[Dịch]Khủng Long Thần Giới- Sưu tầm
Chương 120 : Tao muốn thách đấu với mày
                                            .
                                    
             Buổi tối hôm đó trôi qua trong không khí thật quỷ dị.
Hai người vẫn ngủ cùng giường, cùng mất ngủ, nhưng tên con trai là mất  ngủ vì vô cùng bứt rứt, khó chịu và việc cái mông đang đau ê ẩm. Còn cô  gái mất ngủ là vì suy nghĩ xem nên “đào tạo” cậu “học sinh” này thế nào.
Trương Hải sau một hồi rụt rè, cuối cùng đánh bạo ôm lấy thân thể nóng  ấm của Trương Linh Tuyền. Cũng may, cô gái này chỉ hạn chế cái chuyện  kia, còn việc bình thường thế này thì vẫn thả lỏng cho hắn. Trương Hải  coi như có chút thỏa mãn nho nhỏ, dần dần đi vào giấc ngủ say.
Sáng hôm sau…
Trương Hải còn đang nằm mơ một giấc mơ đẹp, còn đang nắm được vật gì đó  mềm mềm trong tay… Đột nhiên hắn cảm thấy bàn tay đang hưởng thụ kia bị  véo một cái thật mạnh, không nhịn nổi mà la toáng lên, ngồi bật dậy.  Trương Linh Tuyền hơi đỏ mặt, nhưng trên môi vẫn là nụ cười đắc ý:
- Bắt đầu từ hôm nay, ngày nào anh cũng phải đánh với em! Đánh đến khi nào thắng thì thôi…
Trương Hải ủ rũ gật đầu. Hắn biết mục đích của nàng, trong lòng cũng  tràn đầy sự cảm kích. Hơn nữa, trong thời gian một năm này, hắn cũng chỉ  biết có tu luyện mà thôi, đánh với nàng cũng là một cách tu luyện, thậm  chí hiệu quả còn cao hơn là tu luyện một mình.
Hai người dẫn nhau ra một chỗ xa xa “nhà” của mình, bắt đầu lao vào  chiến đấu. Từ chiến đấu cường độ nhẹ cho đến cường độ cao hơn…
Lần đầu tiên chiến đấu, Trương Linh Tuyền muốn thử xem hắn đã tiến bộ  tới đâu, nàng chủ động làm chậm tốc độ chiến đấu, đến tận hơn hai mươi  phút mới kết thúc trận chiến này.
Đánh xong, Trương Hải đã thở hồng hộc mệt mỏi, trong khi Trương Linh  Tuyền vẫn rất chỉnh tề sung sức, không chút nào giống như vừa chiến đấu  xong.
Trương Hải cười khổ, nhìn nhìn xuống chiếc dây chuyền mà mình vẫn đeo từ nhỏ.
Lúc này, chiếc dây chuyền đó không còn là màu đen, cũng không phải màu  hổ phách nữa, mà là một màu trắng tinh khiết như kim cương, nhìn kỹ còn  lờ mờ thấy được ánh sáng ba màu lập lòe, giống như một loại cầu vòng đơn  giản vậy.
Trước đây, Trương Linh Tuyền cũng đã từng nhìn thấy chiếc dây chuyền  này, nàng cũng thấy nó tầm thường, không đáng để vào mắt. Nhưng từ khi  nhìn thấy biến hóa kỳ dị, trở nên cực kỳ lung linh của nó, nàng đã không  thể nào coi thường chiếc dây chuyền này nữa rồi.
Trương Linh Tuyền là một người sống trong phú quý, việc các loại trang  sức này thì nàng rất rành. Chỉ riêng cái vẻ ngoài của chiếc dây chuyền  này cũng đã đủ để nó có giá trị liên thành, càng không nói đến các khả  năng thần bí mà nó nắm giữ. Trương Hải cũng chỉ nói với nàng, nó là một  không gian trữ vật gần như vô biên bị phong ấn, lại có tác dụng “đo”  hiệu quả tu luyện của hắn.
Trước đây, màu lam của khí hơi bị lấn át, nhưng sau khi trải qua đêm đó,  không những Trương Linh Tuyền ngộ ra được khí đạo, mà chính con đường  tu khí của Trương Hải cũng tăng cường mạnh mẽ, trực tiếp cân bằng với  hai hệ kia, giúp hắn đạt đến cảnh giới viên mãn, tiến tới thiên thứ năm  của Tam Huyền Điển Bí.
Thiên thứ năm này thật ra cũng không có gì khó hiểu. Trên cơ bản chỉ là  tu luyện kết hợp các trường phái với nhau, cùng với kết hợp khi thi  triển chiêu thức.
Tầng thứ năm có ba giai đoạn, mỗi giai đoạn tương ứng với một lần kết  hợp: thân hợp khí, khí hợp hồn, hồn hợp thân… Đến khi đạt được cả ba, sẽ  tiến tới mức độ khó nhất: kết hợp cả ba lại, đột phá thiên thứ năm,  tiến tới thiên thứ sáu: thần thông.
Tính tới lúc này, vì khí đạo của Trương Hải tăng tiến quá mạnh mẽ, lại  trong quá trình hòa hợp với Trương Linh Tuyền, sự dung hợp diễn ra với  tốc độ kinh khủng. Hắn trực tiếp kết hợp khí đạo với thân và hồn, hoàn  tất hai quá trình. Chỉ còn một quá trình nữa: thân hợp khí.
Cũng có nghĩa, bây giờ cảnh giới của hắn tương đương với Phản Tổ trung cảnh!
Điều này cũng làm Trương Linh Tuyền kinh ngạc đến ngây người. Chính bản  thân nàng đến hai mươi ba tuổi vẫn chỉ là Phản Tổ trung cảnh, vậy mà tên  này… hắn mới mười lăm… không đúng, tính cả thời gian ba năm mà hắn kể  nữa thì phải là mười tám rồi.
Cái tuổi mười tám của Trương Hải cũng làm Trương Linh Tuyền thấy hơi  được an ủi, ít ra hắn cũng chưa có quá yêu nghiệt! Nhưng trong lòng  Trương Linh Tuyền lại thấy hơi bực vì chuyện hắn tiến còn nhanh hơn  mình, thế là ra tay lại nặng thêm một chút, làm Trương Hải mặt mũi bầm  dập.
Cho đến tối, Trương Linh Tuyền lại bày ra một bộ mặt khác. Một cô gái  dịu dàng, nhu mỹ. Lúc nào cũng giữ nụ cười tủm tỉm như câu hồn trên môi,  cánh tay mềm trắng nõn bôi thuốc cho hắn, nấu cơm cho hắn, mát xa cho  hắn…
Cái cảm giác ngày xuống địa ngục đêm lên thiên đường này làm Trương Hải  vừa khổ sở vừa sung sướng. Tâm tình lúc trầm lúc bổng, đầy đủ tư vị  không nói nên lời.
Chỉ là… Trương Linh Tuyền vẫn rất nghiêm ngặt trong chuyện kia. Hắn có  làm ra vẻ thế nào thì nàng vẫn lắc đầu kiên quyết. Chỉ khi nào thực sự  thắng được nàng, ngày vui vẻ của hắn mới tới.
…
Cuộc sống thật nhàm chán…
Nhưng nhờ có cô gái hoạt bát đầy lửa nhiệt tình kia, nó lại trở nên giàu màu sắc hơn nhiều.
Đã một năm trôi qua rồi…
Một năm…
Trương Hải sắp nghẹn chết rồi.
Hắn đã đánh đấm một năm, nhưng tu vi cũng chỉ tịnh tiến, chứ chưa đột phá một chút nào.
Nói cho chuẩn, tu vi của hắn vẫn chỉ tương đương Phản Tổ trung cảnh.
Bây giờ, hắn dốc hết sức cũng chỉ có thể đánh với Trương Linh Tuyền nửa  tiếng, không thể nào hơn được. Điều này không chỉ làm hắn buồn bực, mà  cả Trương Linh Tuyền cũng buồn bực luôn.
Bịch!
Trương Hải vừa té dập mông xuống đất, sau đó nằm ngửa ra đất, thở hồng hộc, nhìn lên bầu trời bao la.
Hắn có vẻ hơi suy sụp…
Nhưng Trương Linh Tuyền lại chớp chớp đôi mắt nhìn hắn. Nàng nhận ra,  chỉ cần một năm mà năng lượng của hắn đã tịnh tiến rất nhiều, nếu thêm  nửa năm tập trung tu luyện nữa, tu vi tăng đến Phản Tổ thượng cảnh cũng  không thành vấn đề.
Tốc độ như thế quá yêu nghiệt rồi. Dù sao thì chính nàng, tu luyện tới  Phản Tổ trung cảnh từ năm mười chín tuổi, nhưng tới hai mươi ba tuổi còn  chưa đột phá, mà nàng đã được gọi là thiên tài, còn hắn thì gọi là gì  đây?
Chỉ là… tốc độ như thế cũng làm nàng lo lắng.
Còn bốn năm nữa là các khế ước sẽ bị phá giải, riêng Cún thì chỉ còn ba năm.
Nếu trong ba năm, tu vi của hắn không tăng được đến mức độ đó thì phải làm sao?
Bỏ qua mấy chuyện đó ra khỏi đầu, Trương Linh Tuyền đáp xuống bên cạnh hắn, ưu nhã ngồi xuống dưới nền đất kia.
Trương Hải chớp mắt, gối đầu lên đùi nàng, một cánh tay đã vòng qua eo  nàng, ôm chặt lấy, mũi hít hà mùi hương nồng nàn trên người Trương Linh  Tuyền.
- Đã một năm rồi! Tại sao thủ đoạn giao chiến của anh vẫn không tăng  tiến được bao nhiêu như vậy chứ? Nếu là một người Phản Tổ trung cảnh  khác, giao chiến với em một năm thì dù không tăng tiến tu vi, ít nhất  cũng phải cầm cự được thời gian dài gấp đôi mới phải…
Trương Hải thở dài…
- Anh cũng không muốn thế… Nhưng… thực sự là công pháp của anh không thích hợp làm chuyện thế này…
- Tại sao?
- Em biết rồi đấy! Tam Huyền Điển Bí là công pháp tu luyện kết hợp cả ba  trường phái. Tốc độ tu luyện của nó cực kỳ kinh khủng, trong giao chiến  thì thể lực cũng là hạng nhất, thích hợp đánh lâu dài. Uy lực chiêu  thức bên trong quyển bí tịch đó cũng thuộc hàng kinh khủng. Nhưng nó lại  có một đặc điểm: đó là cực kỳ mẫn cảm với thứ gọi là “uy thế”.
- Uy thế?
- Em đã đến Thần Thông cảnh rồi. Hẳn là biết trên người mỗi một tu sĩ  đều mang sức mạnh tiềm tàng kinh khủng. Sức mạnh trong người họ có thể  làm năng lượng xung quanh môi trường dao động mãnh liệt, hình thành một  sức ép kỳ diệu lên đối thủ. Đó gọi là “uy thế”.
Trương Linh Tuyền gật đầu. Điều hắn nói là chính xác, uy thế là một thứ  rất kỳ diệu, là đặc điểm áp chế của cao thủ đối với các “thấp thủ”.
- Nhưng  uy thế cũng chỉ có vài phần tác dụng. Đâu phải là không hóa  giải được? Chỉ cần hóa giải nó, anh có thể dễ dàng chiến đấu với em lâu  hơn mà? - Trương Linh Tuyền khó hiểu.
- Đó là với người khác! - Trương Hải cười khổ:
- Uy thế của một người thường chỉ làm năng lượng tương ứng với mình dao  động. Ví như tu thân thì làm nguyên tố dao động, tu khí và tu hồn thì  làm năng lượng dao động. Còn anh, uy thế của anh làm cả ba loại đó cùng  dao động, lại có thể khống chế làm cho một trong ba loại tăng cường dao  động lên gấp mười lần. Vì vậy, đối với những kẻ đồng cấp, anh có thể  chèn ép bọn họ tới tận cùng, việc chiến thắng không có bao nhiêu khó  khăn.
- Nhưng chỉ cần người đó hơn anh một cấp, uy thế của họ có thể ép cho  một trong ba uy thế của anh không dao động nổi, vì vậy, hai uy thế còn  lại trở nên trơ trọi, gần như tan biến. Rốt cuộc, đứng trước mặt họ, anh  chỉ là một con gà chờ bị giết mà thôi!
Trương Linh Tuyền nhíu mày:
- Vậy… chẳng phải công pháp này quá yếu hay sao? Tại sao…
- Đừng chê nó! - Trương Hải càng ôm nàng chặt hơn:
- Anh… vốn là một tên phế vật, không có thiên phú, không thể tu luyện!  Chính nó đã thay đổi cuộc đời của anh, cho anh một con đường sáng. Có  thể, khi dùng công pháp này, anh bị người ta gọi là đồ “sợ mạnh hiếp  yếu”. Gặp kẻ yếu thì bắt nạt, gặp kẻ mạnh thì mềm nhũn cả chân… gì gì  đó. Nhưng anh không thể nào yêu cầu quá đáng, bởi tốc độ tu luyện của  Tam Huyền Điển Bí đã quá nhanh rồi!
- Nhưng… như vậy chẳng phải chỉ cần gặp một người mạnh hơn, anh sẽ rất  dễ thất bại, thậm chí… - Trương Linh Tuyền ngập ngừng, không nói ra chữ  “mất mạng”.
- Thực ra… cũng không đến nỗi như vậy! - Trương Hải cười thoải mái:
- Tại vì bây giờ, sức mạnh của anh khá rời rạc, nên mới dễ dàng bị chèn  đến mức độ đó. Nhưng nếu anh thực sự đến được tầng thứ sáu, kết hợp ba  trường phái này hoàn mỹ, vậy thì gặp người mạnh hơn, anh vẫn có thể lợi  dụng Man Thiên Bộ chạy trốn. Không đến nỗi động cái là mất mạng đâu.
- Còn về cái gì mà “sợ mạnh hiếp yếu”… nói thật, tên nào nói ra câu này  thì anh nhổ vào mặt hắn. Chẳng phải cả cái thế giới này đều là như thế  hay sao? Tên nào không sợ mạnh thì chỉ có chết! Còn những tên còn sống,  trừ phi thực lực thật sự của bọn chúng còn mạnh hơn cả cái kẻ được gọi  là “kẻ mạnh”. Đến lúc đó, chẳng phải chính bọn chúng cũng là đồ “hiếp  yếu” hay sao?
Trương Hải nói một tràng, bĩu dài môi ra:
- Anh cũng chẳng có thừa hơi mà đi ăn hiếp kẻ nào. Trừ phi bọn chúng chủ  động chọc ngoáy vào anh. Còn nếu tên nào đã chủ động chọc vào anh,  nhưng lại mạnh hơn anh, vậy thì anh sẽ trốn một thời gian, chờ đến khi  mạnh hơn hắn thì quay lại đập nát cái mặt hắn ra, xem từ nay về sau hắn  còn chọc ngoáy kiểu gì…
Trương Hải cười hơ hớ, cả mặt bừng lên vẻ tiểu nhân đắc chí, tay đã  trượt từ eo xuống bên dưới bộ mông đầy đặn của Trương Linh Tuyền. Nàng  cũng chỉ hừ một tiếng, đạp bay hắn ra rồi tiếp tục vòng chiến mới.
Hai người vừa đánh được thêm một hiệp, chợt… một tiếng gào rú cực kỳ  hưng phấn phát ra ngoài băng nguyên xa xa. Sau đó, một tiếng cười non  nớt, nhưng lại mang vẻ điên cuồng như vang vọng cả đất trời.
- Cuối cùng cũng thành công! Cuối cùng cũng thành công! T.Rex, ông muốn thách đấu với mày! 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện