[Dịch]Khủng Long Thần Giới- Sưu tầm
Chương 30 : Phát hiện
                                            .
                                    
             Tối nay Trương Hải vô cùng buồn bực, bữa ăn của cả bảy  người chỉ có canh ô xỉ và vài thứ hoa quả… hết! Trương Linh Tuyền rất vô  lương tâm chạy tới lều hậu cần xin cơm canh ngon lành để ăn… đúng là  hết chỗ nói, Trương Hải cũng không biết làm sao mà bà cô này lại được  làm giáo quan nữa, cách hành xử đúng là của một đại tiểu thư đỏng đảnh  chứ giáo quan cái mẹ gì?
Cũng vì quá bực mình nên Trương Hải cũng chỉ tu luyện được một chút Tam  Huyền Điển Bí rồi đi ngủ, chứ tình hình là hắn chưa thể nào tập trung  tinh thần để luyện được.
Sáng hôm sau, Trương Hải còn đang mơ mơ màng màng thì lều của hắn đã bị  người ta vỗ vào kêu phần phật, Trương Hải buồn bực ngồi dậy rồi cất  tiếng hỏi:
- Ai zậy? Sáng sớm ngày ra người ta còn đang ngủ mà!
- Đồ đần! Có biết mấy giờ rồi không hả? Sắp tới giờ đi nấu cơm rồi, bây  giờ nếu cậu không đi kiếm củi thì hậu cần cũng không nấu cơm được! Giáo  quan đang giục cậu kia kìa!
Giọng nói bên ngoài là của Dương Thanh Kỳ, hôm qua tên này làm trò với  nàng nên bây giờ nàng gọi hắn là đồ đần cho đỡ tức. Nhưng mà trong thâm  tâm của nàng thì lại muốn xem hắn đã hoàn toàn bình phục “thương thế”  chưa nên mới xung phong đến đây gọi hắn dậy.
Trương Hải cũng nhìn lại giờ giấc một chút, phát hiện ra đã hơn chín giờ  rồi, khoảng mười giờ là hậu cần bắt đầu nấu cơm, hắn còn một tiếng để  đi kiếm củi cung cấp cho họ. Thực ra nấu ăn thế này cũng chẳng mất bao  nhiêu củi cả, tính ra tất cả nhu cầu đốt lửa ban đêm, nấu ăn… thì một  nghìn sáu người này một ngày cũng chỉ hết khoảng sáu bảy cây dương xỉ  loại nhỏ mà thôi. Tính ra thì ở đây cũng chỉ có một tuần, Trương Linh  Tuyền đang tính toán cho một mình hắn kiếm củi cho cả đoàn quân đây mà…  đúng là quá độc ác…
Nhưng rất nhanh, Trương Hải đã nhận ra rằng không chỉ có một mình mình  bị phạt thế này, ở chỗ đó còn có thêm khoảng gần chục người nữa, tất cả  đều là học sinh trong đợt tập huấn này. Tất cả đều có cùng một giới  tính, không hề có đứa con gái nào, và quan trọng là trong đó có một  người mà Trương Hải quen, đó chính là Phạm Đức Huy.
Khóe mắt Trương Hải giật giật, đúng là có duyên với ông bạn này, đến  việc phạm lỗi ngay trong ngày đầu tiên mà mình cũng làm cùng lúc với nó  được, đúng là…
- Huy! Mày cũng bị phạt  hả? Phạm lỗi gì thế?
Trương Hải nhanh chóng chạy lại bên người bạn, lên tiếng hỏi han quan  tâm, Phạm Đức Huy lúc này mới nhận ra thằng bạn của mình cũng bị điều ra  đây. Phạm Đức Huy nghe thấy tiếng của Trương Hải thì đưa tay lau mồ hôi  và nước mắt rơm rớm, lên tiếng thê thảm nói:
- Hu hu… hôm qua ban đêm tao mắc tiểu quá nên đi ra suối làm tí, ai mà  ngờ bọn con gái đang tắm ở bên dưới hạ nguồn, tao đang mơ màng nên không  thấy nhưng chúng nó lại thấy bóng tao đứng dưới trăng… oai hùng… Chắc  chúng nó ghen tỵ với tao nên đi tố cáo giáo quan! Hu hu… giáo quan thiên  vị… bà ấy bảo tao ra ngoài lều trái giờ giới nghiêm nên bị phạt, nhưng  mà bọn con gái kia cũng thế thì lại không phạt. Tao hỏi lại thì bị trừng  mắt… hu hu.
Trương Hải nghe thấy thì dở khóc dở cười, người ta đang tắm, mày không  những đi ra đứng gần đó mà còn đi bậy xuống nguồn nước, ăn hành là đúng  rồi! Kêu cái shit.
Sau đó còn buôn một lúc thì mới biết bọn ở đây thằng nào cũng ăn hành  của giáo quan, có thằng vì ăn vặt bằng đồ mang theo nên tối không ăn  được nhiều, để thừa rồi lại đem đổ, bị giáo quan phát hiện, bây giờ cho  ra đây đốn củi cho biết làm ra được chỗ đồ ăn đó vất vả thế nào! Có  thằng lại vì sĩ gái mà thể hiện đi kiếm ít hoa cỏ về khoe, cuối cùng dẫn  đến một bầy côn trùng rừng rồi bị đốt cho sưng đầu, đã thế lại còn bị  giáo quan cho ra đây làm việc cho bớt thừa hơi đi.
Nói chung là ở đây ông nào cũng có tý thành tích phá hoại, Trương Linh   Tuyền phạt có lẽ cũng đúng thôi, chỉ có mỗi Trương Hải là thấy mình oan  uổng, chỉ là do nhầm lẫn thôi mà, có phải cố ý đâu chứ?
Nhưng mà bây giờ có cãi cũng vô ích, tốt nhất là nhanh chóng hoàn thành công việc để còn thoát nạn.
Ở đây có mười người, đốn hạ năm mươi cây này cũng không phải là một ngày  làm xong ngay, cùng lắm thì mỗi người hạ được một cây một ngày mà thôi,  tính ra thì khối lượng công việc cũng không phải quá nặng với những đứa  trẻ mang thiên phú người khủng long trong người thế này. 
Ở đó đã được xếp sẵn mười cái rìu, tất cả đều là loại rìu thường, không  quá nặng cũng không quá nhẹ, không quá cùn cũng không quá sắc bén.  Trương Hải cũng cầm lấy một cái và bắt đầu nện từng rìu vào một thân cây  cao khoảng hơn bốn mét, xung quanh cũng rất nổi lên tiếng “Phập phập”,  mọi người đều bắt tay vào làm công việc của mình.
Trương Linh Tuyền đã nói trước là hai người đốn một cây, một bên trái  một bên phải, làm như thế để cung cấp củi kịp thời cho hậu cần, nếu mỗi  người đốn một cây thì không biết bao giờ mới xong nữa.
Cái cây mà Trương Hải và Phạm Đức Huy chọn cũng không lớn lắm, thân cây  chỉ có đường kính chưa được nửa mét, nếu một người đốn thì chắc cũng mất  hai giờ, nhưng có hai người thì rút ngắn lại một nửa, chắc là kịp cho  hậu cần xài rồi. Số còn lại thì để ngày mai làm tiếp, dù sao cũng không  vội.
Trương Hải nện từng rìu xuống, bây giờ hắn đã bắt đầu chính thức tu  luyện Tam Huyền Điển Bí, tu luyện cả ba thiên hai, ba, bốn cùng một lúc.  Khí lực cũng tăng lên nhiều, tuy rằng lực đạo và thể lực của hắn không  thể sánh với Phạm Đức Linh hay là Trần Mạnh Thắng được nhưng cũng đã  mạnh hơn tất cả những người đứng ở đây rồi.
Vừa đốn cây, Trương Hải vừa vận hành công pháp tu thân trong Tam Huyền  Điển Bí, hắn hấp thu những nguyên tố trong môi trường vào cơ thể để dần  cường hóa các thớ cơ và nội tạng lên. Hơn nữa, mỗi khi hắn thấy hơi mệt  thì lại vận dung công pháp tu khí, dùng linh khí trong cơ thể để bổ sung  thể lực, nhờ thế hắn có thể làm liên tục mà không thấy mệt mỏi nhiều.
Đó cũng là sự lợi hại của Tam Huyền Điển Bí, tu luyện cả ba trường phái  và sử dụng chúng hỗ trợ cho nhau trong tu luyện, nhờ thế nó mới có thể  xứng với từ “bí kíp huyền thoại”, bởi vì đặc tính hỗ trợ nhau giúp tu  luyện không ngừng thế này có thể làm cho người tu luyện tăng tiến tu vi  cực kỳ nhanh chóng, nhanh hơn so với tu luyện một hay hai trường phái  nhiều.
Trương Hải lúc này cảm thấy đốn củi cũng là một cách tu luyện tốt đấy  chứ, phương pháp tu thân chính là dùng những vận động mạnh để cường hóa  thân thể, kết hợp với lợi dụng tâm pháp thu hút nguyên tố tự nhiên để  tăng cường sức mạnh.
Hắn càng đốn càng hăng, thậm chí còn đốn lấn sang cả một nửa của Phạm  Đức Huy, lúc này cũng đã qua hơn nửa giờ, Phạm Đức Huy cũng đã thở hồng  hộc, khó nhọc nện từng rìu xuống, nhưng thấy thằng bạn mình vẫn cứ hung  hăng thế kia thì thở phào. Hắn buông rìu xuống nghỉ rồi nói:
- Mày làm nốt hộ tao đi, tao mệt quá rồi!
Trương Hải cũng gật đầu, chẳng ngại làm hộ bạn một tí, dù sao lúc này  hắn cũng đang chìm vào trong tu luyện. Nhưng mà cái cây cũng chẳng chịu  được bao lâu nữa mà đổ ầm xuống, hai người Trương Hải chính là đội đầu  tiên đốn được cây. Nghe được động tĩnh bên này, mấy người hậu cần chạy  đến và tiếp nhận khúc cây ấy, mang đi ngay. Còn việc xẻ gỗ làm củi thế  nào thì không phải việc của Trương Hải.
Mặc dù vừa phải “lao động” nhưng Trương Hải lại chẳng cảm thấy có chút  mệt mỏi nào, hắn thậm chí còn hớn hở hơn cả trước, cảm giác sức mạnh  tuôn trào trong người thế này thật là thích. Cũng không biết cảm giác  khi đạt đến tầng cao nhất sẽ như thế nào nữa?
Lúc này mọi người đã giải tán, chỉ còn lại một mình Trương Hải đứng đó  tiếp tục chặt cây, hắn vẫn đang miệt mài, vừa lao động vừa tu luyện cho  bản thân mình. Cho đến khi hắn cảm thấy thân thể mình bắt đầu mệt mỏi  thì mới dừng lại, lúc này cái cây kia cũng gần bị hạ rồi, Trương Hải  nghĩ nghĩ rồi quyết định nghỉ một chút rồi lại đốn tiếp, dù sao từ bây  giờ đến giờ cơm cũng vẫn còn hơn nửa tiếng nữa.
Ngồi không một chỗ, Trương Hải chợt sực nhớ đến một thứ mà hắn muốn dùng  thử từ lâu rồi, đó chính là cái dây chuyền trên cổ hắn, hay nói chính  xác là miếng ngọc bội kia.
Bây giờ cũng đã tu luyện được cả ba trường phái, có lẽ cũng đã đến lúc xem thử xem từng năng lực của mình thế nào rồi…
Hít một hơi thật sâu, Trương Hải xác định xung quanh không có ai nhìn  mình thì mới đưa tay vào trong ngực lấy miếng ngọc kia ra, nhìn vào thứ  đen đen xỉn xỉn đã theo mình cả tuổi thơ, trong lòng Trương Hải chợt  dâng lên cảm giác nhớ nhà kỳ lạ.
Tập trung tinh thần lại, dồn sức mạnh Tam Huyền, dồn nguyên tố trong  thân, linh khí trong kinh mạch và cả hồn lực phiêu tán trong từng cơ  quan lại, hắn bình tĩnh truyền sức mạnh vào trong chiếc dây chuyền kia.
Sau một lúc, chiếc dây chuyền chợt hơi sáng lên, người ngoài nếu có thấy  thì cũng chỉ thấy hơi lấp lánh đôi chút thôi nhưng trong mắt của Trương  Hải lại là sáng chói hơn cả ánh mặt trời, làm cho hắn không tự chủ được  mà nhắm mắt lại. Nhưng khổ nỗi khi dù có nhắm mắt thì ánh sáng vẫn  xuyên qua mi mắt làm hắn thấy một mảng trắng xóa, Trương Hải kinh hãi,  hắn đang định dùng sức mạnh để tự thức tỉnh mình thì ánh sáng kia lại  chợt dịu lại, dần dần không còn chói mắt nữa.
Lúc sự chói lòa tan mất, Trương Hải chợt cảm thấy khung cảnh xung quanh  dường như đã khác đi, không, phải nói là tầm nhìn của hắn khác đi mới  đúng, từng sinh vật, từng cành cây, ngọn cỏ trong vòng ba mươi mét hắn  đều có thể nhìn kỹ từng chút một. Đột nhiên trong đầu của Trương Hải  chấn động một cái, bởi vì hắn thấy được có người đang âm thầm theo dõi  mình.
Không phải chỉ là một người, mà là hai người. Một là bóng hình xinh đẹp  của Trương Linh Tuyền đang đứng nơi xa, nàng đang híp mắt lại quan sát  từng hành động của hắn bên này, cũng chẳng có ý dấu diếm gì, chẳng qua  lúc nãy hắn không thấy do quá xa mà thôi.
Còn bóng người thứ hai thì nhìn không rõ được, chỉ thấy đó là một thân  ảnh màu đen, hình như là một người đàn ông, không biết từ lúc nào, bóng  dáng của hắn đã ngồi trên một ngọn cây cao tít nhìn xuống từng hành động  của Trương Hải. Trương Hải kinh hãi, không ngờ hành động của mình lại  bị hai người nhìn thấy, hắn cũng không còn kịp xem xét tình hình công  pháp của mình thông qua miếng ngọc mà lại nhanh chóng thu nó lại.
Miếng ngọc vừa được cất đi thì năng lực cảm ứng siêu việt kia cũng biến  mất, mặc dù Trương Hải cũng đã nắm được một phần cách cảm nhận này nhưng  mà bây giờ hắn tự làm thì chỉ có thể cảm nhận trong vòng bốn đến năm  mét mà thôi, hơn nữa cũng không phải rõ ràng từng chi tiết mà chỉ mơ hồ  thấy động tĩnh của một ngọn cỏ lay động hay là một sinh vật nào đó đang  di chuyển.
Trương Hải lúc này không biết người đàn ông kia là do “bác ruột” của hắn  phái đi theo dõi hắn từ một năm rưỡi nay, chưa hề rời đi một khắc nào.  Không ngờ trong một lúc vô tình hắn lại có thể phát hiện ra thủ đoạn ẩn  thân cao minh của người kia, bây giờ đã biết mình đang bị theo dõi,  nhưng mà hắn có thể làm được gì đây? 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện