[Việt Nam] Khúc Ỷ Thiên
Chương 31 : CUỘC CHIẾN THẦN THÚ (4)
.
Tình huống trước mắt dù là thế nào đi chăng nữa cũng không cho hắn quá nhiều thời gian. Người ta thường nói xúc động rất dễ dẫn đến những sai lầm chết người, Tiểu Phong hiểu điều đó, hai tay nhanh nhẹn kết ấn.
Bích Hải tâm kinh là tâm pháp gối đầu, lúc này biến hoá ra một thanh kiếm sắc xanh chặt chẽ bao bọc quanh hắn, xem ra đã có tác dụng. Với loại tâm pháp này mà nói, tác dụng lớn nhất là giúp người thi triển vứt bỏ mọi ý niệm, trong tâm cảnh chỉ như một mặt biển xanh phẳng lặng mà thôi.
Hắn mò mẫm xung quanh tấm bia đá, giờ mới thấy nó là một tấm mộ bia cũ kỹ, trên bề mặt còn vô vàn vết nứt. Trong những dấu vết này, ngoài đa số là do thời gian làm phong hoá thì còn có mấy vết đặc biệt sâu hoắm, không rõ bị vật gì gây ra. Toàn bộ tấm bia làm bằng vật liệu kì lạ, ban đầu hắn còn ngỡ là đá thông thường nhưng giờ xem ra không phải.
" Tấm bia này ma lực đáng sợ quá, lại còn ghi là mộ của Thanh Long nữa, có chút doạ người chăng?"_Tiểu Phong trong bụng thầm nghĩ, hắn thật muốn xem xét kĩ hơn.
Nhưng chỉ là đúng lúc này, một điều không thể ngờ đã xảy ra!.
" Trời đất như cuộc cờ, đạo pháp như quân cờ, ta là người nắm giữ tất cả. Ta nói là quy tắc của trời đất, ta làm là hành động của trời đất. Sinh ra hay chết đi đều tuỳ tâm của ta "_ Một giọng nói bất chợt cất lên!.
Sâu thẳm trong tiềm thức rung động!.
Lời lẽ này!.
Câu nói này!.
" AAA.."_Tiểu Phong gào lên, đầu óc quay cuồng choáng váng, hắn cảm thấy mọi thứ xung quanh dường như cũng đang quay.
Hắn ôm đầu, cả thân hình ngã vật ra cát, một thứ sức mạnh vô hình đánh vào tinh thần hắn. Tiểu Phong cảm thấy mình như một mỏm đá bé nhỏ bị ngàn còn sóng lớn dội vào, lại như bị một luồng sét khổng lồ quét xuống mà rơi rụng. Cái thứ ác mộng từ hai năm trước không ngờ đã quay lại, từ cái thẻ gỗ quỷ quái đã bắt nguồn tất cả.
"Hừ, ma tâm, cuồng vọng, ma tính xâm nhập quá nặng rồi "_cách Tiểu Phong vài trăm trượng, một cặp mắt màu lam đã âm thầm quan sát hết thảy, lúc này hừ lạnh đánh giá.
"Vù"_ một âm thanh xé gió, rồi một tiếng hót như tiếng nhạc trong cõi tiên cất lên, một con hạc trắng muốt dài hơn chục trượng bay ra. Hạc này có cặp mắt màu lam, long lanh hơn cả ngọc bích; cái mỏ dài màu đỏ, còn đỏ hơn cả những quả lựu chín, điều đặc biệt nhất là kích cỡ của nó thật quá lớn. Một con hạc mà so với những con phi long ở thời cổ đại lại không hề bé hơn!. Đôi cánh khổng lồ của nó khẽ vẫy, rất nhanh liền bay tới chỗ Tiểu Phong, nó không quên thu nhỏ mình lại.
Hạc nhìn hắn vật vã có phần sắp không chịu nổi nhưng nó chưa vội vàng đưa ra hành động, nó bước đi vòng quanh hắn một lượt. Hạc đã vẫy cánh, thật nhẹ nhàng, thật thanh thoát, uyển chuyển đến si mê. Hạc múa một điệu múa kì lạ nhưng vô cùng đẹp đẽ, từng luồng ánh sáng thánh khiết như cầu vồng theo động tác của nó, hư hư thực thực hiện ra. Ban đầu ánh sáng này còn vây quanh con hạc nhưng dần dần biến hoá thành một quả cầu bảy sắc lung linh, to bằng quả trứng.
Lát sau chỉ thấy quả cầu này dung nhập vào người Tiểu Phong rồi biến mất.
Lại nói Tiểu Phong đang lăn lộn dưới đất, khi quả cầu ánh sáng nhập vào liền bất tỉnh nhân sự, đoán rằng hạc tạm thời khiến hắn ngất đi. Con hạc chậm rãi tới gần hơn, đặt một cánh lên vầng trán lấm lem bẩn thỉu toàn cát và mồ hôi của Tiểu Phong, cặp mắt chậm rãi nhắm lại.
" Quả nhiên là thủ đoạn của lũ hậu bối ma giáo, Hắc tâm đoạn cốt kinh, một trong bát đại ma công không ngờ sau vạn năm lại xuất thế rồi. Chỉ tiếc bản thân ta bấy giờ là một chút thần hồn tan nát còn lưu lại trên bảo kính Luân hồi, không thể giúp hắn trừ đi được, bằng không với pháp lực của ta năm xưa tuyệt không thành vấn đề. May mắn thay tên tiểu tử này luyện được một bộ công pháp đặc thù tương khắc nên cũng chưa đáng ngại" _hạc lẩm nhẩm, cái đầu gật gù có chút cảm khái. Một lát sau nó lại nói tiếp:
"Cái tên tiểu tử này mang quá nhiều bí mật đi, Ỷ Thiên Tiêu vốn là thần binh của chàng năm xưa không ngờ cũng nằm trong tay hắn, còn để cho hắn sử dụng như vậy. Thật chẳng biết là hoạ hay phúc nữa! ". Đoạn hạc im lặng mà lâm vào suy tư.
-------------------------------
Chẳng biết bao lâu sau.
"Ánh sáng"_một tia sáng mỏng manh chiếu vào mắt hắn, tia nắng đỏ hồng vừa dịu nhẹ vừa ôn hoà của buổi chiều.
" A chói quá "_Tiểu Phong vội nhắm tịt đôi mắt lại.
"Hừ, còn không mau tỉnh dậy đi, còn định nằm lì ra nữa !"_Hạc ngồi bên hắn đã lâu, lúc này đang dùng cánh vỗ một cái vào má, đánh thức hắn dậy.
Mở dần đôi mắt nào, 2..3..-Tiểu Phong chưa kịp tỉnh dậy thì "xoẹt" một cái_hắn lại bị xối tiếp một gáo nước. Đúng là tra tấn người ta mà_Tiểu Phong lầm rầm, hắn đã tỉnh, lúc này thấy mình đang nằm trên một đám lá trúc khô. Hắn quay sang phía bên cạnh, đột nhiên ơ một tiếng:
"Bạch Dao"_là muội đấy à. Ta..ta đã ngất đi bao lâu rồi. Ta vừa moe một giấc mơ kì lạ, ta dường như đã gặp Thanh Long, ông ấy nói...".
"Muội cái đầu thối nhà ngươi"_con hạc đánh cho hắn một cái đau điếng, nói:
"Ta vạn năm trước là đại công chúa, còn là tiên giới đệ nhất tiên tử, tên gọi Vũ Ti Ngọc".
Nghe con hạc tự cưng mình là người của vạn năm trước, Tiểu Phong nhất thời sửng sốt. Bấy giờ hắn mới quan sát kỹ, Vũ Ti Ngọc so với Bạch Dao đúng là có những điểm khác biệt.
"Tiền bối, xin người thứ lỗi cho vãn bối đã thất lễ"_Tiểu Phong vội vàng đứng dậy, chắp tay nói.
Tiên nhân của vạn năm trước là khái niệm gì chứ, chẳng phải đó là những thượng cổ tiên thần mà chúng sinh lễ bái sao_Tiểu Phong trong lòng không khỏi dậy sóng,.
Vũ Ti Ngọc không đẻ ý đến bộ dạng của hắn, nàng ôn hòa nói:
"Gọi ta Ti Ngọc được rồi, bộ dạng ta thế này ngay cả biến thành hình người cũng không làm được, không dám nhận cái danh tiền bối a.'
"Vãn bối không dám"_Tiểu Phong cúi đầu thành thực đáp, đoạn hắn như sực nhớ ra điều gì, ánh mắt nhìn ra bốn phía. Trúc xanh mọc rậm rạp, lá trúc xì xào trong gió, thân trúc lắc lư nhè nhẹ phát ra những âm thanh "cót két" liên hồi. Cảnh tượng quá đỗi yên bình, quá đỗi quen thuộc, chẳng phải là Thanh Trúc sơn sao?. Hắn lúc bấy giờ đã ra thoát ra ngoài rồi sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện