[Dịch]Khủng Long Thần Giới- Sưu tầm
Chương 5 : Ký ức sơ tỉnh
.
Trương Hải thiếp đi và rơi vào một giấc mộng kỳ lạ.
Nó nhìn thấy mình đang trôi nổi trong không trung, xung quanh có nhiều người nhưng không ai nghe thấy nó, nhìn thấy nó. Nó cố đưa tay vỗ vai một người nhưng bàn tay của nó lại xuyên qua thân ảnh ấy. Trương Hải hoảng hốt, nó không biết là do mình là ảo ảnh hay người kia là ảo ảnh nữa. Chẳng lẽ… nó đã chết rồi sao?
Mãi mà cũng không có cách nào hỏi đây là nơi đâu, Trương Hải đành bó gối một chỗ nhìn ngắm khung cảnh xung quanh.
Cái khung cảnh này… cũng xa lạ quá.
Nhà ở đây không giống như những ngôi nhà mà nó vẫn nhìn từ bé. Tuy rằng từ nhỏ nó đã nhìn quen những ngôi nhà cao tầng, những ngôi nhà to lớn và xa hoa. Nhưng mà đó chỉ là nó cảm thấy thế, những ngôi nhà mà nó thấy từ bé đó nhìn thế thôi chứ toàn dùng đá trực tiếp xếp thành, sau đó dùng một loại hồ đặc biệt liên kết lại với nhau, thành ra tường nhà có chỗ lồi ra, có chỗ lõm vào, và nhìn thấy rõ từng viên đá từ bên ngoài. Nhưng những ngôi nhà nó đang thấy thì khác hoàn toàn, tường phẳng kín không bị lồi ra lõm vào, trên mặt tường không biết bằng cách nào mà đều có một màu, lại không nhìn ra một vết ngắt đoạn nào, trông cứ như cả bức tường là một khối vậy. Cũng không biết là vị đại thần thông nào đủ sức dựng cả khối đá lớn như thế lên để làm nhà.
Ở xung quanh nó là một đống hộp kỳ lạ. Những cái hộp đủ màu sắc, đủ kiểu dáng, hơn nữa người ta còn chui vào cái hộp đó rồi nó tự di chuyển, không cần khủng long phải kéo như chỗ của nó. Trương Hải cũng từng nghe được các vị cao thủ đều có chút phép màu, đều đi loại xe tự di chuyển, vậy phải chăng tất cả những người này đều là cao thủ hay sao?
Trương Hải không ngồi im một chỗ nữa mà phiêu du ở trên trời một chút, sau một thời gian thì nó càng trở nên hoảng hốt, sợ hãi trong lòng.
Ở nơi đây không có những cây dương xỉ cao lớn, không có những cánh rừng khổng lồ chiếm không gian của cả bầu trời. Ở đây chỉ có những loại cây thấp bé, cao nhất cũng chỉ đến hai mươi mét, nó đã đi, đi rất lâu nhưng không hề nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc mà nó đã nhìn từ bé. Trương Hải tự hỏi, rốt cuộc là nó đang ở đâu? Cha và mẹ đâu?
Đột nhiên, cảnh sắc xung quanh vặn vẹo, Trương Hải chợt cảm thấy trời đất tối sầm lại, lúc mở mắt ra thì nó đã ở trong một cánh rừng rậm. Nó nhìn xung quanh một lúc và phát hiện được một cái lều, một người con gái trẻ tuổi đang đứng ngoài lều chắp tay lẩm bẩm gì đó, bên trong lều truyền ra những tiếng thở gấp gáp, tiếng rên rỉ đau đớn, cùng với đó là một giọng đàn ông liên tục vang lên: “Rặn đi! Rặn mạnh vào!”
Sau một hồi giằng co như thế, cuối cùng âm thanh của người đàn ông cũng ngừng lại, âm thanh thở dốc kia bị thay thế bởi một tiếng khóc vô cùng non nớt. Người đàn ông đó và cả người con gái bên ngoài lều đều thở phào một hơi, sau đó thì đồng thanh reo lên: “Sinh rồi!”
Một lúc sau, một người đàn ông chui ra từ bên trong lều, trên tay còn ôm một đứa bé đang được bao bọc cẩn thận. Ông nhẹ nhàng giao đứa bé cho cô gái trẻ rồi nói: “Em mang nó sang bên lều kia, dùng nước nóng chuẩn bị sẵn tắm cho nó đi! Còn chị gái em thì để anh chăm sóc!”
Cô gái trẻ gật đầu, cẩn thận ôm lấy đứa bé, cô ngắm nghĩa kỹ càng vè mặt nó, càng ngày càng thấy đáng yêu, không nhịn nổi mà đưa tay sờ sờ gò má hồng hồng của nó.
Mấy ngày sau đó, ba người ngày thì đi trong một cái hộp sắt di chuyển về hướng đông, đêm thì lại chia ra ngủ trong hai túp lều, nói chung là cũng không có gì đặc sắc nhiều. Chỉ là Trương Hải lặng lẽ bay theo họ, nó nhìn thấy đứa bé kia… sao mà giống bức tranh hồi bé của nó treo trong phòng như thế, nó còn thấy được người đàn ông kia rất vui tính, nhìn bên ngoài thì hùng hổ nhưng mà lại nhát như chuột, người phụ nữ trong túp lều kia tuy còn yếu nhưng mà đúng là còn hơn cả đàn bà Trex tộc trong truyền thuyết.
Nó nhìn, nó cảm nhận, và nó thấy được cái gia đình này có lẽ cũng hạnh phúc không kém gia đình mình. Nhưng đến ngày thứ tư, cái hạnh phúc này lại bị phá vỡ bởi một thảm kịch khốc liệt.
Đang buổi đêm, khi mà mọi người chuẩn bị đi ngủ, hàng loạt tiếng nổ đanh thép vang lên, cùng với đó là cả loạt những viên kim loại khủng khiếp phi thẳng về phía hai túp lều, đục chúng ra thành cái tổ ong. Nhưng mà may mắn, cả ba người đều không sao cả.
Ba người mau chóng cúi người chạy ra khỏi lều, người đàn ông còn cầm theo một cây thương dài đen sì sì, thỉnh thoảng cây thương lại phun lửa về thẳng phía màn đêm, cùng với đó sẽ là một tiếng hét thảm phát ra từ chỗ đó.
Người con gái trẻ tuổi thì đang cố hết sức ôm chặt đứa bé, người đàn ông thì vừa phản kích, vừa che trở cho người vợ đang còn yếu sức của mình.
Pụp, một âm thanh xé da rách thịt vang lên, cùng với đó là một tiếng hừ đau đớn, mẹ của đứa bé đã quỵ xuống, chân đã trúng một viên đạn làm cho máu chảy ròng ròng.
Người đàn ông trở nên kinh hoàng, nhưng mà ông không bỏ vợ mình, vẫn cố gắng dìu bà đi từng bước, từng bước một. Nhưng mà như thế thì ông lại trở thành mục tiêu, ngực trúng ba phát đạn, chân trúng hai phát, nhưng ông vẫn cố gắng tiến lên. Đến lúc ông không thể cố được nữa, cảm giác đau đớn đã làm ông ngã xuống. Tất nhiên là lúc này ông không thể tránh được nữa, hàng loạt đạn xả về phía ông, nhưng mà đã có một thân hình nằm đè lên ông và gánh chịu tất cả.
Là người vợ “bạo chúa” ấy.
Trước khi nhắm mắt, bà nở một nụ cười hiền dịu, nụ cười hiền dịu nhất trong cuộc đời của bà, miệng còn mấp máy muốn nói gì đó nhưng bà đã dần dần gục xuống, mất đi sinh mạng mình.
Người đàn ông trong tình cảnh này thì trở thành cuồng bạo giống như dã thú, ông không thèm chạy nữa, vận hết sức bình sinh né sau một cái cây, băng đạn đã được thay mới chuẩn bị liều mạng. Trước đó, ông hét lớn về phía trước:
- Chạy đi! Chạy thật xa vào! Mang Hải về cho ông nội nó! Bảo với ông rằng anh có lỗi với ông, anh là thằng bất hiếu! - Nói những lời này, trên khuôn mặt đầy râu dữ tợn của ông đã rơi ra hai hàng nước mắt.
Cô gái trẻ đã ngồi vào trong cái xe, đang chờ hai người kia đến là chạy bạt mạng. Nhưng khi nghe được những lời này thì cô chợt bật khóc, cô hơi đắn đo, do dự. Nhưng khi nhìn lại khu rừng, lại nhìn vào đứa bé đang nằm trong ngực mình, cô cắn chặt môi tới sắp chảy máu rồi nổ máy, nhấn hết ga rồi phóng đi trong màn đêm đen tối.
Thấy tiếng xe đã dần dần rời xa, người đàn ông thở phào, trên môi hơi nhếch lên nụ cười hài lòng. Sau đó thì ánh mắt dần trở nên sắc bén, ông nhìn chằm chằm vào màn đêm với ánh mắt căm phẫn… Tiếng súng dần vang lên một lần làm cho đêm đen vắng lặng lại trở nên ồn ào, sục sôi sát khí và máu tanh.
….
Cô gái kia cứ chạy, cứ chạy. Đến sáng hôm sau, cô mới ra được khỏi khu rừng, đến lúc này thì cô cũng ngừng xe lại, bởi vì xe cũng vừa hết xăng, phải đổ xăng mới, cũng không biết số xăng dự trữ còn đủ không nữa?
Nhưng mà thằng bé kia thì cứ quậy, cô không thể rảnh tay làm việc được. Cô gái đoán đoán là thằng bé này nó đói, mấy lúc nó khóc như thế thì chị hay cho nó bú. Cô gái này vừa được anh chị mang ra từ một gia tộc cổ hủ tít trong sâu khu rừng này nên có biết gì đâu? Ngay cả việc lái xe này cũng là do ông anh rể truyền dạy cho từ nửa tháng trước. Vì thế mà cô chẳng hiểu rõ người ta cho bú để làm gì. Ờ! Mặc dù từ bé cũng thấy qua nhưng hỏi thì người ta bảo là cho trẻ con bú, không thì nó khóc chứ cũng có hiểu rõ là như thế nào đâu. Nhìn chằm chằm thằng bé, lại nhìn nhìn xuống bầu ngực đã phát triển gần như hoàn toàn của mình, cô gái cắn cắn răng vạch ra và…
Tất nhiên là thằng bé sau khi mút mạnh một hồi mà chẳng thấy cái quái gì thì vẫn khóc như mưa. Cô gái càng thêm bối rối, nhưng mà cô chẳng biết làm gì nữa, nghĩ nghĩ một hồi, cô đành phải bơm xăng trước, sau đó thì lái xe chạy như bay, mong rằng kiếm được một chỗ có người.
Đi mất nửa ngày, cô gái mới tìm thấy một cái thôn nhỏ, sau đó hỏi han mãi mới rõ ra là trẻ con bú thì là như thế nào, sau đó lại được người ta tốt bụng dẫn đến chỗ một phụ nữ mới sinh trong thôn để nhờ vả. May mà mới có nửa ngày, không thì thằng bé cũng ngủm rồi.
….
Nửa tháng sau, cô gái cuối cùng cũng đã tìm được đến nhà họ Trương, sau khi tìm được người được gọi là “ông nội”, cuối cùng cô đã có thể thở phào, nửa tháng nay đúng thật là vất vả. Nếu không phải có số tiền mà hai người kia để trên xe thì cô cũng không biết làm thế nào. Và may mắn nhất với một cô gái xinh đẹp như cô là: May mà cô có võ!?
Sau đó thì cô gái kia cũng ở lại nhà họ Trương vài năm rồi đi theo người mà cô yêu. Trương Hải thì không như thế, nó cứ theo bên cạnh đứa nhóc kia, không hiểu sao mà Trương Hải có cảm ứng kỳ lạ với đứa nhóc ấy, dường như là có tình cảm rất thân thiết.
Đứa bé kia cũng tên là Trương Hải, hơn nữa còn có dung mạo giống nó vô cùng. Nó nhìn thấy “Trương Hải” lớn lên, nhìn thấy “Trương Hải” bị coi là phế vật, nhìn thấy “Trương Hải” học thuộc hàng trăm pháp quyết nhưng không tu luyện được một cái nào. Nó nhìn thấy “Trương Hải” không bỏ cuộc, luyện không được tâm pháp thì ta sẽ luyện quyền cước, kỹ năng. Tất cả những thứ “Trương Hải” làm được làm cho nó hâm mộ, nhưng mà thật tiếc “Trương Hải” vẫn không bằng được ai trong cái gia tộc này.
Cho đến một ngày, khi mà “Trương Hải” hai mươi tuổi, không ai còn hi vọng gì với hắn, ông nội cũng vì muốn hắn từ bỏ mà cầu xin cho hắn vào phòng chứa sách. Lúc đó, hắn đã tình cờ nhìn thấy một quyển sách cũ nát cất giấu kỹ trong một cái hộc. Trên đó còn ghi bốn ký tự bằng chữ nôm: Tam Huyền Điển Bí.
“Trương Hải” ngay lập tức mở ra xem, thật kỳ lạ, tất cả những gì trong đó đều như một dòng suối chảy thẳng vào trong đầu của đứa bé mười tuổi đang vất vưởng kia. Nhưng cũng không truyền được bao nhiêu, mới chỉ hết thiên thứ nhất, Trương Hải đã cảm thấy đầu óc đau nhức vô cùng, khung cảnh xung quanh bắt đầu xoắn loạn lên, dần dần mờ ảo, sắp biến mất. Cùng lúc đó, một tiếng thở dài hơi tiếc nuối vang lên bên tai Trương Hải, làm nó giật mình bừng tỉnh.
- A a a a….
Tiếng gào thét đau đớn phát ra từ trong phòng. Trương Thái Cường cùng Đỗ Kim Hoa vừa đi làm về cũng giật thót cả mình, giầy dép cũng chưa kịp cởi gì đã chạy thẳng vào phòng. Đập vào mắt họ là Trương Hải đang ôm đầu lăn lộn, trên người còn mấy vết thương mới băng bó lúc này lại đang rỉ máu ra. Quan trọng là thằng bé dù đau nhưng vẫn không hề khóc một tiếng, nó cứ nén trong lòng để ra vẻ đàn ông làm cho họ đau lòng không thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện