[Dịch]Khủng Long Thần Giới- Sưu tầm
Chương 17 : Dây chuyền - Máu - Và nước mắt
                                            .
                                    
             Trương Hải thấy tình hình lúc này không ổn lắm, nhìn  khuôn mặt Trương Linh Tuyền đang vô cùng tức giận kia hắn chợt cảm thấy  hơi sờ sợ. Vốn đã nghe nói Trex tộc toàn mẫu bạo long, xem ra bây giờ  đúng là thế thật, chỉ không biết là cơn giận của nàng sẽ như thế nào mà  thôi.
- Thưa cô… em xin lỗi… lúc nãy…
Trương Hải cố gắng giải thích gì đó nhưng lời đến miệng lại không thốt  ra được, chẳng lẽ lại nói là “tại cô chửi em trước nên em mới bực mình  chửi lại!”? Như thế thì không được, người ta là giáo quan, dù trong bất  cứ trường hợp nào cũng không được vô lễ! Trương Linh Tuyền cũng không  nghe hắn lắp bắp nhiều mà ngắt lời:
- Không cần nói nhiều, bây giờ em có hai lựa chọn, một là chấp nhận  khiêu chiến, cô sẽ bỏ qua chuyện vừa rồi, hai là không tiếp nhận khiêu  chiến, cô sẽ xử lý em về tội bất kính với giáo quan!
Xưng hô cũng đã bình thường trở lại, Trương Linh Tuyền nói lời này hết  sức lạnh nhạt nhưng bên trong đó đang ẩn chứa nộ khí vô cùng. Tuy rằng  nàng cũng muốn đuổi quách thằng khốn này đi cho xong nhưng nghĩ lại thì  cũng thấy đó chưa chắc là lỗi của Trương Hải, phần nhiều là do tình  huống lúc ấy mà thôi. Hơn nữa Trương Hải hôm nay có biểu hiện rất tốt,  tuy rằng chưa biến thân được nhưng mà lại có thể đánh bại Phạm Đức Linh  đang phát điên, một học sinh thế này cũng rất đáng để giữ lại.
Nhưng mà cục tức này không nuốt được, nàng cần phát tiết, vì thế nên mới  bày ra việc này để ép Trương Hải đưa thân ra chịu đòn. Hơn nữa nàng  cũng muốn xem thử xem ảo diệu bên trong mấy chiêu thức của Trương Hải, ở  khủng long giới này thì giao đấu và tìm hiểu chiêu thức của đối phương  chính là phương pháp học tập chiến kỹ hữu hiệu nhất.
Quả nhiên nghe lời này của Trương Linh Tuyền, sắc mặt của Trương Hải trở  nên do dự một lúc, nhưng sau đó thì gật đầu đồng ý, hắn nói:
- Em tiếp nhận sự trừng phạt của cô, nhưng để hôm khác được không? Hôm nay em mệt quá rồi!
Trương Hải nói là “trừng phạt” chứ không phải là “khiêu chiến”, mọi  người ở đây cũng thầm hiểu là Trương Linh Tuyền đang muốn trừng phạt hắn  mà thôi. Trương Linh Tuyền nghe những lời này thì cười nhẹ một cái, nụ  cười rất xinh đẹp làm cho mấy thằng lớn trước tuổi ở đây ngẩn ngơ nhỏ cả  nước giãi.
- Đã là trừng phạt thì còn cần gì đợi ngày khác? Tiếp chiêu luôn đi!
Lời còn chưa dứt thì thân hình nàng đã động, tốc độ thậm chí còn nhanh  hơn nhiều Phạm Đức Linh lúc biến hình. Tròng mắt của Trương Hải co rút  lại, không ngờ bà cô này lớn thế rồi mà nói ra tay là ra tay, không có  gì báo trước cả. Nhưng mà tốc độ thế này thì phản xạ của Trương Hải vẫn  có thể phản ứng kịp, thân hình hắn lách sang một bên để tránh cú đá như  trời giáng kia, dùng một chiêu y hệt như đối với Phạm Đức Linh lúc nãy,  nhằm vật ngã Trương Linh Tuyền xuống.
Nhưng mà Trương Linh Tuyền không phải là Phạm Đức Linh, tuy rằng hơi bất  ngờ vì bị bắt lấy chân nhưng nàng không hề mất đà ngã xuống như trong  tưởng tượng, thân hình của nàng tuy cũng tiến về phía trước như chân trụ  lại rất vững, chỉ lùi một hai bước đã đứng lại được.
Trương Hải muốn lợi dụng cơ hội này tấn công thử, nhưng rất tiếc là hắn  không thể nhanh bằng đối phương. Chỉ thấy Trương Linh Tuyền lại cười nhẹ  thêm một cái, chân tiếp tục xuất ra một cước nhằm thẳng vào cổ của  Trương Hải, Trương Hải cũng biết rằng mình không thể nhanh được bằng đối  phương nên chỉ còn cách dùng các loại đối pháp lấy chậm thắng nhanh mà  thôi. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào cái chân thon dài xinh đẹp kia,  thân hình lui lại rồi tiếp tục giơ tay ra để bắt lấy.
Nhưng rất tiếc, Trương Linh Tuyền lần này không hề đá hết lực, khi  Trương Hải né được cú đá đó, bàn tay còn chưa bắt lại được thì chân đã  rụt về nhanh như chớp. Trương Hải thấy thế thì thất kinh, động tác của  hắn không nhanh bằng đối phương, giờ không bắt được mà để cho Trương  Linh Tuyền công kích tiếp thì chết chắc.
Quả nhiên, cái chân vừa rút về kia đã xuất tiếp một cước ra, cú đá này  cũng gần giống như cú đá cơ bản mà Trương Hải dạy cho Phạm Đức Huy hồi  trước, lực xuất từ cả chân trụ và đủ bộ phận trên người. Lúc này Trương  Hải có muốn né cũng không kịp, lãnh trọn cú đá như trời giáng kia vào  ngực.
Đó là do Trương Linh Tuyền đã nương tay, không đá vào cổ hay vào đầu,  lực đá cũng chỉ là một phần năm thực lực chân chính, nếu không thì  Trương Hải phải nằm viện dài dài rồi.
Mặc dù thế nhưng Trương Hải cũng thấy nhộn nhạo hết cả người, ngực hắn  tức vô cùng, có cảm giác muốn nôn hết cả gan mật ra ngoài, nhưng mà hắn  vẫn nhịn lại được, không hề phun ra bất cứ thứ gì.
Trương Linh Tuyền vẫn chưa buông tha, thân hình lại nhanh chóng áp sát  lại, cả thân hình bay lên không với một tư thế ưu nhã. Hai chân thon dài  kia lúc này lại giống như cái kéo, cắt qua cắt lại rồi kẹp thẳng vào cổ  của Trương Hải, vận lực kéo mạnh một cái vật ngã hắn xuống đất.
Trương Hải lúc này gần như đã kiệt sức, hắn chẳng còn lực phản kháng gì  mà chỉ có thể nằm im. Trương Linh Tuyền thì bực bội đá hắn liên tục, tất  nhiên là chỉ đá vào mấy chỗ thịt mềm chứ không đá vào chỗ hiểm, nhưng  như thế cũng làm cho Trương Hải đau đớn vô cùng.
- Dừng tay!
Nhưng cũng chỉ đến cú đá thứ năm thì đã có một giọng nói trầm ổn vang  lên, giọng nói này vang vọng cả phòng tập, hấp dẫn ánh mắt của mọi  người, kể cả Trương Linh Tuyền  đang đánh cũng ngừng chân, Trương Hải  đang chịu đòn thì hơi thở ra một chút: Bố đến rồi!
Người đến chính là Trương Thái Cường.
Ở chỗ này có khá nhiều y sĩ, tất cả đều lấy từ bệnh viện của Trương Thái  Cường, tất nhiên trong đó có không ít người biết mặt Trương Hải. Lúc  nãy khi Trương Hải đánh với Phạm Đức Linh, hơn nữa lại thấy Phạm Đức  Linh biến thân mất đi lý trí thì đã có người lo lắng thông báo cho  Trương Thái Cường. Ngay từ lúc đó thì ông đã tức tốc chạy đến đây rồi.  Đường xá tuy gần nhưng cũng cần thời gian, lúc ông đến đây thì đã thấy  cái cảnh cô em họ đang đánh đập thằng con mình rồi.
Tuy khó hiểu nhưng ông vẫn phải ngăn lại trước đã, nếu cứ để thế thì  chẳng hay chút nào. Mà cô em họ kia cũng kỳ lạ, sao lại đi đánh học sinh  như thế kia chứ?
- Em họ Linh Tuyền, sao… em lại đánh Hải? Có chuyện gì hiểu lầm từ từ  giải thích, nó là con anh, chắc không làm chuyện gì mất nết đâu! Em cứ  bình tĩnh một chút đã.
Trương Linh Tuyền đã ngừng tay ngay từ lúc Trương Thái Cường hô lên, bây  giờ lại nghe thấy Trương Thái Cường nói kia là con ông thì sửng sốt,  đưa ánh mắt nhìn đi nhìn lại giữa ông anh họ và cái đầu heo kia. Nhưng  mà… nhìn kiểu gì cũng không thấy giống gì hết, một điểm cũng không giống  mà!
Tất nhiên là không giống, Trương Hải chỉ là con nuôi chứ có phải là con  đẻ Trương Thái Cường đâu! Nhưng mà ông đã nói thế thì Trương Linh Tuyền  cũng tin, tạm thời dừng tay lại đã. Sau đó thì cô ra hiệu cho mọi người  giải tán, nhường chỗ cho ca sau tập, bản thân mình thì đưa hai cha con  kia vào một căn phòng bên trong khu cao cấp, tất nhiên chỗ này đã được  lợi dụng làm hậu trường và phòng y tế, đưa Trương Hải vào đây cũng là để  băng bó lại đôi chút.
Khi vào đến đây, Trương Linh Tuyền mới bắt đầu mở miệng:
- Anh Cường, thằng nhóc này là con anh thật sao?
Trương Thái Cường gật đầu:
- Đương nhiên là thật, con cái mà cũng có thể giả được à? Nhưng tại sao vừa nãy em lại đánh nó?
- Nhưng… - Trương Linh Tuyền định nói là “sao nó không giống anh tý nào”  nhưng lời đến miệng thì lại dừng lại. Sau đó thì nàng kể mọi chuyện  Trương Hải dám cãi giả nàng như thế nào, hỗn láo ra sao? Nàng cũng chỉ  giáo huấn hắn một chút mà thôi.
Trương Thái Cường nghe xong thì sắc mặt sầm lại, thằng con này càng ngày  càng thái quá, trước đây nó có như thế đâu. Kể từ lần trốn học đầu tiên  một năm rưỡi trước, ông đã thấy Trương Hải thay đổi rất nhiều, sau cái  lần ấy Trương Hải vẫn tiếp tục trốn học, hơn nữa không chỉ có một lần.  Bây giờ lại còn láo đến mức dám chửi giả giáo quan, không thể chấp nhận  được.
Ông quay đầu trừng mắt nhìn Trương Hải một cái, trong ánh mắt sững sờ  của tất cả mọi người, một tiếng “bốp” chát chúa vang lên, mặt của Trương  Hải đã lật sang một bên, trên má lại hằn thêm một vết bàn tay đỏ rực.
- Thằng mất dạy! Tao có dạy mày như vậy đâu? Mày làm cho tao thật thất vọng. 
Nói câu đó, bàn tay ông lại vung lên, một cái tát còn mạnh hơn nữa lại  in lên trên mặt Trương Hải, nhưng hắn không phản kháng mà chỉ đứng im  chịu đòn. Cái tát ấy rất mạnh, mạnh đến mức hất thân hình Trương Hải ngã  vật ra đất, trên khóe miệng cũng tràn ra một dòng máu. Hơn nữa miếng  ngọc bội làm mặt dây chuyền cũng bung ra từ trước ngực.
- Lần sau mà nó còn láo như vậy thì em cứ đánh nó thẳng tay! Anh không  can thiệp vào nữa! Còn thằng kia, đây là giáo quan, cũng là cô họ của  mày, về sau hành xử cho cẩn thận, nếu để tao biết mày còn phá phách gì  nữa thì đừng trách tao, nghe chưa?
Nói xong ông cũng phất tay một cái, gật đầu chào tạm biệt Trương Linh  Tuyền rồi cất bước đi ra ngoài, đầu cũng không ngoài lại. Thật sự thì  ông cũng không hẳn là đã hoàn toàn tin những lời của Trương Linh Tuyền,  nhưng mà người ta là con cháu trực hệ, nếu để cô ta cảm thấy bất mãn thì  rất có thể sẽ ảnh hưởng xấu đến gia đình của Trương Thái Cường. Tát hai  cái mà có thể giảm bớt đi một đống phiền toái cũng chẳng sao cả, ông  tin con trai mình cũng là một thằng đàn ông, rồi nó dần dần cũng sẽ hiểu  cho ông mà thôi.
Nhưng Trương Hải lúc này thì lại chưa hiểu được, hắn chưa hiểu, bởi vì  hắn chưa biết thân phận thực sự của cô họ này. Hắn chỉ biết… bố không  cần hỏi lại hắn mà chỉ tin lời người ngoài, chỉ vì thế mà đánh hắn, đánh  hắn lần đầu tiên trong đời…
Thực sự rất ủy khuất, rất đau khổ, hắn không hiểu tại sao bố lại làm  thế. Trong chuyện này hắn không sai… nhưng bố lại không cần hiểu rõ mà  đã quy tội cho hắn… còn làm mọi chuyện nặng nề thế này. Bất tri bất  giác, Trương Hải cảm thấy thật chán nản, buồn bực, hai dòng nước mắt đã  lần đầu tiên rơi xuống từ trong khóe mắt của hắn.
Bị Phạm Đức Linh đánh, hắn không khóc, bị Trương Linh Tuyền đánh, hắn  cũng không khóc, nhưng chỉ bị bố tát hai cái, nước mắt đã lăn dài trên  đôi má của Trương Hải.
Có lẽ, cũng chỉ có người thân thuộc như vậy mới có thể lấy đi nước mắt của Trương Hải mà thôi.
Trước Hải không biết, hai dòng nước mắt của hắn không rơi xuống đất mà  lại bị khối ngọc bội vừa văng ra đó hấp thu hết, hấp thu một cách quỷ  dị, nhưng mà miếng ngọc lại bị cằm hắn che khuất nên không có một ai  nhìn thấy. Thậm chí cũng không ai biết là Trương Hải đang khóc, bởi vì  hắn đã cố gắng che dấu khuôn mặt mình đi.
Lần đầu tiên, dây chuyền hút máu của Trương Hải và làm hắn nằm mộng, lần  thứ hai thì là nước mắt, không biết là có nằm mộng tiếp không?
Dây chuyền - máu - và nước mắt. Chẳng biết mấy thứ này có liên quan gì  đến nhau, nhưng chắc chắn đó sẽ lại là một kỳ ngộ trong cuộc đời của  Trương Hải. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện