[Dịch]Khủng Long Thần Giới- Sưu tầm

Chương 19 : Nhớ lại

Người đăng: 

.
Tuy rằng rất tò mò với những đẳng cấp kia nhưng Trương Hải còn tò mò với Tam Huyền Điển Bí hơn, hắn nhanh chóng phục hồi lại tinh thần rồi tập trung nhìn tiếp xuống bên dưới. “Thiên thứ nhất đã luyện tinh thần lực cho ngươi, từ đó mà tạo thành một linh hồn mạnh mẽ hơn người thường. Ở thiên thứ nhất ngươi cũng đã trải qua rèn luyện thân, vì thế thân thể của ngươi cũng khá là mạnh mẽ, bây giờ chỉ còn “khí” là chưa được rèn luyện nhiều, vì thế thiên thứ hai chính là tu khí. Khi nào luyện khí đến mức cân bằng với hai thứ kia thì phải bắt đầu tu luyện cả ba cùng một lúc. Lúc đầu thì người tu luyện Tam Huyền chưa biết cách nào để nhận xét xem lực lượng trong người có cân bằng chưa, ta đã đặc ý để lại một miếng ngọc, chỉ cần ngươi vận một chút lực của Tam Huyền vào miếng ngọc đó thì nó sẽ phát sáng. Ánh sáng có ba màu: Đỏ đại diện cho thân, vàng đại diện cho hồn, còn lam thì đại diện cho khí.” Trương Hải tò mò nhìn xuống dưới cái hộc, quả nhiên ở đó có một miếng ngọc, miếng ngọc này không đẹp đẽ gì, chất ngọc đục ngầu, lại có màu xỉn xỉn đen đen, nhưng còn kỳ lạ hơn khi trên miếng ngọc còn khắc một chữ “Hải” bằng chữ Nôm, dường như đã dành sẵn cho hắn vậy. Nhìn thấy miếng ngọc này thì Trương Hải hoảng hốt, bởi vì thứ đó chính là thứ hắn đã đeo trên cổ từ nhỏ trong thế giới thực… đó là thứ mẹ tặng cho hắn cơ mà…? Trương Hải tiếp tục nhìn xuống dưới, hướng dẫn sử dụng miếng ngọc rất cụ thể: “Chỉ cần người sử dụng vận Tam Huyền lực vào bên trong, miếng ngọc sẽ phát sáng lên ba vùng màu sắc, chia đều trên cả miếng ngọc, vùng màu nào chiếm nhiều diện tích hơn thì lực lượng đó mạnh nhất, vùng màu nào chiếm ít diện tích hơn là yếu nhất. Hơn nữa độ sáng của ánh sáng, độ trong suốt của từng màu cũng đại biểu cho việc thực lực của ngươi mạnh hay yếu. Lúc ngươi mới tu luyện, ba màu này đục ngầu nên khi không vận lực nữa, chúng hòa vào nhau và làm miếng ngọc có màu đen, đến khi ba ánh sáng màu này trở nên trong suốt, chúng sẽ hợp lại với nhau trở thành màu trắng trong không chút tỳ vết, thậm chí còn đẹp hơn kim cương, đó cũng là lúc mà ngươi có thể luyện thiên thứ năm để dung hợp. Ngoài ra miếng ngọc này còn là một không gian trữ vật nhỏ, không gian bên trong hình như lúc ta dùng cũng chỉ lớn khoảng một tòa thành mà thôi, còn người mới sử dụng cũng chỉ khoảng hai trăm mét khối, nhưng theo sự mạnh mẽ của ngươi thì không gian này cũng sẽ lớn dần lên. Cũng chỉ cần ngươi chích máu nhận chủ, sau đó vận tinh thần lực vào là dùng được ngay.” Chữ viết đến đó thì ngừng, mọi sự giới thiệu đã đầy đủ rồi, Trương Hải cũng đã ghi nhớ mọi thứ, hắn cố nén sự kích động trong lòng xuống mở tiếp quyển bí kíp ra để xem. Nhưng mở đến trang tiếp theo thì đầu hắn lại thêm đau, sự đau đớn vượt xa lúc nãy, nhưng bây giờ tinh thần lực của Trương Hải cũng đã mạnh mẽ hơn nhiều lúc xưa, hắn có thể chịu đựng được. Hắn cố gắng nhịn đau để xem tiếp, khi hắn xem đến thiên thứ năm… thứ sáu… thứ bảy thì gần như không thể chịu được nữa, khung cảnh xung quanh cũng dần trở nên vặn vẹo, dường như sắp tan biến trước mắt hắn vậy. Xem hết thiên thứ bảy, tuy rằng Trương Hải đã rất đau đớn nhưng mà hắn lại tham lam muốn xem tiếp thiên tiếp theo. Khi hắn hé mở trang sách thì đột nhiên một luồng ánh sáng chói lòa phát ra làm cho hai mắt của hắn đau đớn nhắm tịt lại, sau đó thì dường như có một cỗ khí lực cuồng bạo kích thẳng vào ngực của hắn, chấn bay hắn về đằng sau, Trương Hải cũng chính thức mất đi tri giác, không biết gì nữa. Khi mà hắn “tỉnh dậy”, tất nhiên mới chỉ lấy lại ý thức trong mộng cảnh mà thôi, hắn thấy mình lại đang phiêu du trên bầu trời, bên dưới là một cái thung lũng hoang vắng, cái người kia thì đang khổ tu trong sơn động, lúc thì đi ra ngoài tập luyện chiêu thức, chưởng pháp… Hắn cứ ở đó tới gần mười năm, đến lúc không thể tiến thêm thì lại trở về dòng họ Trương để hy vọng tìm một tia đột phá. Trương Hải nhìn thấy “chính mình” kể chuyện với ông nội, sau đó thì tiến vào bế quan, nhưng khi hắn nhìn đến cảnh này thì đột nhiên khung cảnh lại dần dần thu nhỏ lại trước mắt hắn, dần dần biến mất để lại một vùng trắng xóa. Trương Hải lại bắt đầu cảm thấy đau đớn toàn thân, ngay cả đầu óc cũng mê muội bên trong khoảng trắng xóa này, dần dần hắn không thể chịu nổi nữa mà gào to lên. Trong thế giới thực, Trương Linh Tuyền lúc này đang ngồi bên cạnh giường của Trương Hải, nghe bác sĩ nói một chút về bệnh chứng của hắn, thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là tinh thần lúc nãy quá kích động nên bị rối loạn đôi chút mà thôi. Trương Linh Tuyền nghe thế thì liệt Trương Hải vào loại nóng tính kích động, chỉ cần không phát tiết được là xảy ra vấn đề, nàng nghĩ tạm thời tốt nhất là tách hắn khỏi những người khác, tránh vì việc lúc nãy mà tiếp tục xảy ra những vấn đề đáng tiếc. Đúng lúc này thì Trương Hải đang ngồi trên giường bật dậy, khuôn mặt vã đầy mồ hôi, mũi và miệng cùng thở hồng hộc, dường như hắn vừa trải qua điều gì cực kỳ đáng sợ vậy. Trương Linh Tuyền thấy thế lại càng chắc chắn về suy đoán của mình, nàng nghĩ rằng vừa rồi Trương Hải vì bị áp lực quá nặng nên gặp ác mộng, lúc này mới có biểu hiện như thế. Trương Hải không hiểu sao lại xảy ra trường hợp như vậy, tại sao mọi thứ lại biến mất. Hắn không biết là tất cả phần ký ức sau đó đã bị thất thoát trong đường hầm thời gian, nhưng mà phần ký ức đằng sau cũng chẳng hay ho gì, hắn không nhớ được có khi lại là chuyện tốt, chỉ tiếc là hắn mãi mãi không biết được “thế giới” kia là nơi đâu, và “Trương Hải” kia rốt cuộc có quan hệ gì với hắn, cuối cùng hai người có liên hệ gì với nhau? “Mặc kệ đi, cứ như là ta vừa trải qua một cuộc đời khác, học tập được những tri thức thích hợp cho ta, vậy là đủ rồi! Để ý nhiều làm gì? Nơi đó cũng chẳng có gì quan trọng đối với ta cả!” Trương Hải thầm nhủ như thế. Trương Hải tuy rằng đã lấy lại được phần ký ức đó nhưng hắn lại “xem” nó từ góc nhìn của người thứ ba. Nói cách khác là toàn bộ tình cảm gia đình, người thân của người kia hắn chẳng cảm nhận được cái quái gì, thế giới đó đối với hắn cũng chẳng có giá trị gì nữa cả! Phục hồi lại tỉnh táo, Trương Hải nhìn xung quanh một chút, khuôn mặt đầu tiên đập vào mắt hắn là một khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh đang nhìn hắn giống như quyết định cái gì vậy. Khuôn mặt ấy vô cùng xinh đẹp nhưng trong lòng của Trương Hải lại tràn đầy ác cảm với nó, bởi vì đó là Trương Linh Tuyền, người vừa lên đập cho hắn một trận. Còn việc hắn đang nằm trong cái y xá đơn giản thế này thì hắn chẳng có ý kiến gì, dù sao thì hắn cũng không có bệnh, chỉ là có vài hiện tượng lạ mà thôi. Bây giờ lại khỏe lại bình thường rồi, thậm chí lúc này hắn còn đang nóng lòng đi thử xem tất cả những thứ bên trong mộng cảnh có phải là thật hay không nữa. - Tỉnh lại thì tốt rồi, em cứ tạm ở lại đây nghỉ ngơi đi! Khi nào khỏe hẳn thì cô sẽ lại sắp xếp cho em sau! Lạnh nhạt để lại một câu, Trương Linh Tuyền cất bước đi ra ngoài, Trương Hải cũng chỉ hừ lạnh một tiếng mà không thèm nói thêm gì cả. Bác sĩ cũng đã đi ra ngoài, Trương Hải nhìn quanh quất một chút, xác định không có vấn đề gì, lại rón rén đi ra khóa cửa lại, sau đó thì ngồi trên giường, móc miếng ngọc đeo trên cổ ra. “Giống hệt trong mộng cảnh!” Đó là lời kết luận của Trương Hải sau khi nhìn kỹ miếng ngọc này vài lần, hắn thử làm theo như trong Tam Huyền Điển Bí, chích một chút máu vào để nhận chủ, nhưng mà thật kỳ lạ khi chẳng có hiện tượng quái quỷ gì xảy ra cả, giọt máu cứ lăn tăn lăn tăn trên miếng ngọc đúng như hiện tượng bình thường. Chích thêm nửa lít máu cũng chẳng có tác dụng gì, Trương Hải bực hết cả mình, hắn có cảm giác như mình thật ngớ ngẩn, đi tin vào cái giấc mơ điên khùng kia. Nhưng mà nghĩ lại thì chẳng phải mình đã luyện được thiên thứ nhất của Tam Huyền hay sao? Đúng rồi, trong đó có nói muốn mở ra thì phải dồn tinh thần lực của Tam Huyền Điển Bí vào bên trong, bây giờ thử làm xem sao. Trương Hải bắt đầu tập trung tinh thần lực lại, trong đầu hắn lại mường tượng ra khung cảnh xung quanh, một căn phòng… Bây giờ ở trong không khí không phải là không có gì mà là tràn ngập những nguyên tố xanh, đỏ, đen, trắng… nhưng tinh thần của Trương Hải lại bỏ qua những thứ đó mà tập trung vào miếng ngọc trên cổ kia, xoáy sâu vào bên trong. Hắn tập trung một lúc mà cũng không có tác dụng gì nhiều, đúng lúc hắn đang chán nản muốn thu lại thì đột nhiên ý thức của hắn chợt bị hút mạnh vào bên trong miếng ngọc, làm hắn thấy rõ cả không gian bên trong. Bên trong là một không gian khá nhỏ hẹp, không… có lẽ không phải như thế mà là vùng không gian hắn sở hữu quá nhỏ mà thôi. Ý thức của hắn đang ở bên trong một vùng trống rỗng, không có gì cả, xung quanh bị giới hạn bởi các bức tường ngăn màu đen, nhưng nếu nhìn kỹ thì cũng có thể nhìn xuyên qua các bức tường ấy một chút (tường như kiểu kính râm ý), có thể thấy không gian xung quanh gần như vô cùng vô tận, ở đó còn có nhiều đồ đạc đang trôi nổi, có lẽ là những thứ đã có sẵn bên trong. Trương Hải nhìn những thứ kia không rõ lắm nhưng đoán chắc là vật có giá trị, trong tâm nổi lên sự thèm thuồng nhưng mà chỉ có thể nhìn mà không xơi được làm cho hắn thấy hơi buồn bực. Không gian khốn nạn… giới hạn gì còn cho nhìn xuyên qua, bộ muốn người ta tức chết mới hài lòng hả? Tinh thần rời khỏi không gian trữ vật, tâm thần của Trương Hải trở nên vui mừng, không ngờ tất cả những điều này là thật! Quá tốt, vậy thì chắc chắn mấy thiên còn lại bên trong Tam Huyền cũng là thật rồi. Chi bằng bây giờ tranh thủ lúc không có ai thử tu luyện xem sao. Bây giờ còn chưa tu luyện nên chưa có được Tam Huyền khí, nhưng cứ theo lời ghi chép bên trong đó, luyện “tu khí thiên”, cũng là thiên thứ hai trước đã. Sau đó mới tu luyện đồng thời cả ba sau, đến lúc đó mới có thể sử dụng miếng ngọc này để kiểm tra sức mạnh được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang