[Dịch]Khủng Long Thần Giới- Sưu tầm
Chương 23 : Gây sự
.
Lúc Trương Hải tỉnh dậy thì đã là giữa trưa, lúc này có người đang gõ cửa phòng hắn ầm ầm nên hắn mới có thể mơ màng thức giấc. Hơi định thần lại một chút, Trương Hải nhanh chóng lên tiếng:
- Chờ xíu! Em ra ngay đây!
Hắn đoán ngoài cửa chắc là cô y sĩ buổi sáng đến nhắc hắn đến giờ cơm, nhưng mà lúc này trên người hắn đang rất bẩn thỉu, một phần là do nằm trên đất, một phần là do trong lúc tu luyện mồ hôi và tạp chất trong người tiết ra, tuy không đến mức thành cả lớp bùn như trong tiểu thuyết nhưng mà cũng làm người hắn nhờn nhờn hôi thối không thôi.
Trương Hải nhanh chóng chạy vào bên trong phòng tắm kiêm phòng vệ sinh, hắn nhanh chóng cởi hết đồ rồi dội từng xô nước xuống người mình, kỳ cọ hết chất bẩn trên người một cách nhanh nhất. Sau khi đã thấy người đủ sạch sẽ thì hắn ngừng lại, nhưng trên người vẫn hơi có mùi, lúc này lại không có nhiều thời gian, may mà trong phòng tắm này có để một ít tinh dầu hương xỉ, là thứ có mùi thơm thoang thoảng, tác dụng gần như nước hoa vậy, Trương Hải không ngần ngại cầm lấy đổ một ít vào tay rồi thấm nhẹ lên quần áo, sau đó thì chạy ra mở cửa.
Nhưng đứng trước cửa lúc này không phải là cô y sĩ như hắn vẫn nghĩ mà lại là một người khác, là một đứa con gái. Cô bé mặc một bộ đồ màu lục nhạt, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, tóc trên đầu cột lại thành đuôi ngựa lúc la lúc lắc, nhìn cô không khác gì một năm rưỡi trước khi đến mách lẻo Trương Hải cả, cô bé chính là Nguyễn Khánh Huyền.
Trên tay của Nguyễn Khánh Huyền lúc này đang cầm một cái hộp nhỏ, là loại hộp thường dùng để đựng cơm, Trương Hải nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ nhưng mà không nói gì cả. Nguyễn Khánh Huyền thấy hắn như thế thì bực mình gắt:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Mình đã được bổ nhiệm làm cán bộ, trợ giúp giáo quan giám sát các bạn, nhiệm vụ đưa cơm đến cho bạn là do mình đảm trách, hơn nữa không chỉ có mình bạn mà còn phải mang một chút cháo đến cho Phạm Đức Linh nữa, chứ mình cũng chẳng thèm đến nhìn cái bản mặt của bạn đâu! Cầm lấy rồi ăn đi!
Nguyễn Minh Huyền hôm nay đúng là có đến đưa cháo cho Phạm Đức Linh nữa, nhưng phần nhiều là cô bé muốn gặp Trương Hải, muốn nhìn hắn một chút. Trước đây Nguyễn Minh Huyền vẫn nghĩ Trương Hải là một học sinh ngoan, tuy rằng hơi yếu đuối nhưng thật sự rất hiền, không gây sự. Tuy rằng một năm rưỡi trước Trương Hải có đổi khác đi đôi chút nhưng mà hắn cũng chưa bao giờ sinh sự đánh nhau cả, tuy rằng đã nói rằng không thèm để ý đến hắn, nhưng làm một lớp trưởng có nhiệt tâm, Nguyễn Minh Huyền vẫn luôn chú ý đến những hành động của hắn, chỉ cần có dấu hiệu sa sút thêm là lại tiếp tục can thiệp.
Nhưng mà sự việc hôm qua đã hoàn toàn đánh đổ ấn tượng của cô về hắn, hắn không hề yếu đuối, thậm chí còn mạnh hơn cả người được xưng mạnh nhất trường. Nhưng tại sao từ trước đến nay hắn vẫn im lặng, không hề hống hách như vậy? Tình hình hôm qua Nguyễn Minh Huyền cũng nhìn thấy, nếu không phải là Phạm Đức Linh quá đáng trước thì Trương Hải cũng không bước lên trên đài.
“Vậy ra trước nay hắn đều đứng ngoài mọi chuyện, không quan tâm đến mấy chuyện tầm thường ấy chứ không phải là kém cỏi!” Không chỉ riêng Nguyễn Minh Huyền nghĩ thế mà rất nhiều người nghĩ thế, Trương Hải bây giờ đã trở thành tâm điểm của trường này. Trẻ con trong khủng long giới thì lại được đọc rất nhiều truyền thuyết về các anh hùng, hầu hết họ đều là người cao thâm không để tâm đến bề ngoài, bất giác Trương Hải lại trở thành một mẫu người tiêu chuẩn trong mắt chúng học sinh.
Trương Hải nếu biết mấy thứ này thì chắc đã lăn đùng ra đất, xưa nay hắn có bao giờ ẩn nhẫn mẹ gì đâu? Chẳng qua là sợ chưa đủ thực lực nên không dám ngo ngoe gì mà thôi! Bây giờ thì tốt rồi, thành trung tâm của cả ngôi trường, không biết cuộc sống sau này của Trương Hải sẽ ra sao nữa?
- Thôi! Mình xin lỗi mà! Minh Huyền xinh đẹp mang cơm đến cho mình, thật là vinh hạnh! Mình có cảm giác giống như đang được vợ yêu chăm sóc vậy, hí hí!
Trương Hải biết lúc nãy là mình sai, nhanh chóng xin lỗi nhưng mà như thế nào lại nổi lên tâm tư trêu đùa cô bé này. Chắc cũng tại vừa mới tu luyện được, trong lòng hắn hơi cao hứng nên mới dửng mỡ mà giở trò.
Nguyễn Khánh Huyền trừng mắt nhìn hắn một cái, không thèm nói gì thêm mà bực bội xoay người đi thẳng. Trương Hải đứng đằng sau lắc lắc đầu, cũng không để ý đến nữa mà mang hộp cơm vào phòng, chuẩn bị bữa ăn một mình.
…
Trương Hải cứ sống như vậy thêm hai ngày: gần như cả ngày tu luyện, đến bữa thì lại có một cô bé đáng yêu mang cơm đến tận cửa, lúc thích chí thì còn có thể trêu đùa, có lúc lại còn kéo cô bé vào phòng nói chuyện phiếm, đúng là cực kỳ vui vẻ. Chẳng bù cho Phạm Đức Linh, tuy đãi ngộ cũng tương tự nhưng chỉ có thể nằm một chỗ, đứng lên cũng khó chứ đừng nói đi lại, so với hắn thì Trương Hải cảm thấy mình đúng là sướng như tiên rồi.
Hai ngày sau, Trương Hải chính thức ra khỏi y xá, hắn hơi tiếc nuối cái hoàn cảnh này, có thể thoải mái tu luyện mà không sợ ai để ý. Cũng trong ba ngày này Trương Hải cảm thấy cơ thể mình mạnh lên được một chút, hắn cảm thấy khí lực trong người dồi dào vô cùng, không những thể lực tăng tiến mà cả những đòn đánh xuất ra cũng mạnh mẽ lên vài phần. Đó chính là do tác dụng của “khí” trong người hắn.
Y xá này được thiết kế bên trong khu cao cấp của phòng tập, muốn đi ra ngoài thì phải đi qua khu bình dân. Lúc này đang là ca hai của buổi chiều, Trương Hải đi ra từ bên trong thì cũng không mấy ai biết mặt hắn cả, thành ra cũng không có nhiều hình ảnh chỉ chỏ bàn tán xung quanh. Đây cũng là do Trương Hải tính trước, hắn không thích bị người ta soi mói, nhưng mà dường như trời không theo ý người, đúng lúc hắn đang định lặng lẽ bỏ đi thì một giọng nói oang oang vang lên sau lưng hắn:
- Trương Hải! Mày đứng lại cho tao…
Trương Hải đứng khựng lại, nhưng hắn không quay mặt, giọng nói này hắn cũng quen, cũng cực kỳ căm ghét. Nếu nói Phạm Đức Linh là một thằng đáng ghét, kiêu căng thì thằng này chính là loại chó dại thích cắn càn. Thằng đó cũng họ Trương, tên là Trương Thái Tùng, nếu thực sự tính theo họ hàng thì thằng này là chú của Trương Hải, nhưng mà trước nay chưa từng nói với nhau dù chỉ một câu. Trương Hải không thèm để ý đến họ hàng hay dòng họ cái đếch gì bởi vì chẳng ai quan tâm đến hắn, nhưng mà Trương Thái Tùng thì hiểu rõ tất cả thân thế của mình, cũng vì cái thân phận bàng hệ này mà gia đình hắn sống khá “chật vật”.
Nói là “chật vật” nhưng mà gia đình hắn sống cũng chẳng đến nỗi nào, mỗi tội so sánh với hai anh em thành chủ thì đúng là một trời một vực, thằng này đã sống không cần lo nghĩ nhưng lại không biết đủ, suốt ngày thích đú đởn với đời, cuối cùng sinh ra thiếu tiền. Không có tiền thì oán trách ông bà già nghèo đói, cuối cùng thì trách sang cái thân phận bàng hệ khốn nạn, lại trách họ hàng như Trương Thái Cường không giúp đỡ gia đình mình!?
Vì thế mà ở trường nó là một thằng tích cực gây sự với Trương Hải nhất. Tuy rằng nó không chỉ gây sự với một người mà còn cắn loạn như con chó điên, chuyên trấn lột tiền của bạn học, nhưng nếu cứ thấy Trương Hải là nó nhảy ra sủa bậy nhặng cả lên rồi. Cũng may mà có Phạm Đức Linh bên cạnh cấm nó không được động đến Trương Hải, nếu không thì cuộc sống của Trương Hải cũng không yên ổn đến bây giờ.
Thằng này chuyên môn đánh lộn nên thực lực cũng rất khá, đứng thứ tư ở trường này. Mấy hôm trước nghe nói Phạm Đức Linh bị Trương Hải đập cho một trận thì hắn cũng không tin được. Về sau nghe nói lúc đó Phạm Đức Linh biến thân lần đầu, hắn suy đoán là do đó mới bị suy yếu nhanh chóng, cuối cùng bị Trương Hải ăn hôi thêm vài cú và thắng được. Còn thực lực thằng Trương Hải kia chắc cũng khá nhưng chưa chắc đã mạnh đến thế, bây giờ có thể thừa cơ Phạm Đức Linh đang không có ở đây đập cho Trương Hải một trận cũng tốt.
- Nghe nói mấy hôm trước mày đánh bại Phạm Đức Linh oai phong lắm mà? Sao hả? Dám lên đây đánh một trận với tao không?
Trương Hải lắc lắc đầu, hắn xưa nay không thích đánh nhau mấy kiểu vô nghĩa thế này. Đánh là phải đánh vì gái, đánh vì cảm thấy đánh là đáng giá chứ cứ vì thằng kia sủa nhặng lên, thằng nào khiêu chiến cũng nhận thì hắn đã sớm mệt chết rồi. Nhưng thằng kia lại giống như không biết điều mà chửi loạn lên:
- Con mẹ mày! Cha mẹ mày đã khốn kiếp rồi lại còn nuôi một thằng hèn như mày, tao thấy nhục thay cho nhà mày đấy…
Du côn mãi mãi là du côn, nhìn ai ngứa mắt cũng có thể đem cả nhà người ta ra chửi, Trương Hải nghe những lời này thì quay người lại, ánh mắt lóe lên sự tức giận. Người khác chửi hắn thế nào cũng được, hắn không quan tâm nhưng hắn ghét nhất mấy thằng mang gia đình hắn ra chửi bới, đúng là mấy thằng chó đẻ, tại sao trên đời lại có những kẻ đốn mạt đến chừng đó chứ?
Trương Hải không nói thêm gì nữa, nhảy thẳng lên sàn đấu, nhìn chằm chằm vào Trương Thái Tùng trước mặt. Hắn không nói gì mà chỉ âm thầm tích tụ sức lực, chuẩn bị đập cho thằng này một trận nên thân. Đáng thương cho Trương Thái Tùng, mấy hôm trước không nhìn thấy Trương Hải đánh thế nào mà chỉ nghe kể lại, do đó không biết khả năng thực sự của Trương Hải đến đâu cả.
- Hừ! Cuối cùng cũng chịu lên rồi sao? Để hôm nay tao cho mày biết thế nào gọi nhục nhã!
Dứt lời, Trương Thái Tùng lao thẳng người về phía Trương Hải. Thằng này mọi khi giỏi nhất cậy mạnh, chiêu thức của nó thì chẳng có gì đặc sắc cả. Nhưng mà khí lực của Trương Hải bây giờ thậm chí còn mạnh hơn cả hắn, chiêu thức và phản xạ cũng hơn hẳn thì hắn thắng làm sao đây?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện