[Việt Nam] Khúc Ỷ Thiên
Chương 22 : VŨ MIÊN SỨ GIẢ
.
"Đại hội sát trùng?"_vừa nghe Bạch Dao nói xong, Tiểu Phong có chút bất ngờ thốt lên.
Vũ Miên là một thảo nguyên lớn nhất của Yến quốc, dân cư đông đúc, cuộc sống đầy đủ. Ở vùng này nổi tiếng nhất với nghề chăn ngựa, hằng năm đều có tổ chức hội đua ngựa quy tụ vô số người đến xem.
Nói vậy nhưng cái tốt luôn đi kèm với cái xấu, cái lợi đi đôi với cái hại là điều không thể tránh khỏi. Vùng Đông Nam của điạ phương này thường xuyên bị đàn yêu trùng tấn công trên quy mô lớn, thiệt hại phải hứng chịu quả thật không hề nhỏ.
Cứ ba tháng một lần, đàn trùng này không biết từ đâu mà ra, nhưng ong vỡ tổ lũ lượt kéo đến tàn phá.
Tuy chúng không gây cảnh giết chóc nhưng hoa màu, lương thực chỉ qua một đêm là bị làm cho không còn một mống; dân chúng vì thế mà điêu đứng, đa phần đã bỏ đất bỏ đai đi nơi khác lập kế làm ăn.
Tiểu Phong trong thời gian qua đặt chân lên Vũ Miên không ít lần, chuyện này vô tình cũng được biết sơ qua. Hắn trong một lần giao dịch linh trà tại đây lại nghe giới tu tiên đồn nhau:
Tiết Mã Tề_ một trong ba vị thủ lĩnh, tu vi đã đạt ngũ giai cảnh giới, năm nay đứng ra tổ chức đại hội tiêu diệt bầy trùng. Trong việc này ắt có nguyên do, rất ít người biết Mã Tề vốn xuất thân từ phàm nhân chứ không thuộc dòng dõi tu chân nào, ông ta làm vậy coi như một lẽ dĩ nhiên hướng về tổ tông cội nguồn mà thôi.
Hiệu lệnh vừa ban ra, hàng trăm sứ giả được cử đến những nơi trên thảo nguyên có người tu tiên hoạt động để yêu cầu giúp đỡ.
Nhưng Tiểu Phong không hiểu sao lại có người tới tận Liễu Đông này tìm sư phụ hắn, lẽ nào trong đó có ẩn tình gì chăng?.
Đang lúc hắn thần người ra suy nghĩ mông lung thì Bạch Dao cũng không chịu đứng yên một chỗ, cả người nhoáng cái liền biến mất. Chưa đầy một cái chớp mắt, giữa vườn chè bỗng loé lên một ánh sáng nhàn nhạt rồi thân hình người thiếu nữ quỷ dị xuất hiện.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy cảnh này, trên mặt Tiểu Phong không khỏi lộ ra nét bất ngờ, trong bụng thầm nghĩ :
" Nếu ta gặp phải kẻ địch có thân pháp nhanh nhẹn như Bạch Dao thì cái mạng này chỉ e thật là mỏng manh a".
Trên cao Bạch Dao cũng chẵng tỏ chút khác thường nào, nàng nhìn hắn rồi cười nói:
"Để ta giúp huynh hái linh trà xong, lát nữa chúng ta cùng đến gặp gia gia nhé!".
Hắn nghe vậy không biết trả lời gì thêm, chậm rãi gật đầu một cái rồi điều khiển đai lưng pháp bảo bay đến chỗ Bạch Dao. Đợi cho Tiểu Phong đến nơi, cánh tay phải của thiếu nữ phất nhẹ, từ đó hàng trăm sợi dây bàng bạc nhanh chóng hướng vườn chè phiá dưới mà bắn đi.
"Viu viu"_vô vàn sợi dây luồn lách giữa đám chè xanh phát ra những tiếng xé gió nhè nhẹ. Nơi chúng đi qua, hàng loạt chiếc lá non đều như bị cắt lià khỏi cành; điều kỳ lạ là những chiếc lá này chẳng những không rơi xuống đất mà lại còn bay vọt lên không trung theo 1 đường thẳng, cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng.
Khi đám lá còn cách hai người chừng ba bốn trượng, Bạch Dao liền hướng Tiểu Phong nhìn một cái đầy ẩn ý. Tiểu Phong dĩ nhiên không phải là kẻ ngốc, chỉ thấy hắn móc trong người lấy ra một chiếc túi nhỏ đoạn nhằm phiá trước mà ném đi (cái nầy là túi trữ vật thế hệ mới à nha!! ^^).
Túi này vừa mới xuất ra liền toả ánh hào quang rực rỡ rồi hình dáng vặn vẹo, lúc phình to, lúc xẹp lại trông có phần quỷ quái. Nhưng rõ ràng giờ phút này hắn chẳng thèm để ý đến điều đó, hai tay bắt quyết, tiếng chú ngữ khi trầm khi bổng không ngừng tuôn ra.
Chốc lát sau, tất cả hành động cuả hắn bỗng dừng lại, chỉ là ngón trỏ vẫn hướng phiá chiếc túi kia điểm một cái.
"Phụp"_Một tia nhỏ màu lục từ ngón tay bắn thẳng tới chiếc túi đang trôi nổi giữa không trung. Lúc bấy giờ, cả chiếc túi khẽ run lên, sau đó một luồng ánh sáng từ miệng túi phát ra chầm chậm bao lấy đám lá đang bay đến. Viết thì dài mà sự việc lại không dài một chút nào, trong tích tắc, vô vàn những chiếc lá đã bị thu vào trong túi không còn thấy bóng dáng.
---------------------------------------------------
Trong động, những ngã rẽ đều được chiếu sáng bởi một loại đá màu xanh trông khá bắt mắt, hai người Tiểu Phong và Bạch Dao không nhanh không chậm bước đi.
"Sọat soạt"_lần lượt đi qua những con đường đá lởm chởm, rồi lại bay qua mấy trượng bùn đất lầy lội, bấy giờ cả hai đã gần đến tầng một.
Tầng này ngay sát cửa động, là nơi mà Nhạc lão chuyên dùng để tiếp khách, đương nhiên vị sứ giả kia đang được mời trà tại đây.
"Gia gia, chúng con đã đến rồi, người nhanh chóng mở cấm chế đi!".
Bạch Dao vừa nói xong thì bên trong mấy tiếng lầm rầm phát ra, rồi cánh cửa dẫn đến tầng một như bị một nguồn lực mạnh mẽ đẩy sang một bên. Cổng vào không tính là nhỏ nên có thể đưa mắt nhận biết tất cả bày biện bên trong.
Đối với những bày biện này, Tiểu Phong không còn cảm thấy lạ lẫm gì bởi mọi thứ vẫn y nguyên như ngày đầu hắn đặt chân tới đây.
Bên góc phải để một chiếc giường gỗ nhỏ, dùng cho việc tu luyện hoặc như lần Tần Thạch bị thương cũng có thể dùng để nghỉ ngơi, dưỡng sức; chính giữa phía trên có treo một bức "mãnh hổ xuống núi", nét vẽ phóng khoáng làm lộ ra vài phần chân chính uy nghiêm; hai bên bức tranh là hai pho tượng lớn mình người đầu sư tử trông có chút quỷ dị; riêng phía bên trái lại được đặt một chếc giá cao chứa hàng chục các loại chai lọ lớn nhỏ, không biết bên trong chứa gì.
Nhưng chỉ là lúc này, ánh mắt của Tiểu Phong lại rơi vào chiếc bàn tròn chính giữa, bởi lẽ có ba người đang ngồi ở đó.
Một cụ già râu tóc bạc phơ, trên người khoác đạo bào màu lam nhạt, tay cầm chiếc gậy đầu rồng_khôngn ai khác ngoài Nhạc lão, sư phụ hắn.
Đối diện bên kia là hai người thanh niên bột dạng cung cung kính kính. Một kẻ ăn mặc lạ lùng (nhưng với hắn thì không còn lạ lẫm gì vì trang phục này rõ ràng là của người ở thảo nguyên),, độ 22 tuổi.
Suy nghĩ trong đầu Tiểu Phong về người này chỉ có một: chắc chắn anh ta là sứ giả của Vũ Miên cử đến rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện