[Việt Nam] Khúc Ỷ Thiên
Chương 12 : Nguyên Anh
.
Mấy ngày sau, công việc lưạ chọn đã hoàn tất, ba thiếu niên được chọn là Lục Nam, Tiểu Phong và một người nữa là Vương béo. Về phần Lục Nam và Tiểu Phong thì không nói làm gì nhưng tên Vương béo với tài năng ăn trộm táo từ lâu luôn đứng làm ảnh bià cho tạp chí Hoa Quả Sơn thì không ngờ năm nay lại được chọn.
Mà kể cũng lạ, thường ngày gã luôn tạo ra nhiều pha hành động khiến khán giả nhiều phen há mồm, hộc máu, sốc thuốc bắc thì từ khi vào đội tính tình tâm tư trấn tĩnh, dường như trở thành trầm trầm lạnh lẽo như tuyết mùa khô.
Một bãi cỏ xanh, xanh đến nỗi nhìn mát cả 2 con mắt, 9 người của đội Liễu Đông đang xếp thành một hàng trông khá ngay ngắn. Trong 9 người này béo có, lùn có, gầy nhom có, phải nói là mỗi người một vẻ. Về phần Tiểu Phong, hắn cũng đưa cặp mắt của mình mà âm thầm đoán định một số người khác. Khiến Tiểu Phong và cả lũ để ý nhất là một gã thiếu niên ( tất nhiên vì cả 9 người đều là thiếu niên) có khuôn mặt khôi ngô nhưng ẩn chứa sự tinh quái, lúc nào cũng bày trò khiến cả bọn lè lưỡi, cười ra nước miếng.
Nhưng nói đi cũng phải tua lại (nói lại), ông cha ta dĩ nhiên không phải dở hơi mà truyền lại câu:
"Đừng xem mặt mà bắt hình dong", nên hắn cũng không thể không có sự đề phòng.
Một lúc sau, không biết cha xui mẹ khiến thế nào, gã đến ngồi cạnh Tiểu Phong rồi cười hỏi:
_"cậu là Phong người ở Thanh Trúc thôn phải không?".
Tiểu Phong nghe vậy thì có chút ngẩn ra, ý nghĩ trong đầu như bánh xe nhanh chóng xoay chuyển, lát sau đưa tay phủi phủi đầu gối rồi đáp:
_" Chính là ta".
_"Còn ta là Định Hoàn người ở Bách Vân thành, rất vui được làm quen với cậu"
Tên này thấy Tiểu Phong trả lời tuy ngắn gọn mà súc tích nên trong lòng cao hứng, chưa khảo đã xưng mà xướng ngay tên họ. Nhưng trong lúc hai thiếu niên này và bảy người còn lại đang bàn luận say sưa thì mấy tiếng bước chân "xoạt xoạt" vang lên rồi một người trung niên có bộ râu quai nón xuất hiện, căn cứ vào vẻ mặt dương dương tự đắc của y thì không được 10 phần cũng 11 phần là huấn luyện viên của toàn đội.
"Các ngươi vừa mới tập trung xong mà đã tản ra buôn dưa bán vịt thế này hả, từ nay về sau ta sẽ bỏ thói quen ra ngoài giữa chừng để xem còn tên nào vi phạm kỷ luật nữa không".
-------------------------------------------------
Chiều buông!
Trong căn phòng nhỏ tại một quán trà đá gần nơi luyện tập của đội Liễu Đông, một lão giả mặc áo màu tro đang tĩnh toạ, khuôn mặt tỏ vẻ ngưng trọng. Không lâu sau, cửa phòng bỗng nhiên hé mở rồi một người thiếu niên khuôn mặt khôi ngô không nhanh không chậm mà bước vào. Nếu có Tiểu Phong ở đây chắc chắn sẽ nhận ra gã chính là Định Hoàn, người hồi sáng bắt chuyện với hắn.
Đột nhiên "phựt" một tiếng, vừa lúc Định Hoàn chỉ còn cách cụ già chưa đến một xích thì toàn thân thiếu niên này phát ra ánh sáng bàng bạc chói mắt, rồi một màn không thể tin nổi xảy ra. Thân hình thiếu niên ban đầu cao lớn thì trong màn sáng này chầm chậm co rụt lại, một lúc sau chỉ bằng cỡ một đứa trẻ sơ sinh; đứa trẻ này vừa biến ra liền cười một tiếng sau đó bay thẳng vào người cụ già mà biến mất không thấy bóng dáng.Chỉ thấy lúc này cụ già chậm rãi mở mắt ra, dựa vào khuôn mặt và dáng dấp thì không thể tin được: là giáo chủ của Cửu Độc Môn! Tuy nhiên ánh mắt của cụ lúc này có ba phần nhợt nhạt, rõ ràng đã bị thương tổn.
_"Hừ, để Nguyên Anh ra ngoài lâu như vậy đã tốn không ít linh lực của ta rồi, theo tin của Ưng Thiết Trảo (Ưng trưởng lão đã từng nhắc tới ở chương trước) thì tên nhóc Tiểu Phong này đang giữ Ỷ Thiên tiêu nhưng ta thấy hắn không có vẻ gì là như thế cả"
_Cụ già thì thào nói, đoạn lại thở dài một cái rồi lẩm nhẩm:
_"Dù sao thì Phong tiểu tử này cũng có linh căn vô cùng quý hiếm, nếu gia nhập ma đạo thì..."
--------------------------------------------------
_"Đá qua đây, qua đây đi"
Tiểu Phong vẫy vẫy tay, ánh mắt hướng về một phía xa xa. Thoáng cái đã mười ngày trôi qua, Liễu Đông hội cầu càng ngày càng hấp dẫn, người đến xem ngày càng đông. Cho đến hiện tại thì chỉ còn lại bốn đội mạnh nhất là Liễu Đông đội, hai đội của Đông Kinh và Bạch Hổ đội của Vũ Miên còn tư cách tranh đoạt chức cầu chủ lần này.
_"Được, đón lấy"
Lục Nam bên kia thấy Tiểu Phong gọi mình bèn sử dụng Dị Phong bộ ( một loại võ công gia truyền dùng để di chuyển nhanh của Lục gia ) nhanh chóng lướt qua 3,4 tên của Bạch Hổ đội, đoạn xoay người đưa bóng theo một quỹ đạo phức tạp rồi đá về phía Tiểu Phong.
Tuy hai thiếu niên này phối hợp với nhau tương đối ăn ý nhưng nếu nhìn vào đội Liễu Đông thì người ta lại chú ý nhất về hai nhân vật khác. Một kẻ trong trận cầu thoắt Đông thoắt Tây khiến đối phương hoàn toàn mù mịt chính là Định Hoàn, còn tên thứ hai suốt cả 5 trận vừa qua chưa để đối phương ghi được bàn nào không ngờ lại là Vương béo. (Hai tên này hung danh rầm rầm rộ rộ đến nỗi khiến cánh phóng viên lũ lượt kéo đến mà chụp ảnh, phỏng vấn rồi lăng xê trên các diễn đàn trực tuyến: chém gió).
Trở lại với trận đấu ngang tài dọc sức của hai đội từ Liễu Đông và Bạch Hổ, lúc này Tiểu Phong như một con sóc nhỏ, uyển chuyển đưa cầu qua ba bốn tên rồi đang định đá đi thì không ngờ "bịch" một tiếng. Rõ ràng hắn đã vấp phải một vật gì đó liền loạng choạng mà ngã lăn ra.
_"Đau quá"_Tiểu Phong vẻ mặt khổ sở kêu lên, đoạn ánh mắt hậm hực nhìn về hung vật đã gây ra tai hoạ này.
Nếu hắn sống vào một nghìn năm sau, nhất định sẽ giật cổ áo trọng tài mà đòi lấy một tấm thẻ đỏ rồi không nương tình đuổi ngay vật đó ra khỏi sân. Nhưng lúc này sau khi định thần nhìn rõ ràng vật kia, hắn lại "ơ" lên một tiếng kinh ngạc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện