[Dịch]Khủng Long Thần Giới- Sưu tầm
Chương 41 : Động bảy sắc
                                            .
                                    
             Cùng lúc đó, tại nơi tập trung tập huấn.
Trương Linh Tuyền đang đi đi lại lại trong lều, thần sắc tỏ ra vô cùng  lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn vào truyền âm khí, chờ đợi tin tức đưa  trở về.
Mấy ngày trước, nàng đã nhận được tin tức, trong vùng sâu trong rừng này  xuất hiện chằn tinh, hơn nữa vị trí xuất hiện lại là chỗ mà nàng đánh  dấu cho lũ trẻ đi thi hành nhiệm vụ.
Theo suy đoán thì chằn tinh đó là một con Pretanodon, thực lực đã gần  tới mức hóa hình, tức là ngang ngửa với Thần Thông cảnh của người khủng  long, với thực lực của lũ trẻ bây giờ thì còn lâu mới đủ sức để ngăn nó  lại.
Bây giờ, trong lòng Trương Linh Tuyền còn có một hy vọng cuối cùng.
Lần trước, Trương Hải phát hiện ra có người theo dõi mình, nàng đã điều  động người và bắt được tên đó, sau khi điều tra rõ ràng thì biết được  hắn phụng mệnh của thành chủ, cũng là người anh họ kia đến bí mật bảo vệ  Trương Hải. Lý do thì không nói rõ, chỉ nói là hắn có vai trò rất lớn,  vì thế phải bảo vệ, tất nhiên đó không phải là sự thật, người đó chỉ là  đến giám sát Trương Hải, còn bảo vệ là việc “kiêm” vào mà thôi.
Người theo dõi đã bị phát hiện, chắc chắn phải thu về, sau đó Trương  Thái Sơn lại phái người khác có chuyên môn cao hơn đi tiếp tục, đồng  thời cũng xin phép Trương Linh Tuyền. Nàng cũng chỉ cho là Trương Thái  Sơn coi trọng năng lực của Trương Hải, muốn tài bồi thằng cháu ruột này  lên mà thôi, vì thế không nghĩ nhiều mà đồng ý.
Bây giờ nàng chỉ hy vọng người kia có thể bảo vệ cho lũ trẻ, với tình  báo của thành chủ thì chắc chắn tin tức đã truyền đến cho hắn, hắn sẽ  nghĩ cách để cản bọn chúng lại.
Thật tiếc, thành chủ trước đó đã từng ra lệnh, dù cho bất cứ trường hợp  nào cũng không được lộ diện, người theo dõi, cũng là tên áo đen đó cũng  vì vậy mà trở nên khó khăn trong việc ngăn cản bọn Trương Hải. Hắn đã  thử dùng cách bày ra hàng loạt khó khăn, hàng loạt nguy hiểm để làm cho  họ nản chí quay về, nhưng tất cả đều vô ích, hắn đã đánh giá thấp nghị  lực của bọn họ, cũng đánh giá thấp khả năng của lũ trẻ nít này.
Việc bức tường đá, việc sinh vật biến mất kia tất cả đều do hắn làm,  ngay cả việc con khủng long ăn thịt kia cũng do hắn làm luôn, tất cả chỉ  vì làm cho bọn họ quay lại. Còn việc Pretanodon biến mất thì không phải  tại hắn, đó là do con chằn tinh kia đã đuổi toàn bộ sinh vật trong khu  vực ấy đi, trứng thì được nó giữ lại, định dùng khí tức của mình, phối  hợp với những linh khí kỳ dị trong hang động kia để bồi dưỡng những quả  trứng ấy thành hạt mầm tốt nhất tu thành chằn tinh.
Tên áo đen kia thấy họ đã đến được đây thì nghĩ ra một cách khác, đó là  đi ăn trộm trứng Pretanodon ở nơi xa, mang về đây giả bộ cho họ “tìm  thấy” sau đó thì sẽ đi về. Không ngờ lúc hắn quay lại thì họ lại phát  hiện ra cái động của con quái vật ấy, hắn biết, một chằn tinh như thế có  được cảm ứng nhất định, nó sẽ đuổi theo những người đặt chân vào động  đó nhờ vào khí tức lưu lại, bởi vì trong động đó đã được nó bố trí nhất  định rồi.
Vì vậy hắn phải ngăn họ lại bằng mọi cách, tình thế cấp bách, hắn cũng  không để ý nhiều đến mệnh lệnh của thành chủ nữa, nhanh chóng xuất hiện  để ngăn họ lại.
Mặc dù đã tỏ ra hung thần ác sát, tỏ thái độ muốn giết người, nhưng hắn  không ngờ Trương Hải đã nhận ra hắn từ trước đó, lại biết hắn không muốn  giết người, vì vậy mà lợi dụng sơ hở để vượt qua hắn, chạy vào bên  trong. Lũ trẻ kia cũng lợi dụng thời cơ mà ùa vào, hắn còn đang nghĩ có  nên liều một phen vào lôi chúng ra hay không thì con chằn tinh kia trở  về, vì thế hắn đành phải từ bỏ, chạy trốn mất. Dù sao thì nhiệm vụ quan  trọng, nhưng tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
Trương Linh Tuyền còn đang đi đi lại lại thì truyền âm khí có dao động,  nàng nhanh chóng kích hoạt, trong đó truyền ra thanh âm rõ ràng:
- Báo cáo, khu vực đó đã nằm trong sự khống chế của chằn tinh, lúc này  đã phát hiện ra chỗ nó đang ở, còn tung tích của tổ đặc biệt thì không  thấy đâu. Tạm thời không có tin tức gì thêm nữa.
Trương Linh Tuyền mệt mỏi ngồi xuống ghế, ánh mắt của nàng trở nên mơ  màng. Những tưởng lần này có thể nâng cao thành tích nhờ tổ đặc biệt,  giao cho bọn chúng một nhiệm vụ khá đơn giản, lại có người đi theo bảo  hộ, không ngờ giờ đây lại xảy ra biến cố thế này, tung tích học sinh thì  không biết.
Nhưng Trương Linh Tuyền cũng nhanh chóng ổn định lại, nàng nghĩ có lẽ  tên áo đen kia đã cứu được bọn Trương Hải đi rồi, đúng thế, chắc chắn là  như vậy. Tuy rằng chỉ là một hy vọng không chắc chắn nhưng bây giờ nó  là thứ duy nhất mà Trương Linh Tuyền có thể tin, nàng đánh phải vin vào  thứ đó để tự ổn định mình, tiếp tục cuộc tập huấn này.
o0o0o0o0o
Bảy người Trương Hải lúc này đang rơi tự do xuống, trong lòng của họ đều thấy sợ hãi, có chút không biết phải làm sao.
Dương Thanh Kỳ cố gắng quất dây thẳng vào một mỏm đá chồi ra, nhưng mà  tốc độ rơi tự do đã giằng đứt cả mỏm đá đó, cố gắng của nàng cũng không  có bao nhiêu tác dụng.
Những người khác cũng thi nhau giở thủ đoạn của mình ra, nhưng tất cả  đều không có tác dụng, tất cả bảy người đang dần dần rơi vào trong tuyệt  vọng.
Lúc này, Nguyễn Khánh Huyền dường như vẫn đang do dự cái gì đó, môi nàng  đã bị cắn chặt đến mức chảy máu ra, nhưng ánh mắt thì lại ngày càng  kiên định, giống như nàng đã quyết làm một việc gì đó.
Ánh mắt sáng lên những tia màu tím, mọi người đều cảm thấy hơi yêu dị,  chợt sắc mặt của Nguyễn Khánh Huyền biến đổi, làn da trở thành màu cổ  đồng, đôi mắt vẫn giữ màu tím đó, thậm chí còn có thể nhìn thấy từng tia  lửa điện lập lòe trong mắt nàng, mái tóc dài buộc đuôi ngựa phía sau  cũng dựng thẳng lên, lại xòe ra thành hình cánh quạt, giống như đuôi của  một con khổng tước vậy.
Và điều làm cho mọi người kinh ngạc nhất, đó chính là sau lưng Nguyễn  Khánh Huyền đã mọc ra một đôi cánh, là một đôi cánh thật sự, bằng da  bằng thịt, rộng khoảng gần ba mét, đôi cách này trông như đôi cánh của  quỷ trong trí nhớ của Trương Hải vậy, nhìn nàng lúc này y hệt như một  Lucifer giáng thế.
Nhưng lúc này không phải lúc hỏi nhiều, chỉ thấy Nguyễn Khánh Huyền vẫn  bám chặt lấy mọi người, đôi cánh xòe ra chỉ có tác dụng giảm tốc độ rơi,  nàng đã cố gắng lắm rồi nhưng hình như vẫn rất luống cuống, không thể  khống chế tốt được.
Trương Hải nãy giờ vẫn đang dùng thần thức để cảm nhận tình hình, hắn  đang tìm một cơ hội thoát hiểm. Nhưng càng rơi xuống dưới, hắn càng cảm  thấy kinh ngạc, bởi vì không khí ở đây dường như đặc sệt lại, chính điều  đó cũng làm cho tốc độ rơi giảm xuống, hắn không hiểu được, ở đây rốt  cuộc có cái gì, nhưng hắn biết, nếu cứ để rơi xuống tiếp như thế này thì  chỉ có một chữ “chết” mà thôi.
Chợt ánh mắt của Trương Hải sáng lên, một phần là vì vui mừng, một phần  là do ánh sáng phía trước phản chiếu trong đồng tử của hắn.
Một chỗ cực kỳ đặc biệt, sáng rõ ràng, ánh sáng tỏa ra sặc sỡ với bảy  sắc cầu vồng, tuy rằng còn ở rất xa nhưng với thần thức của Trương Hải  thì vẫn có thể lờ mờ thấy nó. Không hiểu sao, khi nhìn thấy thứ đó thì ý  nghĩ đầu tiên của Trương Hải lại là nhờ nó để tránh nạn. Bây giờ mấy  người đã rơi được năm giây, với gia tốc rơi tự do thế này thì chắc là  khoảng sáu bảy giây nữa là xuống đến nơi, hắn không có nhiều thời gian  nên nói nhanh.
- Tất cả dừng hết lại, lát nữa sẽ có một chỗ phát ra ánh sáng bảy sắc,  đó có lẽ sẽ là một lối thoát cho chúng ta. Khi nào thấy nó, Kỳ dùng dây  vít vào mỏm đá bên trên để điều thay đổi phương hướng và giảm lực. Huyền  cố gắng hết sức kéo mọi người lại để giảm tốc độ. Hai bạn Phương và Đức  Linh biến hình, dùng lưỡi hái để ma sát và lề đá, tất cả cùng cố hết  sức để giảm tốc độ lại. Còn mình sẽ giúp Kỳ điều chỉnh hướng, chúng ta  có thể chui vào bên trong cái động kia để thoát nạn.
Tất cả mọi người đều gật đầu, tình huống bây giờ không cho phép xuất  hiện bất cứ một tranh luận nào, chỉ có tin tưởng nhau và làm theo một  người duy nhất mà thôi.
Dần dần, mọi người cũng bắt đầu nhìn thấy thứ ánh sáng mà Trương Hải  nói, lại càng thêm vững tin về những lời chỉ đạo của hắn, đến khi cách  chỗ kia khoảng tầm hai mươi mét, Trương Hải hô lớn: “Làm đi!”. Mọi người  kịp phản ứng thì cũng cách chỗ đó khoảng mười mét rồi, Dương Thanh Kỳ  nhanh chóng vung dây quấn chặt vào một mỏm đá chồi ra, lần này nàng  không dùng cách kéo lại mà chỉ là đổi hướng lực rơi, làm cho đang rơi  thẳng thì thành rơi hình vòng cung mà thôi. 
Trương Hải ôm chặt lấy eo nàng, điều chỉnh hướng sao cho bám sát vào  vách đá, hai người Trex tộc kia đã biến thân, dùng lưỡi hái để ma sát  vào bờ vực, tốc độ nhất thời giảm xuống.
Đến khi sắp tới cái động kia, Trương Hải đạp mạnh một cái, cả bảy người  đều bật ra, cách xa cửa động, nhưng chỉ một giây sau, mọi người đã bắt  đầu phi thẳng vào hướng cái cửa động đang phát ra ánh sáng lung linh bảy  sắc ấy.
Cửa động dường như là được cấu thành từ nước, mọi người xuyên vào bên  trong cảm thấy được một trận mát lạnh tràn vào cơ thể, nhưng cũng vì thế  mà đầu óc cả bảy người đều trở nên mê muội. Những ánh mắt mơ màng dần  dần nhắm lại, những cánh tay bám lấy nhau cũng buông xuôi ra. Nếu có  người nào ở đây thì chắc chắn sẽ nhìn thấy một khung cảnh kỳ lạ, bảy  thân ảnh trôi nổi trong không gian, dần dần mỗi thân ảnh trôi về một  hướng và trở nên mất dấu trong không gian sáng lóa mà mờ mịt này. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện