[Việt Nam] Khúc Ỷ Thiên
Chương 30 : CUỘC CHIẾN THẦN THÚ (3)
.
Nói về hai loại công pháp này căn bản không cần dài dòng. "Bạch tráo thuẫn di" là thuật thiên về phòng ngự và né tránh. Đây là thuật duy nhất Lục Nam học được trước khi lên núi, bấy giờ hắn sử dụng khá thạo, bảo vệ bản thân tương đối ổn.
Ổn?
Nhưng là ổn trong trường hợp nào?.
Kẻ địch của Lục Nam lần này là ai?.
Đâu phải là người học võ, một so kiếm, hai so đao; cũng đâu phải những hình nhân hằng ngày hắn luyện tập; càng không phải là Tiểu Phong kẻ thường xuyên bị hắn đánh cho mặt méo xị, khóc cũng không nổi.
Thật là..., nghĩ đến Tiểu Phong hắn lại buồn rầu, chẳng lẽ sau này mình không còn được gặp cái tên đó nữa ư?.
Thôi, quay lại chủ đề công pháp. Lục Nam hiểu rõ hơn ai hết, nếu chị dựa vào thuẫn di thì không thể nào trụ lại tới bây giờ, hơn phân nửa đã bỏ mạng từ lâu rồi, có khi trở thành món nhấm rượu cho tên mãnh thú kia cũng nên. Trong lúc cấp bách, một loại thuật có phần tà môn như "Âm dương hoán lượng công" lại bất ngờ được thi triển, bất ngờ cứu sống hắn, lại bất ngờ khiến mãnh thú kia phải dè chừng.
"Uỳnh"_Lục Nam sau một đợt chống đỡ vất vả lại tiếp tục bị đánh bật ra, hắn loạng choạng đứng dậy, ánh mắt nhìn về cuốn sách trên tay mình.
"Thông linh ảo ảnh quyết"_hắn thở dài:
"Một đời Lục Nam ta chỉ cầu bằng hữu, vì bạn tốt mà sẵn sàng làm tất cả, rút cuộc phải chết tại đây sao?".
Mỗi người đều có lí tưởng riêng của mình, lí tưởng của Lục Nam chỉ có một. Từ bé, hắn là một thiếu chủ quậy phá, thích trêu chọc người khác, hầu hết những đứa trẻ chơi với hắn đều dè chừng. Thứ nhất, hắn từ nhỏ đã có bản lĩnh không dễ bị bắt nạt. Thứ hai, hắn là con của Lục Hải Long danh tiếng lừng lẫy, thử hỏi không kiêng dè sao được.
Nhưng Tiểu Phong thì khác, Lục Nam có khi đã nghĩ trên đời này nếu không có hắn thì mình chẳng biết thế nào là tình bạn chân chính. Tiểu Phong không ngại hắn, lại còn bày nhiều trò mới lạ, dĩ nhiên trò của Tiểu Phong không mang tính chất quậy phá như Lục Nam rồi. Nếu hỏi Lục Nam, thứ gì khiến hắn có thể chết thì đó chính là nhất cha, nhì mẹ, tam bạn.
Lại nói về trận chiến. Chỉ thấy trên tay kia của Lục Nam nắm chặt một khối linh thạch nhỏ, rõ ràng là sơ cấp linh thạch, thứ cung cấp linh khí cho hắn. Phải biết rằng Lục Nam dù sao cũng không phải người tu tiên, muốn thi triển chiêu thức gì cũng phải dùng một phương pháp độc đáo, lấy linh khí từ linh thạch nhập vào cơ thể thì mới xuất ra được.
Miễn cưỡng chống đỡ ba lần!.
Số linh khí sót lại chỉ còn đủ cho Lục Nam chống lại ba lượt công kích mà thôi. Lúc bấy giờ tròng mắt mãnh thú hiện lên một tia tàn khốc, cả thân hình nhanh như điện hoá thành một dải khói xám xịt bay vọt lên không trung. Cách mặt đất hơn chục trượng, nó gầm lớn đoạn đưa móng vuốt liên tục trảo lên hư không. Lạ kỳ thay, khi vuốt này vừa xuất ra, không gian xung quanh mãnh thú mơ hồ vặn vẹo, rồi mấy tiếng "phốc xuy" vang lên.
Gần như cùng một thời điểm ngay khi mãnh thú hành động, trên đầu Lục Nam đã xuất hiện một cây côn màu đỏ thẫm. Côn này kích thước khổng lồ, so với mãnh thú xem ra còn lớn hơn, kì thực là một thứ đáng sợ. Bên trên bề mặt cây côn, vài chục ký tự cổ quái không giống nhau liên hồi chớp động, giống như chữ mà không phải chữ, giống như tranh mà không phải tranh, thật khiến người ta hoài nghi. Quả nhiên sau một hồi giằng co, mãnh thú đã động sát tâm, định dùng một côn này làm như thân voi đè kiến, nhanh chóng biến kẻ bên dưới thành thịt vụn.
Chỉ là nó đã không thể như ý, lúc bấy giờ chàng thanh niên bỗng đưa tay vẽ ra một quỹ tích ảo diệu.
"Phực"_một đốm lửa xanh lè bốc cháy, trong đó mờ hồ tồn tại các hư ảnh đầu trâu, mặt ngựa, nhìn thế nào cũng khiến người ta dựng tóc gáy. Cảnh tượng rùng rợn vô cùng!. Sau mấy âm thanh trầm muộn, hàng loạt hư ảnh đều hú vang rồi biến mất, đốm lửa màu xanh " Phừng" một tiếng lại càng cháy dữ dội hơn. Dường như là đốm lửa từ cõi u linh, ma khí phát ra không thể xem thường. Đốm lửa bay lên nghênh đón cây côn, trên đường lại hoá thành một cây rìu, rồi một cây kích, cuối cùng biến ra một hình thái cực đồ rất lớn.
Thái cực đồ và cây côn như hoá thành thực chất, điên cuồng lao vào nhau, chiêu thức nhìn có vẻ thô thiển nhưng ẩn bên trong là cả sự huỷ diệt to lớn.
Mãnh thú giờ phút này thực sự phẫn nộ, tên nhân loại này không ngờ lại dai dẳng và khó nuốt đến thế. Hơn nữa điều khiến nó buồn bực nhất là tên phía dưới chỉ dùng cái thuật vớ vẩn, chết tiệt này năm lần bảy lượt đối phó với nó, thật đần độn, thiếu óc sáng tạo biết bao.
"Hoán"- Lục Nam mạnh mẽ hô một tiếng! Nhưng đồng thời miệng cũng phung ra một ngụm máu tươi.
Bất ngờ xảy ra!
Khi hồng côn vừa vặn đâm vào thái cực đồ thì đột nhiên "xuy xuy" mấy tiếng- thái cực ma đồ chậm rãi xoay chuyển. Cây côn theo quán tính một nửa đã xuyên qua thái cực đồ, liền quỷ dị mất hút, nửa còn lại tiếp tục bị thái cực đồ hút lấy.
Cùng lúc đó, tại một địa phương thần bí dưới lòng đất, cũng không rõ nơi nào, thời gian, không gian đều bị cầm cố. Rõ ràng là một nhà lao đáng sợ.
" Choeng "- chỉ nghe một âm thanh rát tai vang lên!.
"AAA.. Tên khốn kiếp tụ linh cốc, lại dám dùng côn đánh bổn lão gia. Khi sư diệt tổ. Ta mà thoát khỏi phong ấn thì sẽ cho tên hậu bối nhãi nhép nhà ngươi biết thế nào là nhất đại ma vương Đại Ma Thiên Quân, duy ngã độc tôn... AA".
------------------------------------
Tiểu Phong tay vuốt tấm bia đá, trong lòng hắn bất chợt có một cảm giác kỳ lạ.
"Rút cuộc là vì sao, vì sao ta lại thấy đau khổ thế này"
Giờ phút này hắn cảm thấy vô cùng thống khổ, từ lúc sinh ra, bị đứt tay, bị đanh đòn hay giây phút li biệt người thân, Tiểu Phong cũng chưa bao giờ có cảm giác tương tự. Hắn chống Ỷ Thiên tiêu, cả người gục xuống, đây là tại sao. Hắn như suy sụp, nước mắt tự động ứa ra, theo hai bờ má nhỏ giọt xuống.
Trên mặt bia đá chỉ có vẻn vẹn tám chữ mà thôi:
"Đệ nhất chiến long- Thanh Long chi mộ"
Đây là mộ phần của Thanh long sao? Thực sự là mộ phần của Thanh Long trong truyền thuyết, là thần thú từ thời thái cổ sao?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng lại xuất hiện tại chỗ này_Tiểu Phong tuy tâm tình đã không vững nhưng lí trí vẫn còn đó. Hắn là người cẩn thận, biết suy nghĩ trước sau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện