[Dịch]Khủng Long Thần Giới- Sưu tầm
Chương 42 : Ảo cảnh - Hương diễm cảnh
                                            .
                                    
             - Trương Hải, tỉnh! Tỉnh dậy!
Trương Hải chợt nghe thấy âm thanh ôn nhu nào đó vang lên bên tai mình,  hắn vừa mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt xinh đẹp, ôn nhu đang đứng  trước mặt mình. Dương Thanh Kỳ đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn hắn, bàn  tay mềm mại, trắng nõn kia cũng đang vuốt ve lên gò má hắn.
Trương Hải còn đang thoải mái hưởng thụ thì đột nhiên thần sắc của Dương  Thanh Kỳ tỏ ra kỳ dị, chỉ thấy nàng cười khẩy một cái, bàn tay đang  giấu sau lưng chợt vung lên, chiếc roi chắc chắn mà ngày thường nàng vẫn  dùng đã quấn chặt lấy cổ hắn, dần dần siết lại.
Trương Hải sợ hãi, nhưng chẳng hiểu sao lúc này hắn cứ như không có sức  mạnh để phản kháng vậy, chỉ có thể dùng ánh mắt khó hiểu và bi ai nhìn  vào Dương Thanh Kỳ.
Chợt Dương Thanh Kỳ nhảy lui lại, sợi dây cũng giãn ra, Trương Hải tranh  thủ thở hồng hộc. Lúc này, một thân ảnh để tóc đuôi ngựa đã đứng trước  mắt hắn, hai tay giang ra che lấy người hắn giống hệt như cảnh tượng khi  đối mặt với con chằn tinh kia vậy. Nguyễn Khánh Huyền đang cố gắng giúp  hắn:
- Kỳ, bạn điên rồi à, sao lại làm thế với Hải chứ?
Dứt lời, Nguyễn Khánh Huyền cúi xuống gỡ sợi dây kia ra cho hắn, nhìn  vết hằn trên cổ hắn với ánh mắt đau lòng, nước mắt của nàng cũng chảy  ra:
- Sao lại độc ác như thế chứ? Làm cho Hải bị thương đến mức này…! Như thế thì… làm sao mà…
Lời còn chưa hết thì tròng mắt của Trương Hải đã co rút lại, chỉ thấy  Nguyễn Khánh Huyền hoàn toàn biến thành hình dạng Lucifer vừa nãy, tuy  rằng trong vất rất mỹ lệ, thêm một chút kỳ ảo nhưng Trương Hải không dám  thưởng thức tý nào, bởi vì khóe miệng nàng đã mọc ra hai cái răng nanh,  đôi mắt cũng không còn lo lắng như lúc nãy mà thay vào đó là sự khát  máu. Nguyễn Khánh Huyền cắn ngập cả răng vào cổ hắn, Trương Hải có thể  cảm thấy rõ sự đau đớn cùng với dòng máu đang chảy ra khỏi thân thể  mình.
Hắn cố giãy dụa, nhưng thân thể cứ như không chịu sự khống chế của hắn  vậy, Trương Hải không thể làm được gì khác ngoài việc nằm im và chịu  đựng.
“Thình thịch! Thình thịch!” Tiếng tim đập của Trương Hải chợt trở nên  trầm lắng, có thể nghe rõ từng âm thanh, từng nhịp đập của nó. Cùng với  đó, hắn có thể cảm thấy hơi tê tê trong cơ thể, cảm giác không phải ảo  tưởng, mà nó giống như đang bị điện giật vậy, Trương Hải cảm thấy rõ  ràng có một dòng điện đang chạy trong cơ thể mình.
Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy ăn một đòn của chằn tinh, Trương Hải nhanh  chóng nghĩ đến Tam Huyền Điển Bí, nghĩ đến cách dùng lôi điện luyện hồn.  Hắn nghĩ có lẽ dùng công pháp đó có thể giúp hắn có được sức lực thoát  ra khỏi hiểm cảnh này.
Nghĩ đến là làm ngay, Trương Hải cố hết sức vận dụng Tam Huyền Điển Bí,  toàn lực hấp thu lượng lôi điện đang di động trong cơ thể kia để bồi  dưỡng cho linh hồn. Dần dần, cái cảm giác tê dại trong người hắn dần trở  nên mạnh hơn, nhưng nó không đem lại đau đớn mà lại làm cho hắn thấy  sảng khoái, linh hồn cũng đang mạnh lên nhanh chóng. Trương Hải thậm chí  còn bị khoái cảm này át đi sự đau đớn trên cổ, hắn không kìm được mà  cúi đầu xuống, cố cắn môi để kiềm chế tiếng rên rỉ vang lên trong cổ  họng.
Thời gian trôi qua, Trương Hải thậm chí còn quên mất là mình đang bị  “hút máu”. Đến khi hắn hoàn toàn tỉnh táo, ngẩng đầu lên thì đã không  còn thấy ai ở trước mặt nữa, hắn kỳ quái đánh giá bản thân, thấy trên cổ  có hai vết thương, chỉ là ngoài da thôi nhưng miệng vết thương lại hơi  lớn, ở trên hai ngón tay trái còn có vết máu tươi chưa khô. Trên cổ vẫn  còn vắt sợi dây của Dương Thanh Kỳ, và sợi dây thì lại đang nằm trong  tay của hắn.
Trương Hải nhanh chóng cảm nhận được điều không đúng, hắn thấy mùi vị  trong không khí có vẻ hơi khác biệt, hơi ngai ngái và ngửi vào thì làm  cho người ta choáng váng. Hơn nữa những dòng khí lưu trước mặt cũng làm  cho cảnh tượng trở nên vặn vẹo, hình như có tác dụng bẻ cong đường đi  của ánh sáng vậy.
Tập trung vào đó làm cho đầu óc của Trương Hải lại hơi mê muội đi, nhưng  một dòng điện lại giật lên trong cơ thể hắn, làm cho tâm thần của hắn  lại tỉnh táo lại. Trương Hải mừng rỡ, hắn biết đó là hồn lực, không ngờ  được thứ này lại kỳ diệu như vậy, có tác dụng tăng cường khống chế tinh  thần cho chủ nhân, lại còn có thể tự động phát huy, không hổ là thứ năng  lượng có sinh mạng. Thậm chí có thể nói, linh hồn mới là bản chất thực  sự của mọi hành vi của con người.
Tình hình bây giờ đã quá rõ, ở trong này đang có một sức mạnh kỳ dị ép  hắn vào trong ác mộng, làm cho hắn lâm vào trong ảo tưởng. Nếu như không  có linh hồn lực vừa mới trở nên lớn mạnh giúp cho hắn mạnh mẽ thoát  khỏi ác mộng thì hắn đã tự giết chính bản thân mình rồi.
Đang định đứng dậy tìm đường đào thoát thì một âm thanh có vẻ sợ hãi vang lên sau lưng hắn:
- Đừng… đừng mà! Không muốn… không muốn đâu!
Trương Hải chấn động, âm thanh này quá quen với hắn, chẳng phải Dương  Thanh Kỳ hay sao? Hắn đã xác định rõ ràng tình cảnh bây giờ, rõ ràng  không phải ảo cảnh, vậy thì rất có thể nàng đang bị rơi vào ác mộng, có  xu hướng tự đày đọa chính mình giống như hắn lúc nãy, thậm chí có thể tự  dồn mình vào chỗ chết!
Nhanh chóng chạy theo phương hướng âm thanh kia, Trương Hải rất nhanh  tìm thấy cô bạn bé bỏng của mình. Nhưng mà khung cảnh trước mắt làm cho  hắn trợn tròn mắt, máu mũi tý nữa thì phụt ra ngoài.
Quần áo trên người Dương Thanh Kỳ lúc này chẳng còn mấy mảnh, da thịt  trắng nõn của nàng lộ ra hoàn toàn trước mắt hắn. Vài bộ phận mấu chốt  đang trong thời kỳ phát triển, trông cực kỳ tươi mới, đối với một kẻ  chưa nhìn thấy “đàn bà chân chính” như Trương Hải thì đã cực kỳ hấp dẫn  rồi.
Trên người nàng đang tràn ngập những vết hằn màu đỏ, trông y hệt như bị  giày vò, Trương Hải thì biết đó là do chính nàng tạo ra. Dương Thanh Kỳ  lúc này đang kinh hoàng lết lui lại từng chút một, hai đùi cũng khép  chặt, che dấu một số thứ “hắc ám” bên dưới. Nhưng đôi tay của Dương  Thanh Kỳ lại đang tự tách đùi của mình ra, làm cho Trương Hải được mở  rộng tầm mắt. Hắn nuốt nước bọt đánh ực một cái, lòng tự nhủ nhìn là xấu  xa nhưng mà hai mắt cứ dán chặt vào đó, tâm hồn trẻ thơ bị ô nhiễm  nghiêm trọng bởi mấy ý nghĩ di truyền từ “kiếp trước” đang ùn ùn trào  đến.
Dương Thanh Kỳ vẫn hoảng sợ, yếu ớt nói “Đừng mà!” liên tục, thậm chí  Trương Hải còn lờ mờ nghe thấy cái gì mà “Người là cha con đấy!” nữa.  Hai ngón tay của Dương Thanh Kỳ dần hướng vào cái động đào kia, hình như  có xu hướng muốn đưa vào trong đó.
Trương Hải lúc này cũng hiểu rõ nàng đang ác mộng cái gì rồi, tuy rằng  tự nàng “làm” lấy thì cũng không ảnh hưởng nhiều nhưng mà nếu để nó xảy  ra vào lúc nàng đang nghĩ là “bị làm” thì chắc chắn là bị ảnh hưởng xấu  về tâm lý. Hắn đoán chắc hai ngón tay kia ở trong mắt nàng lúc này là  cái gì gì đó, nếu như thế thì không ổn, cực kỳ không ổn.
Trương Hải nhanh chóng chạy lại, cũng mặc kệ nàng đang chẳng mặc gì. Ừ,  chuyện đó là nàng lỗ vốn chứ hắn có mất gì đâu! Hắn nhanh chóng đưa tay  bắt lấy cái cổ tay xinh xinh của nàng, giữ chặt lại rồi áp lên tường.  Miệng hô lớn: “Tỉnh dậy! Tỉnh táo lại đi!”. Nhưng mà Dương Thanh Kỳ vẫn  hoảng loạn lắc đầu, thậm chí động tác của hắn trong mắt nàng chính là kẻ  đang định “hấp diêm” kia đang định hành hạ nàng trước khi chính thức  làm thịt.
Trương Hải nhớ lại, có lẽ chỉ có linh hồn lực mới có thể giúp tinh thần  tỉnh táo vào lúc này mà thôi, kể cả đánh ngất nàng đi thì lúc tỉnh dậy  nàng lại tiếp tục rơi vào trong hoảng loạn. Cả một vùng xung quanh này  nhìn quá rộng, cũng không biết nơi này là nơi nào nữa, nhưng nếu muốn  thoát khỏi nơi này thì chắc chắn không thể một chốc một lát, nếu như hắn  đánh ngất nàng đi thì muốn rời khỏi nơi này, lại còn phải mang theo  nàng nữa đúng là một gánh nặng.
Thôi thì thà dùng hồn lực chữa cho nàng luôn vậy! Dù sao thì nàng cũng  đã lỗ hết cả vốn với Trương Hải hắn rồi, thêm ít nữa cũng không thành  vấn đề, hơn nữa chuyện này cũng đâu phải chuyện to tát gì đâu.
Chỉ hôn một cái thôi mà!
Hôn và abc chính là hai con đường tốt nhất để hai linh hồn giao hòa lại  với nhau, abc lúc này thì quá hoang đường, quá cầm thú, quá… nói chung  là lương tâm “trong sáng” tuổi thiếu niên không cho phép Trương Hải làm  chuyện đó với một cô bé đáng yêu như vậy. Tất nhiên là còn suy xét trên  khía cạnh hắn còn chưa phát triển hết, có làm được hay không cũng còn là  vấn đề, dù sao thì con trai cũng dậy thì muộn hơn con gái a, mới có  mười hai tuổi, còn chưa thể làm một số chuyện hoang đường được.
Chẳng do dự nữa, Trương Hải cúi đầu xuống hôn thật mạnh lên đôi môi đã  hơi nhợt nhạt của Dương Thanh Kỳ, ban đầu nàng còn hơi dãy giụa, cổ họng  phát ra âm thanh: “Ưm ưm” phản đối. Nhưng theo luồng linh hồn lực kia  tràn vào, tâm hồn của Dương Thanh Kỳ trở nên thanh tỉnh hơn, lại được  Trương Hải thông qua linh hồn giao dung giải thích một số chuyện, Dương  Thanh Kỳ lúc này mới hơi thả lỏng ra một chút.
Đến khi Dương Thanh Kỳ đã thấy hoàn toàn tỉnh táo nhưng tên kia vẫn chưa  chịu buông ra, nàng nghĩ đến tình trạng của mình lúc này thì không khỏi  thấy xấu hổ, lại thêm cảm giác ngạt thở khi duy trì trạng thái này nữa.  Nhưng mà Trương Hải thì biết thông qua linh hồn để truyền đạt cho nàng,  nhưng mà nàng chẳng biết truyền đạt cho hắn bằng cách nào cả, trong  tình huống không biết phải làm sao, Dương Thanh Kỳ chợt cắn răng lại,  làm cho Trương Hải ăn một vố đau. 
Hắn nhanh chóng buông ra, hai tay bụm miệng nhìn Dương Thanh Kỳ với ánh  mắt ủy khuất. Nhưng mà nàng cũng chẳng dám nhìn vào hắn, chỉ co rúc thân  hình lại, khuôn mặt đỏ bừng lí nhí nói:
- Quay mặt đi!
Trương Hải lúc này mới nhớ ra tình hình hiện tại, hắn ho khan một tiếng  rồi xấu hổ quay mặt đi. Dương Thanh Kỳ cũng cố gắng nhìn lại quần áo của  mình, nhưng nàng gần như muốn khóc, quần áo đã bị xé rách hoàn toàn,  hơn nữa quần áo của nàng đã gửi toàn bộ trong không gian trữ vật của  Phạm Đình Phương, bây giờ không có quần áo để mặc nữa. Nhớ lại hình như  quần áo lũ con trai được Trương Hải cầm hết nên nàng định mở miệng bảo  hắn.
Trương Hải lúc này cũng rất tinh ý, mang mộ bộ quần áo ra để ra đằng sau rồi nói:
- Mặc tạm đi! Quần áo con trai còn hơn không mặc gì!
Dương Thanh Kỳ còn câu nệ quần áo trai gái gì chứ, nàng nhanh chóng chạy  lại cầm lấy bộ đồ kia, nhưng đang định mặc vào thì lại hơi nhíu mày,  quay lại hỏi Trương Hải.
- Quần áo của cậu hả?
- Phải!
- Thế thì tốt, quần áo của Hải thì còn mặc, chứ của hai tên kia thì Kỳ không mặc đâu!
Trương Hải vuốt mặt chán nản, lại còn thế nữa, nhưng con gái nhiều lúc  thích nghĩ mấy cái vớ vẩn mà con trai chẳng bao giờ nghĩ đến. Nhưng nghĩ  lại câu nói của Dương Thanh Kỳ thì hắn lại thầm thấy khoai khoái trong  lòng, cô bé này chỉ mặc quần áo của mình, vậy chẳng phải là đối xử với  mình đặc biệt hơn hay sao? 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện