[Việt Nam] Khúc Ỷ Thiên
Chương 7 : Bạch hạc
.
Mặt trời đã lên đỉnh đầu mang theo cái nắng buổi trưa khiến người ta cảm thấy oi bức, khó chịu, nhưng cái nóng này đối với những người lên núi thì cũng chẳng đáng ngại. Ngọn núi Thanh trúc muôn đời vẫn vậy , những ngày nắng, bóng trúc lại che kín khắp mọi chỗ trống, mọi con đường dẫn lên núi.
Nếu ở trên nhìn xuống thì sẽ thấy một màu xanh của trúc rộng bao la, không biết đâu mới là điểm cuối. Trúc xanh đón gió, đón nắng mà sinh tồn ở đây, cũng chẳng ai biết rõ đã qua bao nhiêu năm tháng.
Trên một con đường nhỏ để lên núi, đường này đã quen thuộc với người dân Thanh Trúc thôn, có 3 người thiếu niên, một chàng trai khoảng 16 tuổi, da mặt ngăm đen đang cõng trên vai một người bị thương cũng chừng tuổi hắn, cạnh đó là một cô bé mặc chiếc áo bông màu trắng đang cười hì hì nhìn ba cái xác chết dưới đất. Ba cái xác này đều là những người trung niên , rải rác bên cạnh ba cây đoản đao , cái thì sứt mẻ, cái thì vỡ vụn. Một lúc sau, cô bé hướng người thiếu niên đang cõng bạn mình lên tiếng:
" Anh chàng này , để ta đưa huynh về".
"Không cần đâu"
_người thiếu niên đáp lời, hắn không ai khác chính là Tiểu Phong.
Nhớ lại lúc nãy cô bé này một màn dùng hàng trăm cây băng trâm nhanh chóng giết vị trung niên kia đã khiến hắn vô cùng hoảng sợ, tuy mù mịt không hiểu gì nhưng trong lòng thầm đoán cô bé này rất ác độc. Vì thế, lúc nghe cô bé này muốn đưa hắn về liền thẳng thừng từ chối, sau đó mặt không chút biểu tình, cõng Lục Nam từ từ đi xuống núi. Cô bé kia mặt đỏ lên, nói to:
" Ngươi trách ta độc ác ư, nhưng ta làm thế để cứu ngươi đấy, đồ ngốc".
Tiểu Phong nghe vậy, bước chân dừng lại sau đó quay đầu mặt hướng về cô bé nói:
" Ta biết, nhưng cần gì phải đến mức giết chết bọn họ cơ chứ".
Cô bé "hứ" một tiếng, sau đó giọng ấm ức nói:
" Ông của ta thường nói với ta lòng người hiểm độc, ta mà không ra tay với người khác thì người khác cũng chẳng bao giờ chịu nương tay với ta, chẳng lẽ ngươi không hiểu đạo lý này?".
Tiểu Phong không nói gì, khẽ lắc đầu thở dài một tiếng, rồi lại quay người chậm rãi bước đi.
"Này, ta còn chưa biết tên của nguơi"
_cô bé thấy Tiểu Phong bỏ đi liền có chút không cam lòng nói với theo, chỉ thấy hắn không quay đầu lại đáp
"Nhậm Tiểu Phong".
Nhìn bóng người đi khuất, trong mắt cô bé hiện lên một tia buồn bã, sau đó phất tay một cái, một làn sương mỏng nhẹ nhàng bao phủ xung quanh kiến dáng người cô bé mờ đi. Một tiếng lảnh lót cất lên! Trong làn sương, cô bé hoá thành một con hạc trắng dài cỡ hai trượng, toàn thân lấp lánh bạch quang. Con hạc này sau khi nhìn xung quanh xác định phương hướng một chút liền không do dự vỗ mạnh đôi cánh hướng đỉnh núi Thanh Trúc mà bay đi. Mấy cái xác chết phiá dưới không hiểu vì sao lúc con hạc rời đi cũng liền hoá thành một làn khói xanh nhạt, tan biến vào hư không.
Một nơi trên đỉnh Thanh Trúc sơn, có hai người đang đứng trước một cái cửa động, xung quanh hai người xuất hiện một cái vòng sáng màu xanh che chắn sự xâm nhập của đám sương mù dày đặc bên ngoài. Hai người này, một cụ già, một trung niên_chính là Nhậm Thiên và cụ già lúc trước.
"Đa tạ tiền bối đã cứu giúp, xin thứ lỗi cho vãn bối bây giờ còn chưa biết phải xưng hô với tiền bối như thế nào? "_Nhậm Thiên lên tiếng hỏi.
Cụ già vuốt râu một cái rồi đáp:
"Ta đi không thay họ, về không đổi tên, họ Nhạc tên Đào, còn về phần đa tạ thì khỏi đi, ta làm như vậy vốn là có ý không để cho bọn Cửu Độc Môn biết tung tích của Ỷ Thiên tiêu mà thôi", đoạn lại nói tiếp:
" Ngươi chỉ là một tên nhị giai cấp bậc mà lại có thể che dấu Ỷ Thiên tiêu lâu như vậy, quả thực rất đáng khen".
Nhậm Thiên nghe thấy thế chợt ngẩn người ra, sau đó liền chắp tay nói :
"Bẩm Nhạc tiền bối, vãn bối thật không dám che dấu, Ỷ Thiên tiêu thực sự vãn bối không có đoạt được ".
Cụ già nghe vậy trên mặt hơi biến đổi, nghĩ trong bụng: chắc Nhậm Thiên cũng không biết Ỷ Thiên tiêu đang nằm trong tay con trai hắn, thôi trước hết ta cứ nên giấu đi việc này đã rồi tính.
"Thưa Nhạc Đào tiền bối,.."
_ tiếng gọi của Nhậm Thiên vừa lúc cắt đứt dòng suy nghĩ của cụ già.
Chỉ thấy cụ già "ừ" một tiếng sau đó lại chợt như nhớ ra điều gì liền hỏi Nhậm Thiên:
" Ta xem con trai ngươi linh căn không tệ, có thể để ta thu nhận hắn chăng?".
Nhậm Thiên lại ngẩn người ra lần nữa, dĩ nhiên hắn cũng biết tư chất của Tiểu Phong rất tốt, nhưng thảm hoạ của Hoả Long sơn ba mươi năm về trước khiến hắn không dám dẫn dắt con trai mình vào con đường tu tiên mà chỉ muốn hắn là một người phàm, hưởng một cuộc sống dù không quá yên bình nhưng cũng không phải tranh đấu rồi dẫn đến hoạ sát thân, nhưng bây giờ trước mặt người đã giữ lại mạng sống cho hai cha con, lẽ nào hắn không biết điều mà từ chối. Nghĩ vậy, lòng hắn càng thêm rối bời, rút cuộc cũng đành đáp lại:
" Bẩm, không biết Phong nhi lại có cơ duyên được người ưu ái. Như vậy đi, vãn bối sẽ về bàn bạc với nó, ba tháng sau sẽ tới đây tìm người để trả lời".
"Hừ, lại còn vậy nữa"_cụ già giọng trách móc, đoạn lại chậm rãi nói:
" Thôi được, nhưng thế thì phải đáp ứng ta một điều kiện".
"Không biết tiền bối muốn nói điều kiện gì?'- Nhậm Thiên không do dự hỏi.
Chỉ thấy cụ già như phát hiện ra điều gì đó liền giơ ra hai ngón tay, ra hiệu cho hắn im lặng.
Một lát sau trên trời cao xuất hiện một quả cầu hai màu trắng, xanh. Quả cầu này đường kính khoảng hai trượng, liên tục toả ra vô số các tia sáng rực rỡ, lung linh. Sương mù xung quanh sau khi tiếp xúc với ánh sáng này liền như trâu đất xuống biển, như gặp phải khắc tinh hoá thành nhiều giọt nước li ti rồi rơi xuống như mưa rào. Từ trong quả cầu phát ra một tiếng lảnh lót vang vọng khắp bốn phương, như làm rung động cả vùng thiên nhiên rộng lớn, sau đó ánh sáng từ quả cầu phát ra dần dần tắt đi để lộ ra một con hạc lớn. Hạc này có bộ lông trắng như tuyết, cái mỏ đỏ như son, đang đứng trên không chớp chớp đôi mắt. Sau đó con hạc vỗ mạnh đôi cánh, bay lượn vài vòng trên không trung rồi hướng đúng chỗ cụ già và Nhậm Thiên đang đứng mà đáp xuống. Chân vừa chạm đất, toàn thân hạc trắng lại chớp động rồi nhanh như chớp đã hoá thành một cô bé chừng 13,14 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp.
"Ông ơi, con đã xong việc rồi nè, hai tên kia đã an toàn xuống núi rồi"
_ cô bé ánh mắt nhìn ông lão lên tiếng.
"Tốt lắm, nhưng sao mặt ngươi lại khó coi thế kia?"
_ cụ già trông thấy vẻ mặt cô bé khi nói chuyện, liền hỏi.
Cô bé hậm hậm hực hực đáp:
" Tên Tiểu Phong kia, con,... con đã cứu hắn một mạng mà hắn còn tỏ ra không hài lòng với con nữa đó, thật là tức chết đi được!".
Cụ già nghe lời đó chỉ biết lắc đầu cười khổ, sau đó quay lại nhìn Nhậm Thiên hỏi:
" Ta thật không hiểu nổi tại sao ngươi lại không dạy cho thằng nhóc kia một ít bản lĩnh để phòng thân cơ chứ, ngươi không muốn cho con trai mình trở thành người tu tiên theo đuổi con đường trường sinh ư?".
Dường như Nhậm Thiên đã có chuẩn bị nên không phải đợi lâu liền trả lời:
" Thật không dám giấu tiền bối, vãn bối tiến được lên nhị giai một phần lớn là do cơ duyên, chỉ biết chút ít về luyện chế và sử dụng mô phỏng pháp bảo cấp thấp, còn về chuyện Phong nhi, vãn bối không phải không muốn chỉ dạy mà đúng là lực bất tòng tâm".
"À , thì ra là vậy", cụ già gật đầu nói, rồi lại lâm vào suy tư.
Một lát sau, cụ lại nói tiếp:
" Ta thật tâm muốn thu con ngươi làm đệ tử nên không thể để nó gặp bất trắc, như vậy đi, điều kiện của ta là để bạch hạc tới nhà ngươi, thấy thế nào?".
Nhậm Thiên sắc mặt hơi đổi, định nói: vãn bối không dám làm phiền đến người nhưng lúc này thấy ánh mắt cương nghị của cụ già nên không giám ăn nói lỗ mãng đáp:
" Mọi việc xin cứ theo định liệu của người".
Không cần phải nói chúng ta cũng có thể đoán ra thái độ của bạch hạc, giờ phút này cô bé đang dậm chân, nhéo nhéo cái bàn tay già nua của ông cụ, không ngừng nói:
" Gia gia, người ghét bạch hạc nên muốn đuổi con đi phải không, hứ, con không đi đâu hết, người muốn đi thì cứ tự mình mà đi".
"Thế ngươi thật sự không muốn ra ngoài chơi ư?, hà hà"
_ Nhạc lão vừa cười vừa hỏi. Nghe thấy mấy từ ra ngoài chơi, sắc mặt cô bé lúc này cũng hơi giãn ra, nhưng cũng phụng phịu nói:
"Người muốn con đi cũng được, nhưng phải đảm bảo tên Tiểu Phong kia không được gây sự với con".
Nhạc lão nghe thế vẫn giữ vẻ tươi cười nhìn về phía Nhậm Thiên, trong ánh mắt có một tia ẩn ý.
Nhậm Thiên cũng không phải kẻ ngu dốt liền hiểu ý, nhanh chóng lên tiếng:
" Bẩm, về chuyện này xin hai vị cứ yên tâm, tại hạ có thể thay mặt con trai mình liền đáp ứng ngay ở đây".
Cụ già Nhạc Đào gật đầu hài lòng sau đó cười to vài tiếng đoạn bảo Nhậm Thiên cùng Bạch Hạc nhanh chóng xuống núi để sắp xếp.
-----------------------------------
1 tháng sau!.
" Lộp bộp, lộp bộp"_ tiếng mưa rơi nặng hạt làm con người ta trong lòng cảm thấy nặng trĩu. Đã ba ngày nay, mưa cứ như thế mà rơi không ngừng, không nghỉ. Bạch xà cốc là một nơi tiếp giáp với Thanh Trúc thôn, từ lâu đã được đánh giá là hung hiểm vô cùng.
Ở một nơi gần trung tâm của bạch xà cốc, có một đám người đầu đội nón lá, mặc áo lá chịu rét mà đưng dưới trời mưa dầm dề. Xung quanh những người này là các loại cây kỳ quái, hầu hết đều là những loại cây độc có tiếng trong tu tiên giới, ngoài ra một số loài hoa không biết tên. Tuy gọi là hoa nhưng xung quanh chúng lại toả ra một luồng khói nhàn nhạt màu đen, dưới trời mưa lại bốc lên một mùi tanh tưởi khiến người ta cứ ngửi vào là nôn mửa liên tục. Trước mặt đám người này là một cái cửa động làm bằng xương trắng, phía trên còn đặt một cái đầu lâu mà quan sát hình dạng lại giống như đầu lâu của một loại mãnh cầm nào đó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện