[Việt Nam] Khúc Ỷ Thiên

Chương 23 : GẶP LẠI TẦN THẠCH

Người đăng: 

.
Đang lúc Tiểu Phong chăm chú đánh giá người sứ giả này thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc : " Phong sư đệ, vừa mới xa đệ không lâu lắm, nay ngươi đã lớn thật rồi, suýt nữa là ta không nhận ra a". Tiểu Phong nghe vậy có chút bất ngờ, nhanh chóng đưa ánh mắt tới người phát ra tiếng nói. Chỉ thấy đó là một chàng thanh niên nhã nhặn, trên người cũng khoác đạo bào y như sư phụ hắn, đang tươi cười nhìn về phiá hắn. "Tần...Tần sư huynh"_Tiểu Phong thốt lên một tiếng. Đừng nói là vị thanh niên trước mắt không nhận ra hắn mà hắn cũng chẳng thể nào tưởng tượng nổi đạo sĩ kia chính là Tần Thạch_người hai năm trước đã tới đây. Nói là anh ta tới cũng không đúng vì lúc đó bộ dạng cuả Tần sư huynh này thê thảm vô cùng, so với hiện giờ hoàn toàn khác biệt. Tần Thạch nhìn thấy nét thay đổi trên gương mặt hắn liền ngoác miệng cười to hơn, sau đó chậm rãi nói: " Lần này ta đến đây một là để thăm Nhạc sư thúc, còn thứ hai là là...là...." _Đang nói nửa chừng, Tần Thạch chợt có chút kinh ngạc sau đó giọng lắp bắp nói tiếp: " Phong sư đệ quả thật có thiên phú, mới gần hai năm ngắn ngủi đã có thể tiến lên nhất giai a". "Nhất giai ư? "_Tiểu Phong có chút ngớ người nhưng liền vội vàng giải thích: " Không giấu gì Tần sư huynh, thực ra đệ vẫn chưa đạt cấp độ đó, chỉ là còn cách một đoạn không xa nữa thôi. Nói ra thật hổ thẹn, trong vòng ba tháng nay đệ cứ ì ạch ở bước này mà chẳng thể tiến lên được, làm sao gọi là thiên phú gì chứ?". Tần Thạch nghe vậy biết mình nhầm nhưng gã cũng ra vẻ xuề xoà, đoạn nói: " Hì hì, tuy là như thế nhưng cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, lấy sự trợ giúp của Nhạc sư thúc cộng thêm một chút kiên trì chắc hẳn không lâu nữa đệ sẽ có đột phá thôi mà". Vừa xong lời này, Nhạc lão ngồi đối diện đưa tay lên vuốt râu để che dấu nét biến đổi trên khuôn mặt mình. Nếu bạn nghĩ cụ già họ Nhạc đang phổng mũi thì đúng là nhầm to; phải biết rằng việc Tiểu Phong dừng chân ở bình cảnh quá lâu khiến cụ già này đau đầu không ít, đan dược chẳng tiếc xuất ra nhưng đều tốn công vô ích mà thôi. Bản thân đạo hạnh đã đạt ngũ giai đại thành vậy mà không trợ giúp nổi một kẻ chỉ mới tu tiên thì bảo sao lão không cảm thấy xấu hổ cho được. Suy đi tính lại, một lúc sau Nhạc lão mới cất lời: " Năm mươi năm trước ta rời tiểu thiên điạ không gian để tới nơi này tuyển chọn đệ tử, trước khi đi đã nhận thức rõ nhiệm vụ phải làm cần vô cùng cẩn trọng. Cách đây không lâu, trong một lần đi vòng quanh núi Thanh Trúc lại vô tình gặp được tên nhóc Tiểu Phong, lúc đó quả thật ta rất bất ngờ. Trước tiên chưa kể hắn xuất thân chỉ là một người phàm quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời mà phải nói đến loại phong linh căn thuần tuý cũng đủ biết cơ duyên cuả hắn với đạo tu tiên như thế nào rồi". Nâng chén trà đang nóng hổi lên uống một ngụm, đoạn cụ lại có chút rầu rĩ nói tiếp: " Đáng ra theo dự tính cuả ta đến thời điểm hiện tại Phong tiểu tử có thể vượt ngưỡng nhất giai rồi mới phải, nhưng...quả là có chút ngoài ý muốn a". "Việc này xin Nhạc tiền bối đừng vội buồn lòng. Tại hạ theo ý chủ nhân tới đây trước là xin biếu 10 khoả trung cấp linh thạch để bày tỏ chút thành ý đối với thánh phái, hai là có lời mời các vị đến Vũ Miên thăm thú sơ qua; đặc biệt là hội diệt trùng thiết nghĩ như huynh đệ đây vạn lần không nên buông bỏ bởi cơ hội tiến gia trong dịp này là vô cùng lớn"_vị sứ giả từ nãy tới giờ vẫn im lặng chợt cất lời. "Hà hà, ta cũng đang có ý định cho tên nhóc này ra ngoài thì luyện một phen"_Nhạc lão cười đáp, chốc lát sau ánh mắt hướng phiá Tần Thạch hỏi: " Lần này ngươi đến đây còn có việc gì khác chăng?". Tần Thạch nghe vậy sắc mặt thoáng có nét phức tạp nhưng liền nhanh chóng trở lại bình thường, cúi đầu nói:" Bẩm Nhạc thúc, đệ tử đúng là còn một việc nữa nhưng chỉ là..là..., xin thứ lỗi cho đệ tử hiện tại không thể nói, nếu sư thúc có rảnh rỗi thì tối nay mong được trò chuyện riêng cùng người". Nghe những lời này, cụ già họ nhạc ngoài mặt chẳng có chút phật ý nào, đối với gã thanh niên trước mắt cụ đã tiếp xúc không ít lần nên tâm cơ của hắn liền có thể đoán biết một hai. Tiếp theo cũng rất đơn giản, cụ phất tay cho gã đi ra đoạn gọi hai người Tiểu Phong đến gần rồi bốn nguười cùng bàn bạc thêm một số viếc liên quan đến chuyến đi Vũ Miên lần này. ------------------------------------------------ Đỉnh núi Thanh Trúc khi màn đêm buông xuống mang vẻ âm u, tĩnh mịch vô cùng, duy chỉ nghe thấy những âm thanh "ro ro" của mấy con côn trùng trong đất phát ra.Đang là độ giữa hè nhưng thời tiết trên núi lúc nào cũng tuân theo quy luật ngày ấm áp, đến tối lại vô cùng lạnh lẽo. Một chàng thiếu niên đứng trước cửa động, dưới tầng tầng bóng trúc, ánh mắt xuyên qua khe hở giữa những chiếc lá mà nhìn về lão trăng già xa xa.Không biết hôm nay có gì vui hay lại uống rượu ở đâu về mà khuôn mặt lão tròn xoe, bộ dạng hớn hở, chẳng còn méo xệch như mấy ngày trước. Trầm ngâm trong giây lát, hắn khoanh chân ngồi xuống, hai mắt từ từ nhắm lại, thần thức hướng bốn phía nhẹ nhàng tỏa ra. Từ khi bắt đầu tu luyện Bích Hải định tâm kinh , Tiểu Phong mỗi ngày lại thấy mình có thể cảm nhận rõ hơn, xa hơn mọi sự vật, quang cảnh xung quanh. Đang lúc tĩnh tâm ngồi thiền, chợt ống tay áo của hắn như bị kích động khẽ run lên; Tiểu Phong không chút chần chừ hai mắt mở to ra, đoạn lục trong ống tay móc ra một tấm lệnh bài nhỏ. Lệnh bài này về chất liệu có vẻ làm bằng đá mà không phải đá, ngọc mà không phải ngọc, đang rung động mãnh liệt, hào quang theo đó mà không ngừng tỏa ra. "Không tốt, có người xông vào cấm chế!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang