[Dịch]Khủng Bố Đô Thị
Chương 1 : Kinh khủng phòng cho thuê
Người đăng: hoang123anh
.
Tính danh: Vệ Tiểu Bắc
Chủng tộc: Nhân loại
Giới tính: Nam
Tuổi: Hai mươi mốt tuổi
Sinh vật đẳng cấp: 1 tinh
Thuộc tính: (nam nhân trưởng thành trung bình là 10
Lực lượng: 10.5(cơ bắp 11, độ khỏe mạnh của cơ thể 10
Nhanh nhẹn: 9.75(thủ đoạn phối hợp 9, mức độ linh hoạt 11, phản ứng 11, tính cân đối 8
Thể chất: 10(khỏe mạnh 9, sức chịu đựng 11
Trí lực: 7(học tập 6, suy luận 8
Cảm giác: 9.25(lực ý chí 12, sức phán đoán 8, năng lực nhận biết 7, trực giác 10
Mị lực: 7.2(quyết đoán 10, sức thuyết phục 7, sức hấp dẫn cá nhân 7, năng lực lãnh đạo 5, sức hấp dẫn bên ngoài 7
Kỹ năng: Bắn (hơi có thành tựu, Quân Thể Quyền (hơi có thành tựu, kỹ sư điện (sơ học chợt nói
Đặc thù năng lực: Không
Tiến hóa điểm: 0
Nắm giữ vật: Không
"Thảo! ai có thể nói cho ta biết, đây là làm sao vậy "
Đầu đau âm ỷ, trong người có chút mệt mỏi, từ lúc say rượu tỉnh lại Vệ Tiểu Bắc nhìn chằm chằm vào trần nhà một cách ngây ngốc, đối với chính mình tao ngộ có chút khó tin
Mới cùng bạn bè uống rượu say, sau khi tỉnh ngủ tự nhiên trong đầu xuất hiện một cái gọi là bảng thuộc tính. Chẳng lẽ là mình nhặt được cái kia quyển Sơn Hải Kinh có quan hệ, nhớ lại trước khi mình say rượu bất tỉnh, quyển Sơn Hải Kinh kia giường như tỏa ra một ít ánh sáng nhạt.
Vệ Tiểu Bắc thò tay sờ bên cạnh cái gối, cái kia quyển đóng buộc chỉ Sơn Hải Kinh đã biến mất không thấy. Bên ngoài ánh sáng ảm đạm chiếu xuyên qua cửa sổ, giống như đêm tối sắp tới.
Mặc kệ, Vệ Tiểu Bắc đem trong đầu cái gọi là bảng thuộc tính vứt qua một bên, gãi gãi đầu tóc đã một tuần không gội. Mặc áo sát nách, xoay người một cái đã rời khỏi giường, suốt một ngày không ăn uống đói bung đến nỗi kêu ọc ọc rồi.
Đầu nặng như có một ngọn núi đè, Vệ Tiểu Bắc ôm đầu lắc lắc, than nhẹ một tiếng, nhổ ra một ngụm rượu khí, cơm sẽ không làm, dứt khoát ngâm cái bát mì đi.
Vừa mới bước đi hai bước, Vệ Tiểu Bắc đang chuẩn bị đi vào phòng bếp đột nhiên ngẩn cả người.
Cái này, cái này, cái này, đã xảy ra chuyện gì.
Mới qua một đêm, phòng cho thuê sao đã trở nên cũ nát.
Sàn nhà, trên mặt bàn bụi bẩn che kín, vừa mới mấy ngày trước mình dán áp-phích của Trương Tịnh Dĩnh trên tường đã trở nên cũ kĩ ố vàng, góc cạnh rách nát, cái kia Trương Tịnh Dĩnh vẻ mặt nũng nịu cũng bởi vì giấy biến chất trở nên hơi quái dị, giống như một cái lão yêu quái hướng về chính mình phát ra kinh khủng tiếng cười.
Trên vách tường che kín rách nát mạng nhện, giống như sương mù lượn lờ.
Đặt ở trên cái bàn trà nhỏ quả cam, quả táo đã thối rữa khô héo biến thành màu đen, bên trên nấm mốc đã sinh trưởng bao phủ toàn bộ, phía dưới hoa quả giống như một bãi bùn não, mà ngay cả mới được chủ phòng cho thuê đổi không lâu cửa sổ hợp kim nhôm đều xuất hiện vết ố màu trắng, tấm kính bám đầy bụi, đã xuất hiện vài tia vết rạn.
Trên đầu giường máy tính màn hình đã che kín mạng nhện, cốc nước bên trong không có một giọt, chỉ thấy nằm úp sấp xác một cái không biết côn trùng.
Trong không khí tràn ngập một mùi tro bụi.
Tất cả mọi thứ đều bị tro bụi phủ kín không màu, có vài phần cảm giác như xem cũ phim đen trắng.
Mọi thứ trong phòng, một đêm trôi qua giống như trôi qua mấy chục năm thậm chí là hơn trăm năm.
Mẹ già của ta ơi, đây không phải là đang nằm mơ a.
Nhất định là đang nằm mơ!
Vệ Tiểu Bắc xoay người nằm lại trên giường, nhắm mắt lai.
Nằm mơ tỉnh lại, chính mình liền khôi phục bình thường.
Ở trên giường xoay người nhiều lần, Vệ Tiểu Bắc phát hiện mình cũng không phải là đăng nằm mơ, tất cả những thứ này đều là thật.
Từ trên giường vùng lên, ngồi ở bên giường, Vệ Tiểu Bắc dốc sức bóp bóp mặt, suy nghĩ trong đầu.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Không phải là chính mình uống rượu một đêm sao.
Tại sao có thể như vậy.
Là gặp quỷ, hay là bị người đùa dai.
Nhưng mà bị người đùa dai khả năng cực thấp, trong não xuất hiện bảng thuộc tính không phải là người có thể làm ra được.
Yết hầu có chút hơi nước, sau một đêm say như chết, Vệ Tiểu Bắc tự nhiên là miệng đắng lưỡi khô.
Lúc trước gian phòng biến hóa quá mức làm cho người sợ hãi, khiến cho Vệ Tiểu Bắc quên mất cái này, về sau kịp phản ứng trong lòng có chút hốt hoảng.
Nhấc lên bình nước, bên trong trống rỗng vô cùng.
Vệ Tiểu Bắc lắc lắc đầu, xem ra chỉ có thể ra ngoài mua nước uống.
Sờ sờ túi quần, ví tiền biến mất, lại đến mở tủ treo quần áo ra, kết quả phát hiện mình quần áo treo trong tủ đều rách mướp, giống như nhặt từ trong thùng rác về.
Còn tốt, quần áo mình để tại đầu giường không có biến hóa, chỉ là có một cỗ mồi hôi bẩn và mùi rượu hỗn hợp thành một mùi là.
Vệ Tiểu Bắc nhíu mày mặc quần áo xong, hai tay hướng sau đầu sờ xoạng hai cái, đẩy cửa phòng ra.
Đi trong hành lang nhỏ hẹp làm cho trong long Vệ Tiểu Bắc chán nản hơn nửa, tường giấy cũ nát, đã hỏng đèn tường, chứng minh trong và ngoài phòng thời gian đều đồng nhất đấy.
Trong lòng mang mụt chút hy vọng, đi tới trước cửa gian phòng bên cạnh dùng sức gõ cửa, không có động tĩnh.
Căn phòng này ở là Chu Lập Quân, Đại học năm thứ 2, Đại học năm nhất từ KTX dọn ra, cũng coi là một cái thâm niên trạch nam, mỗi ngày từ sáng đến tối đều ngồi trong phòng chơi game, nghe nói chơi không tệ, còn ở trong game kiếm được không ít tiền.
Về sau có người ở gian phòng Vệ Tiểu Bắc đều đi gõ một lần, nhưng kết quả để cho Vệ Tiểu Bắc có chút cười khổ.
Do dự một chút, Vệ Tiểu Bắc cắn chắc răng , dùng sức đánh về phí của phòng Chu Lập Quân.
Chủ nhà cho thuê là cái người keo kiệt, cửa phòng đều là hàng giá rẻ, cũng không đáng tin, hơn nữa cửa phòng trở nên cũ nát không chịu nổi, Vệ Tiểu Bắc đụng hai cái cửa phòng đã bị phá mở.
Nhìn trong phòng tình huống sắc mặt Vệ Tiểu Bắc có chút khó coi.
Sàn nhà, bàn học, trên bàn trà che kín vôi, các loại đồ vật đều đã cũ nát vô cùng, cũng với gian phòng của mình tình trạng không khác nhau bao nhiêu.
Cắn răng, Vệ Tiểu Bắc xoay người vọt tới phòng cho thuê cửa lớn, thật cẩn thận kéo ra cửa chính, ánh mắt hướng phía bên ngoài nhìn lại.
Vệ Tiểu Bắc ở tại tầng 1, phía ngoài cửa có một cái bồn hoa, bị chủ nhà tận dụng, bên trong trồng các loại tỏi non, hành lá… rau dưa.
Nhưng trong mắt Vệ Tiểu Bắc lúc này chỉ thấy một cái rách nát bồn hoa, bên trong một mảnh khô vàng, không có một điểm màu xanh, đường xi-măng bên cạnh bồn hoa che kín lá rụng, mà dựa vào bên cạnh bồn hoa mấy chiếc xe đạp cũng là loang lổ vết gỉ.
Bầu trời màu xám tro xa xa như ẩn hiện bị tàn nhà cửa, nơi này giống như nhiều năm sau chiến tranh hạt nhân.
Trời ơi! Thật đúng là gặp quỷ rồi!
Khi Vệ Tiểu Bắc ý thức được mình cần làm những gì, thời gian đã qua hơn mười phút.
Không có cách nào khác, đổi lại bất cứ người nào, cho dù trong chiến trường đi ra quân nhân, sau khi tỉnh dậy gặp được loại này chuyện quỷ dị, chỉ sợ đều là rất khó trấn định lại.
Chẳng lẽ chính mình về sau muốn tiếp tục sống ở cái nơi quỷ quái này.
Cũng không biết những nơi khác có hay không xuất hiện tình trạng như vậy.
Một người không trải qua chiến trường xuất ngũ quân nhân, Vệ Tiểu Bắc không sợ tới mức toàn thân nhũn ra đã được xem là tâm lý tố chất rất tốt, dù sao Vệ Tiểu Bắc thuộc tính cao nhất là ý chí, đạt tới 12 điểm, tại những phương diện này là có bổ trợ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện