[Việt Nam] Khúc Ỷ Thiên

Chương 25 :  ẢO CẢNH KỲ LẠ 2

Người đăng: 

.
"Giọng nói này là...là.....không lẽ là hắn ư?"_Lục Nam âm thầm kêu lên, trong đầu lúc này đang chất chứa vô vàn suy nghĩ. Tưởng chừng có thể quên mất sự đau đớn của thể xác, hắn đưa chân bước vội mấy bước rồi ánh mắt hướng lên trời cao như đang tìm kiếm một điều gì đó. Nhưng trên không trung bấy giờ chẳng hề có thêm dù chỉ một âm thanh nào nữa, tất cả lại trở về vẻ im ắng, tĩnh mịch. "Là ngươi phải không?, tại sao lại không ra đây gặp ta?"_hắn hét lên nhưng tiếng hét chỉ vọng vào mấy vách núi gần đó mà bật ngược trở lại. Không có tiếng trả lời, Lục Nam ngồi phịch xuống, trong lòng không kìm nổi sự thất vọng. Thở dài một cái, bao nhiêu mệt mỏi đến thời điểm này lại đeo đẳng quanh hắn. Hai năm rồi, hai năm có thể là quãng thời giai vừa đủ để khiến một cậu bé trưởng thành hơn, nhưng có những việc dù quá khứ, hiện tại hay tương lai vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Nhặt một cành trúc dưới đất, Lục Nam cứ vậy mà huơ lên huơ xuống, miệng phì cười nhớ lại một đoạn ký ức đã qua. Hàng rào nhỏ đầy hoa, 2 đứa trẻ con chạy nhảy đùa nghịch... "Cốp"_"Ui da". "Ta đã bảo mà, cứ nghịch que kiểu gì cũng có ngày tự đánh vào đầu mình. Giờ thì thế nào, đã phục chưa?". "Hứ, cái que chết tiết này, đau quá thôi. À, chúng ta cùng đi câu cá đi". "Cũng được, nhưng luyện võ cùng ta hay hơn nhiều". "Hây a!"_nghe đến võ, cậu bé kia lắc đầu nguầy nguậy đáp: "Ngươi ăn gian, luyện cái gì chứ, lần nào cũng làm bia cho ngươi đánh thì có. Nếu muốn võ vẽ thì phải bắt được ta đã, lêu lêu". "Hừ, được lắm". "Bắt ta đi, đến đây,..đến đây...". Bao nhiêu kỷ niệm như một cơn gió chợt đến chợt đi, đâu là thực, đâu là mơ, mọi khái niệm đối với Lục Nam hiện tại rất xa vời. "Không biết ngươi còn nhớ về những chuyện đó nữa không nhỉ"_Lục Nam nửa như hỏi ai đó, nửa như hỏi chính bản thân mình. ----------------------------------------------------------- "Ngươi lẩm nhẩm gì vậy"_Đang suy nghĩ miên man thì chợt một giọng nói phát ra từ sau lưng làm Lục Nam thoáng giật mình, nhanh chóng xoay người lại. Một chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng bởi trước mắt hắn lúc này là một người cao gầy, đầu tóc rối bù đang đứng đó, điềm tĩnh nhìn hắn. Giây phút này, cả hai đều như chết lặng, hai cặp mắt ươn ướt nhìn nhau. "Đúng là ngươi sao?". "Ừ, là ta". "Quả thật là ngươi rồi". "Ừm". Còn ai khác ngoài tên tiểu tử lúc nào cũng chạnh choẹ với hắn suốt 16 năm kể từ khi được sinh ra. "Chết tiệt này, hai năm qua sao lại không về thăm quê lấy một lần"_Lục Nam đấm vào vai Tiểu Phong, miệng cất giọng trách móc. "Ta"_Nghe Lục Nam nói vậy, tâm tình hắn liền có chút trầm xuống. Hai năm nay, nỗi nhớ trong lòng Tiểu Phong chưa bao giờ nguôi, nhưng theo đuổi nghiệp tu tiên đã là cái mệnh, cái mệnh mà hắn chẳng thể dứt ra được. Hắn không trả lời, dường như hắn chỉ muốn né tránh một cảm xúc gì đó rất tồi tệ, tồi tệ cho cả hai. Hồi lâu sau, hắn quay sang nhìn Lục Nam khô khốc nói: "Chúng ta cùng ra khỏi đây thôi.". "Ra khỏi đây ư???, đây...đây là đâu?". "Đây...chỗ này không phải là nơi để nói chuyện". ----------------------------------------------------------- Trời đêm tuy lặng lẽ như cũng nặng nề như bao trọn nỗi niềm của một ai đó. Giữa những tia sáng vàng vàng của ánh trăng, giữa những bóng trúc rậm rạp chi chít, một quả cầu nhỏ màu trắng ngần nhẹ nhàng lướt đi. Vừa hay đúng chỗ bảy chiếc vòng sáng mà lúc trước Tiểu Phong đã tới, quả cầu loé lên một cái rồi vụt tắt. Chỉ thấy nơi đó xuất hiện một thiếu nữ nhỏ nhắn, tay cầm kiếm, ánh mắt đang chăm chú quan sát từng chiếc vòng một. Mái tóc nàng cột cao, hàng mai xoã xuống ôm trọn gò má trông xinh đẹp vô cùng, không nghi ngờ gì nữa, người thiếu nữ này chính là Bạch Dao. Sau khi xem xét một hồi lâu, khoé miệng của nàng có chút run rẩy mà tự nói với mình: "Rõ ràng hắn đã tiến vào ảo cảnh, lẽ nào hắn không biết những sự hung hiểm ẩn sâu tron đó ư? ", đoạn lại như nhớ ra điều gì, nàng thốt lên một tiếng: "Không tốt, ta quên chưa nhắc hắn về một số thay đổi ở bộ phận trung tâm của cấm chế. Làm sao bây giờ? " ----------------------------------------------------------- Lúc này, hai chàng thanh niên của chúng ta chính xác là dang ở bên trong ảo cảnh do cấm chế tạo ra. Lại nói Lục Nam tuy có võ công và cũng khá thông minh nhưng dù sao cũng là người trần mắt thịt, hắn dĩ nhiên không thể nhìn ra sự ảo diệu này. “Sao thế, phải chăng trong lòng ngươi đang có điều gì khó xử?”_một hồi vẫn chưa thấy Tiểu Phong có biểu hiện gì khác, Lục Nam mới cất tiếng hỏi. “Ta…ta không chắc có thể thoát khỏi đây!” “Ngươi nói sao, có thể cho ta biết điều gì đang xảy ra không?”. Nghe Lục Nam nói vậy, cái đầu của hắn khẽ gật rồi lại lắc lắc nói: “Chờ sau khi rời khỏi chỗ này rồi ta sẽ giải thích cho ngươi cũng không muộn”, đoạn tay móc trong túi trữ vật bên hông lấy ra một đống cờ nhỏ, chúng đều có một quầng bụi sáng mờ mờ bao phủ bên ngoài.\ Vừa thấy mấy lá cờ này, ánh mắt của Lục Nam không hiểu sao chợt lộ ra vài phần biến đổi. Tiểu Phong chẳng hề để ý điều đó, hắn đưa tay gạt đám lá dưới chân tạo ra một khoảng trống nhỏ rồi ném hẳn đám cờ trên tay xuống. Nhưng không ngờ vào lúc này, mặt dưới chân hai người bắt đầu rung chuyển dữ dội, những tiếng “ầm ầm” gê rợn không ngừng phát ra. Cùng với đó, các phiến đá thô kệch khổng lồ vốn dĩ đứng yên liền như bị một nguồn lực nào đó mạnh mẽ tác động, chậm rãi xê dịch ra xung quanh. “Nguy hiểm, tránh ra mau!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang