế, có  thể tăng cường sức mạnh lên nhiều, hơn nữa dùng xong chắc chắn không đến  mức kiệt sức như lúc trước, cùng lắm là mệt chút xíu thôi, giống như  người khủng long biến thân vậy.
Mọi người xung quanh đều kinh hãi nhìn chằm chằm vào Trương Hải, ngay cả  Nguyễn Khánh Huyền đang yếu ớt đứng một bên (cô này không chiến vì quá  mệt ở trên núi Đông, thậm chí còn yếu hơn Phương nhiều), còn cả Nguyễn  Thu Hà đang cuống quýt chạy lại xem tình trạng những người lại ra sao,  lại lấy ra ít thuốc gì đó cho họ uống vào cũng phải giật mình nhìn lại.
Chỉ có Dương Thanh Kỳ đang dần đứng dậy thì nhíu mày! Sao lại không dùng một bộ đồ chứ? Bày ra cái bộ dạng này để dọa người à?
Nếu Trương Hải nghe thấy thì chỉ có biết đường ủy khuất nhìn nàng, hắn cũng muốn, nhưng mà nhẫn của hắn đưa cho nàng rồi mà…
Còn Liên Hương Nhu thì ngạc nhiên nhìn nhìn, sau đó nhếch môi, lẩm bẩm: “Thú vị!” Sau đó, cả hai bên lại lao vào chiến đấu. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện