[Dịch]Khủng Long Thần Giới- Sưu tầm

Chương 52 :  Động cuối cùng

Người đăng: 

.
Ba người Phạm Đức Linh đầu tiên đi vào trong Thủ Động, đó là một động đá, ở bên trên trần động treo những chiếc vòng, cho bọn họ bám vào đó để di chuyển. Ở bên dưới là cả một bàn chông khổng lồ, rộng đến gần như vô cùng vô tận vậy. Khoảng cách để di chuyển đến chỗ chìa khóa cũng rất xa, hơn nữa, những chiếc vòng treo trên trần được xếp theo hình zic zắc, làm quãng đường cách xa vô cùng, hơn nữa lại không có cách nào đi đường tắt cả. Nếu muốn di chuyển đến nơi thì phải mất ít nhất là hai ngày, nhưng mà đó là tính toán nếu như bọn họ duy trì được thể lực và di chuyển liên tục. Với Trex, tộc một chủng tộc có đôi tay yếu như thế thì việc này trở nên cực kỳ khó khăn, thậm chí là bất khả thi. Trương Hải cũng có thắc mắc, tại sao họ không dùng chân mắc lên đó để di chuyển, nhận lại chỉ là nụ cười khổ của Phạm Đình Phương. - Cậu nghĩ chúng tôi không nghĩ đến hay sao? Nhưng bàn chông bên dưới gần như sát vào người, khi chúng tôi di chuyển bằng tay thì chân cũng phải co lên, nếu mà treo chân lên đó, chẳng lẽ lại phải co cả nửa người lên để tránh bị chông làm tổn thương hay sao? Nếu như thế thì chúng tôi cũng kiệt sức sớm mà thôi! Trương Hải thầm gật đầu, xem ra tình huống đúng là khó khăn cho họ, không biết họ vượt qua thế nào nữa. Nhưng nghe mấy người kể thêm một lúc thì hắn cũng đã hiểu rõ hoàn toàn. Trần Mạnh Thắng lúc đó đột nhiên nghĩ ra một cách, hắn tỳ vào những cái vòng đó, sau đó cố gắng đào lên trên trần động. Ở trên trần này là đá vôi, độ rắn cũng không cao lắm nên việc này không làm khó được hắn. Tên này rất khéo léo đào một đường hầm ở trên trần động, giống như mấy cái hầm thông gió vậy, sau đó dẫn hai người Phạm Đức Linh lên. Đào đường hầm thì tốc độ di chuyển chậm lại, nhưng do được đi đường thẳng nên cũng rút ngắn đi nhiều. Chỉ mất khoảng hơn bốn ngày mệt nhọc là họ đã đến nơi, thuận lợi vượt qua thủ động. Nghĩ lại, cách mà Trần Mạnh Thắng dùng cũng làm đôi tay bị thương không nhẹ, đó chẳng phải cũng là kiểu “đau tay” của thủ động hay sao? Sau đó, họ cũng bị dẫn ra ngoài này, cũng lọ mọ như Trương Hải, sau đó bị kéo vào Bì Động. Trong Bì Động có một trò chơi sinh tử, cũng giống như Tâm Động vậy. Đó là trò hỏi đáp, phạt da, luật chơi cũng quái đản y như trò trong Tâm Động vậy. Ba người được xếp thành hình tam giác, đỉnh hướng về nơi mà họ nhắm đến. Trong cái hệ thống ấy sẽ đưa ra câu hỏi để ba người trả lời. Người đứng ở trên đỉnh trả lời trước, nếu trả lời đúng, cả ba người được tiến lên, nếu trả lời sai, người đó bị chuyển sang cạnh, để cho người khác đứng lên đỉnh, tiếp tục trả lời. Tất nhiên, người trả lời sai sẽ bị trừng phạt, đó là đủ các loại hành hạ với da, như quất roi, cào, chém, thậm chí có cả hình phạt gần như lột da họ ra vậy, vô cùng đau đớn. Trò chơi này cũng có hai hướng tiến, cũng có hai phần thưởng to nhỏ giống như trong Tâm Động vậy. Nhưng mà hướng quay lại, tức là hướng ngắn hơn cũng gần quá khả năng của họ rồi, vậy thì còn lựa chọn hướng tiến lên làm gì chứ? Vậy là họ chọn hướng quay lại, và đến một câu hỏi nhất định, bọn họ nhận được phần thưởng là hướng dẫn chi tiết về cách thoát ra khỏi nơi này hoàn toàn. Nơi này không phải là một nơi bình thường, mà chính là một phong ấn, còn phong ấn cái gì thì trong đó không giải thích. Ở trung tâm cái động mà họ đang ngồi có trần và sàn giống hai cánh cửa, cánh cửa ở trên trần thì là lối quay về, còn cánh cửa dưới sàn thì đúng với tên của nó “Triệt Địa”. Bọn họ không biết bên dưới có cái gì, cũng không có hứng thú biết, bởi vì trong hướng dẫn đó thì phần thưởng khi chiến thắng hoàn toàn cả bảy động, giành được bảy miếng ngọc thánh thú thì mới mở được cánh cửa “Triệt Địa” đó. Trương Hải bất giác sờ sờ ngực mình, thầm nghĩ đến con giun đất ở trong không gian trữ vật, chẳng lẽ đó là “thánh thú” hay sao? Nhưng hắn vẫn chăm chú nghe Phạm Đức Linh kể tiếp. Bây giờ họ muốn trở về, cảnh cửa “Quy Trần” này mở ra dễ hơn nhiều so với “Triệt Địa”, vậy mà đã làm họ chật vật như thế rồi, nếu mà còn ham muốn “Triệt Địa” thì thực sự quá ngu xuẩn, không đúng với thực tế. Lại nói tiếp, bảy chiếc chìa khóa dùng để thoát ra các động cũng là chìa khóa để mở “Quy Trần”, nhưng Nhãn Động là một động rất đặc biệt, cần phải có đủ sáu chiếc chìa khóa còn lại mới mở được ra, vì thế mà bọn họ mới phải ngồi ở đây chờ hai người Trương Hải. Quy tắc ở trong động này đã ghi rõ trong hướng dẫn đó, nếu trong Tâm Động kia có người đang tham gia, người khác không thể vào được, vì thế, họ thấy trong động đó vẫn không cho vào thì vẫn yên tâm hai người Trương Hải còn sống, không có nguy hiểm gì. Còn chuyện ở trong Bì Động sau đó cũng là do Phạm Đức Linh mà ra, chỉ tại hắn thấy Phạm Đình Phương không trả lời được, sợ nàng bị tổn thương gì gì đó, vì thế mới đứng đằng sau nhắc câu trả lời. Nhưng mà trò chơi này đã nhận định họ ăn gian, phải chịu hình phạt kinh khủng nhất. Lúc đó, không gian trở nên hỗn loạn, mọi quy tắc trò chơi cũng biến mất, giống như tạo cho họ cơ hội cuối cùng vậy. Ba người nhanh chóng lấy chìa khóa và chạy ra ngoài, nhưng sau đó lại bị cả một đàn quái thú lột da đuổi bắt. Trải qua nhiều gian khổ, bọn họ không những thoát ra mà còn giết được không ít quái thú, mang về làm thực phẩm. Vậy là mọi chuyện đã rõ ràng, Trương Hải đưa mắt một cái, Dương Thanh Kỳ hiểu ý, ngoan ngoãn gật đầu lấy chiếc chìa khóa hình lục giác kia ra ngoài. Ánh mắt của mọi người đều hơi rục rịch, trong đó ẩn chứa sự kích động. Có chìa khóa này, con đường thoát hiểm của họ lại được tăng thêm một phần thành công. Mấy người hội ý một chút rồi cùng gật đầu, Dương Thanh Kỳ tiến lên gắn chiếc chìa khóa đó lên trần, vậy là sáu chiếc chìa đã được lấp kín, chỉ còn lại một lỗ trống có hình tròn mà thôi. Sau khi chiếc chìa khóa kia gắn lên trần thì phát ra một chút ánh sáng, khi ánh sáng tan đi hoàn toàn, bọn họ lại một lần nữa bị hút vào trong cánh cửa bảy sắc cuối cùng: Nhãn Động. Mọi người lại bị bắn ra khỏi cánh cửa, có xu hướng rơi phịch xuống đất, nhưng tất cả mọi người đều rất kinh nghiệm, xoay một vòng là hóa giải hoàn toàn, đáp xuống nhẹ nhàng như luyện khinh công vậy. Trương Hải lúc này mới chú ý đến biến hóa của mọi người, ở chỗ này, Phạm Đình Phương đã đạt đến chủng tộc sơ cảnh, thậm chí còn sắp lên được chủng tộc trung cảnh, phải công nhận nàng đúng là một thiên tài trong thiên tài, tiến bộ quá nhanh. Phạm Đức Linh cũng đã ổn định lại được tu vi, đạt đến biến thân trung cảnh, Trần Mạnh Thắng thì đi trước hắn một bước, đạt đến biến thân thượng cảnh rồi. Còn Nguyễn Thu Hà chắc cũng đã biến thân, chỉ không biết nàng biến thân thế nào thôi. Riêng Lý Khánh Huyền thì hắn không nhìn ra được, dường như nàng có thứ gì đó che giấu tu vi, như lúc trước vậy, có lẽ nàng cũng đã biến thân từ lâu rồi, chẳng qua giấu diếm mọi người mà thôi. Trương Hải bây giờ thì lại không biết chiến lực của mình thế nào, trước khi tái sinh, thực lực của hắn đã ngang với chủng tộc sơ cảnh, sau khi tái sinh, hắn nhận thấy tam huyền khí ở trong người mình dồi dào lên nhiều, thậm chí ánh mắt cũng dễ dàng nhìn ra được tu vi của mọi người. Nhưng chưa chiến đấu thì hắn vẫn chưa biết khả năng của mình thật sự cao đến đâu. Nhưng trong lòng Trương Hải thì mình còn khá xa mới đạt đến “mức độ hai”, đạt được đến mức độ hai tức là có thực lực ngang với tự giác cảnh, theo đó, những kỹ năng ở trong Tam Huyền Điển Bí cũng chính thức được đưa ra sử dụng. Lúc này, Trương Hải đang đưa mắt quan sát tình hình xung quanh Nhãn Động này. Gọi là Nhãn Động nhưng hắn chưa hề cảm thấy có gì là ảnh hưởng đến mắt cả, vẫn có thể nhìn khá rõ tình hình xung quanh. Nếu nói cả sáu động trước đều là những không gian không có sức sống, trông cực kỳ quái dị và khó thích ứng thì nơi này đúng là một chốn bồng lai tiên cảnh. Bọn họ đang đứng trong một sơn cốc, đứng bên một dòng suối trong xanh, thậm chí có thể nhìn tới đáy. Vài con cá xinh đẹp bơi bơi, thậm chí còn giương đôi mắt tò mò nhìn họ, sau đó chán rồi thì quẫy đuôi đi mất. Ở trên đỉnh đầu là một bầu trời trong xanh, mây trắng trôi lững lờ, thậm chí còn có vài tiếng chim hót vui tai mà ngày thường họ rất ít được thưởng thức. Xung quanh đó là bốn ngọn núi khá cao, Trương Hải nheo mắt nhìn thật kỹ, trong đó có một ngọn núi bao phủ màu hồng, một ngọn núi mang màu đỏ rực rỡ, một ngọn núi xanh xanh nhưng vô cùng hiu hắt, còn một ngọn núi thì trắng xóa, nhìn tịch mịch vô cùng. Khẽ cầm chiếc dây chuyền lên, thần thức của Trương Hải được tăng cường lên nhiều lần, nhưng hắn vẫn không nhìn thấu được những ngọn núi đó, chỉ lờ mờ thấy bốn luồng ánh sáng le lói ở trên đỉnh núi mà thôi. Lúc này, Dương Thanh Kỳ chợt thốt lên một tiếng, mọi người đều nhìn lại nàng thì thấy Dương Thanh Kỳ đang nhanh chóng đi về một phía, Trương Hải là người đi theo nàng nhanh nhất, và hắn nhanh chóng hiểu ra đó là điều gì. Đó là một phiến đá được đặt im trên mặt đất, ở trên đó khắc bốn mũi tên, chỉ về phía bốn ngọn núi, trên đó có ghi bốn chữ rõ ràng: “Xuân, Hạ, Thu, Đông”. Đồng thời, trên mỗi mũi tên còn có một hình khắc mang hình dẻ quạt, hay nói đúng hơn là một phần tư hình tròn. Trương Hải mẫn cảm nhận ra, bốn dẻ quạt ấy hợp lại chính là hình tròn, có lẽ chính là chiếc chìa khóa mà họ cần. Nghĩ tới bốn luồng sáng le lói trên đỉnh núi, Trương Hải càng chắc chắn hơn về điều đó. Hắn nói ra suy đoán của mình, mọi người cùng đồng ý, gật đầu, nhưng vấn đề lại bắt đầu nảy sinh. Trên đó đã ghi rõ, bốn mảnh ghép khi lấy xuống phải được ghép lại với nhau trong vòng một ngày, nếu không năng lượng sẽ bị xả ra ngoài, mất đi tác dụng. Nếu cả nhóm đi cùng nhau, lên từng núi một thì cực kỳ không ổn, lấy được một mảnh xong không biết bao giờ mới lấy được những mảnh còn lại. Cách tốt nhất là chia ra, nhưng ở đây có bảy người, chia ra bốn nhóm thì chắc chắn sẽ có một người phải đi lẻ. Trương Hải nghĩ nghĩ một chút, sau đó hít sâu một hơi nói: - Thôi được rồi, ở đây tôi và Kỳ coi như đã đến mười sáu tuổi, thực lực có lẽ cũng là cao nhất, vậy thì để tôi đi một mình, Kỳ sẽ đi cùng với Nguyễn Thu Hà. Dương Thanh Kỳ hơi nhíu mày nói: - Anh… - Em không cần lo lắng, tin vào anh đi! Để em đi một mình, anh chẳng yên lòng chút nào cả! Được rồi, hai người đã phối hợp rất tốt trong việc xử lý cây quả, vậy thì đi núi Xuân đi. Trên đó xem ra rất nhiều cây cối đấy. Trương Hải nói thế thì Dương Thanh Kỳ cũng không nói gì nữa, nàng nghĩ cũng đúng, hai lần vượt qua trước nếu không có Trương Hải thì nàng đã thất bại rồi, hơn nữa, trong Tâm Động, hình như chính tại vì nàng mà hắn suýt nữa mất mạng, nghĩ lại cũng thật là xấu hổ… Trương Hải thấy nàng không phản đối nữa thì nói tiếp: - Đình Phương… - Tôi đi với Lý Khánh Huyền! Phạm Đình Phương lạnh lùng nói, nàng không thích bị người khác phân chia, hơn nữa nàng cũng không thích cách làm việc bộp chộp của hai tên kia, ở trong Bì Động nàng chịu đủ rồi. Sau khi tự chủ trương, Phạm Đình Phương dắt tay Lý Khánh Huyền đi thẳng về phía núi Đông, xem ra nhiệt độ lạnh lẽo thế này đúng là rất thích hợp với nàng. Còn lại hai thằng Trần Mạnh Thắng và Phạm Đức Linh thì đi về núi Hạ, ở đó tràn ngập lửa nóng, có lẽ thằng Phạm Đức Linh này sẽ ứng phó được. Còn Trương Hải cũng bất đắc dĩ nhìn về phía Phạm Đình Phương kia một chút, sau đó xoay người đi lên núi Thu! Ngọn núi tràn ngập màu xanh dập dờn. Không biết bốn ngọn núi này thì liên quan gì đến "nhãn" đây? Cái động này lẽ ra phải gọi là Tứ Quý Động mới đúng! Trương Hải thầm nghĩ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang