[Dịch]Khủng Long Thần Giới- Sưu tầm
Chương 60 : Phần thưởng
                                            .
                                    
             - Không đúng! - Liên Hương Nhu chợt thốt lên.
Trương Hải nghi hoặc quay đầu lại nhìn nàng, hắn đang rối bời trong  lòng, Liên Hương Nhu phát hiện ra thứ gì bây giờ đều có thể làm dấy lên  hy vọng trong lòng hắn.
- Ngươi xem, những bức tường thủy tinh xung quanh vẫn rất xù xì, chỉ có  bức tường trước mặt này là bằng phẳng, trong suốt, có thể nhìn xuyên  thấu qua…
- Nhỡ đâu tại bức tường này bao bọc ngọc thánh thú nên thế thì sao?
Liên Hương Nhu tức giận vỗ đầu hắn đánh bộp một cái. Trương Hải tuy đau  nhưng không nói gì nữa, chỉ nghe Liên Hương Nhu nói tiếp:
- Lần sau ta đang nói thì đừng có ngắt lời! Ngươi nhìn cho kỹ đi, nhìn  xuyên qua bức tường này, có thể thấy ngọc thánh thú vẫn đang bị bao bọc  cả bốn phía xung quanh, không có một lối vào nào cả. Nhưng ngươi có thể  thấy ba bức tường kia đều là loại xù xì để đánh lạc hướng, chỉ có duy  nhất bức tường này là trong suốt, không đánh lừa thị giác… Đó chính là  dấu hiệu chứng tỏ chúng ta đã thành công vượt qua cửa ải, không còn bị  che mắt nữa, hiểu chưa?
Trương Hải nghe xong cũng thấy có lý, nhưng hắn lại nghi hoặc nói:
- Nhỡ đâu những gì cô nhìn thấy cũng là ảo ảnh che mắt thì sao?
Liên Hương Nhu hơi nghẹn lại, nhưng nàng không cần phải giải thích, bởi  vì phía trước đã xảy ra dị biến, tạm thời thu hút sự chú ý của hai  người.
Một cái đài thủy tinh nổi lên, trên đó có một tấm kính phẳng, nhìn trong suốt, nhưng trên đó nhanh chóng hiện ra những dòng chữ.
- Chúc mừng! Những kẻ thẳng cuộc! Bây giờ các người sẽ có phần thưởng  của riêng mình. Phần thưởng là bắt buộc, ngươi phải nhận phần thưởng thì  mới giành được ngọc thánh thú và hoàn thành Nhãn Động này!
- Hãy tự móc mắt của mình ra và đặt lên trên đài…
Nhìn thấy dòng chữ cuối, Trương Hải chợt thấy rùng mình, phần thưởng gì mà khủng khiếp thế này?
Cả hai người đều cảm thấy như đây lại là một cái bẫy, cho họ tự lao vào vậy.
Nhưng rất nhanh, Trương Hải lại nhận ra giá trị của mình.
Làm chuột thí nghiệm.
Chỉ thấy Liên Hương Nhu nói:
- Ngươi dẫn đường đến đây, bây giờ ngươi lên mà thử phần thưởng đi!
Trương Hải trợn tròn mắt, nhìn nàng bằng ánh mắt không tình nguyện. Liên Hương Nhu chỉ vỗ đầu hắn một cái nữa, cười cười nói:
- Rốt cuộc ngươi tự lên hay để ta móc mắt ngươi ra đặt lên đó?
Trương Hải thầm tức giận trong lòng, nhưng hắn không thể không tiến lên,  đứng trước cái đài đó, hai ngón tay giơ lên, vô cùng do dự, thậm chí là  đang tính toán để phản kháng.
Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ ngợ cái gì thì cái đài kia chợt sáng lên,  hai chiếc xúc tu dài ngoằng không hiểu từ đâu hiện ra. Một cái xúc tu  quấn chặt lấy eo Trương Hải, không cho hắn giãy dụa, cái còn lại đột  nhiên xòe ra hai mũi nhọn, mạnh mẽ chọc thẳng vào mắt Trương Hải, móc cả  con ngươi ra.
Trương Hải đau đớn đến sắp ngất đi, hắn kêu thảm một tiếng, thân hình  càng giãy dụa mạnh nhưng không thể nào thoát ra được. Hai con ngươi đầy  máu của hắn được đặt lên đài, cùng lúc đó, một dòng chữ được hiển thị  lên trên đó:
“Chúc mừng, người chiến thắng đạt được phần thưởng thiện ác nhãn. Tác  dụng: nhìn thấu thiện ý và ác ý của người khác với mình, có tác dụng tối  đa với kẻ hơn mình hai đẳng cấp tu vi. Đôi mắt có thể truyền thừa, dùng  đôi mắt này để thay thế cho người kế thừa của mình…”
Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng tất cả những thông tin đó đều hiện ra  trong đầu Trương Hải, làm cho hắn không thể không chấn động. Cùng lúc  đó, đôi mắt của hắn trên đài chợt chìm xuống, một đôi mắt đang tỏa ra  ánh sáng màu lam và màu đỏ được nổi lên, sau đó phi thẳng về phía hốc  mắt của hắn.
Khi đôi mắt ấy nhập vào người, Trương Hải cảm thấy trời quay đất cuồng,  choáng váng vô cùng. Liên Hương Nhu thì thấy hắn đang giãy dụa, trong  đôi mắt phát ra ánh sáng màu đỏ và màu lam chiếu rọi lên trần mê cung,  sau đó lại bị phản xạ, phát tán lung tung làm thay đổi tất cả màu sắc  bên trong mê cung trắng xóa này.
Đến khi ánh sáng hoàn toàn tan đi, Trương Hải đã mềm nhũn nằm trong sự  kìm nén của xúc tu, đến lúc này, xúc tu mới di chuyển, đặt hắn qua một  bên. Trên tấm kính lại tiếp tục hiển thị dòng chữ:
“Người chiến thắng đã có một nửa nhận phần thưởng, mời một nửa số người chiến thắng còn lại tiến lên…”
Liên Hương Nhu nhìn Trương Hải, thấy hắn vẫn còn sống, chỉ là đang ngủ  say mà thôi, nàng cũng đã tin cái phần thường này đến tám chín phần.  Nàng không do dự nữa, cắn răng một cái rồi tiến lên phía trước đài.  Không cần xúc tu phải động thủ, nàng đã mạnh mẽ đưa hai ngón tay trắng  muốt lên, móc đôi mắt xinh đẹp của mình ra.
Khi đôi mắt ấy đặt lên đài, một dòng chữ được hiển thị:
“Phần thưởng là chân thân nhãn. Tác dụng: nhìn thấu chân thân, của chằn  tinh và yêu tu, nhìn thấu biến thân chủng tộc của người khủng long và  mọi chủng tộc khác. Có khả năng truyền thừa lại cho những thế hệ sau…”
Dòng chữ chấm dứt, đôi mắt của nàng lại chìm xuống, một đôi mắt đang tỏa  ra ánh sáng tinh khiết như ánh trăng nổi lên, nhập vào hốc mắt của  nàng. Liên Hương Nhu cũng có cảm giác đau đớn, nhưng nàng không giãy dụa  gì, hơn nữa, Liên Hương Nhu đã trải qua nhiều tu luyện, nghị lực tốt  hơn Trương Hải nhiều, vì thế nên nàng không phản ứng kịch liệt như hắn.
Thời gian trôi đi, Liên Hương Nhu tiếp nhận đôi mắt ấy xong thì cũng lâm  vào ngủ say. Không phải nàng không chịu được mà là sau khi vừa thay  mắt, đôi mắt mới cũng cần được nghỉ ngơi, hơn nữa sực lực của nàng cũng  tiêu hao nhiều rồi, bây giờ chỉ có ngủ mới là lựa chọn chính xác mà  thôi.
Cũng không biết qua bao lâu, Trương Hải mơ màng tỉnh lại, lúc này, Liên  Hương Nhu đã bình thản ngồi tĩnh tọa ở đó không xa. Đang chờ hắn hoàn  thành mà thôi.
Trương Hải tỉnh dậy, Liên Hương Nhu liền mở bừng mắt ra, đôi mắt trong  sáng, lạnh nhạt của nàng bây giờ đang phát ra một thứ hào quang trắng  thánh thiện. Dưới ánh mắt đó, Trương Hải có cảm giác như mình đang bị  nhìn thấu vậy.
Nhưng mà sắc mặt của Liên Hương Nhu chợt trở nên cổ quái vô cùng, thậm  chí còn có vẻ ngạc nhiên như không thể tin vào mắt mình vậy.
- Ngươi… ngươi không phải người khủng long, ngươi là nhân tộc… không  đúng… trong người ngươi có huyết mạch cực kỳ hỗn loạn, thậm chí có cả  vết tích của long thần và long tiên… nhưng mà… vẫn có huyết mạch của  nhân tộc cực kỳ nồng đậm. Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?
Trương Hải đang mơ màng nhưng vẫn nghe loáng thoáng được mấy chữ, hắn  sửng sốt hết cả người, cái gì mà long thần, long tiên, còn có cả huyết  mạch nhân tộc? Ta đây rõ ràng là Trex tộc cơ mà?
Nhưng mà không đúng, người tu luyện Tam Huyền Điển Bí phải có huyết mạch  hỗn độn, mình… nếu mà cô ta nói đúng thì… chẳng phải là quá hợp logic  rồi hay sao?
Vậy còn bố mẹ?
Trong đầu Trương Hải chợt mường tượng ra tất cả sự thật, nói cho đơn  giản thì hắn không phải là con ruột của bố và mẹ, từ trước tới nay vẫn  như vậy…
Cho dù Trương Hải không muốn tin, nhưng rất nhiều bằng chứng chứng minh  rằng hắn chẳng giống họ bất cứ thứ gì, từ dung mạo, huyết mạch thiên  phú, cho đến cả cách tu luyện nữa. Hắn cũng đã đoán ra điều này từ lâu,  chỉ là hắn không muốn tin mà thôi.
Không nghĩ nhiều nữa, Trương Hải biết khả năng vừa rồi có thể là khả  năng đặc biệt của “phần thưởng”, hắn cũng nhanh chóng tập trung tinh  thần để vận dụng thiện ác nhãn.
Nhưng mà… hình như vô dụng.
Trương Hải cười khổ, tình hình không tốt, cô nàng này có tu vi còn cao  hơn hắn ít nhất là ba bậc, bây giờ không thể nhìn thấy thiện ác gì trên  người cô ta cả. Chẳng biết cái quyết định tha cho cô ta lúc trước có  đúng hay không nữa.
Liên Hương Nhu cũng từ từ bình tĩnh lại, tuy rằng nàng vô cùng tò mò với  thân thế của Trương Hải nhưng cũng không có thừa thời gian, bây giờ  quan trọng nhất là phải thoát ra khỏi đây cái đã.
Bức tường trước mặt đã biến mất hoàn toàn, con đường rộng mở trước mắt,  một viên ngọc thánh thú màu xanh lá đang lơ lửng ở giữa không trung,  chợt nó sáng bừng lên rồi rơi vào tay Trương Hải, cuối cùng thì ánh sáng  cũng dịu đi.
Nhìn kỹ lại, Trương Hải mới nhận ra đó là thánh thú gì, đó chính là thanh long trong truyền thuyết phong thủy kiếp trước.
Một con thần long mang mộc lực thuần khiết, đại biểu cho sinh mạng, sinh khí… nói chung, thanh long ứng với chữ “sinh”. 
Nắm nó trong tay, Trương Hải cảm thấy bao nhiêu mệt nhọc trong cơ thể  đều bị thanh trừ sạch, cả người thần thanh khí sảng, vô cùng tỉnh táo.
Cùng lúc đó, ba luồng ánh sáng màu trắng, màu xám và màu hồng cúng quấn  nhau bay vào tay hắn, đó chính là ba miếng ngọc mà hắn đã gắn lên trên  cổng vào, do hắn đã chiến thắng nên chúng cũng trở về tay.
Nhìn thanh long và bạch hổ trong tay, Trương Hải chợt cất giọng hỏi:
- Có phải miếng ngọc bạch hổ này cô lấy được trong mộng động phải không?
Liên Hương Nhu khó hiểu nhưng cũng gật đầu, Trương Hải cười nhẹ một tiếng, hóa ra là như vậy.
Bạch hổ luôn đối đầu với thanh long, Liên Hương Nhu từng nói, phần  thưởng của nàng trong Mộng Động chính là hướng dẫn vượt qua Nhãn Động  này. Xem ra… là sắp xếp của người tạo ra phong ấn, cho hai con vật này  đối đầu để đúng với truyền thuyết rồi.
Nhưng mà sinh vật phong thủy sao lại có ở đây chứ? Trương Hải thầm đau  đầu, nhưng cũng không nghĩ nhiều được nữa, bởi vì phía trước đã xuất  hiện mấy cánh cửa liền.
Một cánh cửa ở chính giữa có bảy sắc, nhìn qua là biết chính là cảnh cổng thoát ra khỏi chỗ này.
Ở bên cạnh đó là bốn cánh cửa với bốn màu khác nhau, theo suy đoán của  Trương Hải thì chính là thông đạo đi tới bốn ngọn núi kia, nhằm cứu giúp  tất cả các đồng bạn của mình.
Trương Hải rất nhanh chóng mở cánh cửa màu hồng ra, đó là cánh cửa thông  đến núi Xuân, người mà Trương Hải lo lắng nhất bây giờ chính là Dương  Thanh Kỳ. Nàng cũng chính là người mà hắn muốn gặp nhất bây giờ.
Bước qua cánh cửa ấy, Trương Hải nhanh chóng xuất hiện trước một tòa “lâu đài” làm bằng gỗ.
Tòa lâu đài đồ sộ, cao lớn, nhưng nhìn kỹ thì đó chính là một cái cây  cao lớn được tạo thế, trên cây mọc đầy hoa thơm có màu hồng. Trương Hải  cũng chẳng nghĩ nhiều làm, gì, đẩy luôn cái cửa ở dưới gốc cây rồi xông  vào, vừa chạy lung tung bên trong vừa hô tên của Dương Thanh Kỳ.
Một lúc sau, hắn mới nghe thấy âm thanh như tiếng sáo trời của nàng, Trương Hải kích động, chạy thẳng lên đó.
Lúc này Dương Thanh Kỳ vẫn giữ được vẻ xinh đẹp lúc trước, chỉ là mặt  hơi lem luốc và mệt mỏi mà thôi. Trương Hải cũng chẳng câu nệ gì sự có  mặt của Nguyễn Thu Hà, chạy lại bế bổng nàng lên, đôi môi đã hạ xuống  hôn thật sâu. Dương Thanh Kỳ tuy rằng xấu hổ, nhưng khi tiếp xúc với  hắn, nàng chợt cảm thấy thân thể mình mềm nhũn ra, ngoan ngoãn để im cho  hắn làm gì thì làm.
Trương Hải hôn xong một cái thì nói với giọng gấp gáp:
- Thôi được rồi, bây giờ chúng ta phải tìm mấy người còn lại rồi ra khỏi  đây, nếu cứ ở trong này mãi thì cũng chết đói cả lũ mất… 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện