[Dịch]Khúc Hát Của Thần - Sưu tầm
Chương 19 : Chuyện Không Ngờ Tới ...
.
Chưa đầy năm phút sau, cả nhóm đã đến một khung đất đổ nát, hoang tàn. Lam Yên ngờ vực chỉ vào khu đất đó:
- Thật sự thì cái này… Còn giống đống sắt vụn hơn cái hồi nãy. - Min cười, cô cười vì cái sự ngây thơ ngờ nghệch của Lam Yên. Min giải thích:
- Phải ngụy trang chứ. Kẻ địch ở khắp mọi nơi mà. – Lam Yên nghệch mặt:
- Ờ nhề.
Toyoko day trán, đôi khi cô cũng tự hỏi: “Tại sao nó vẫn còn sống chứ?”. Cô cốc đầu Lam yên một cái đau điếng:
- Có thế mà không nghĩ ra à. – Lam Yên xoa đầu lộ vẻ mặt ủy khuất cực kỳ đáng đánh:
- Cái đó…Khó mà… - Lam Yên lại làm mọi người sốc tập hai… Câu nói này thật sự là không ai ngờ tới, kể cả Toyoko và Annas… Saku cất tiếng đánh tan sự yên lặng:
- Mình vào thôi.
“Xoẹt…Xoẹt…Xoẹt”
Mặt đất nứt ra làm đôi để lộ một đường hầm dẫn xuống mặt đất. Bước vào trong bộ ba không khỏi bất ngờ về sự tân tiến của các thiết bị sau năm năm. Các cô cảm giác được sàn nhà được làm từ một chất liệu khác với trước kia, có vẻ nó tự hút ẩm và trao đổi khí. Không những thế các bức tường còn được cấu tạo từ kính ba chiều nên có thể tái chế lại các năng lượng thừa. Annas không nhịn được mà trầm trồ:
- Thật tuyệt…
Toyoko cất tiếng cắt ngang:
- Đây là kết quả của sự cạnh tranh khốc liệt, là kết tinh của ranh giới sống còn phải không, Min? – Cô vừa nói vừa quan sát xung quanh mà cười buồn.
- Chị thật sắc bén. – Min gật đầu coi như đáp lại. – Đến phòng của Boss rồi, các chị vào đi.
Cánh cửa vừa mới mở ra thì Lam Yên đã lao vào ôm chầm lấy người mặc áo màu xám tro – màu áo này biểu thị cho người đứng của tổ chức. Cô dụi dụi mặt mình vào lồng ngực người ấy, cười thật tươi nói:
- Con đi nhớ người lắm đấy. Biết không?
Cả phòng chỉ còn lại tiếng vọng của Lam Yên. Annas lắc đầu thở dài, Toyoko thì lặng lẽ rút lui để lại không gian tự nhiên cho hai người. Người mặt áo xám tro xoa đầu Lam Yên cười gian:
- Nhớ ta đến thế cơ à. - Lam Yên thấy lạ lạ nên ngước lên nhìn thử.... A!A!A!...Cô bật nảy người, chỉ tay vào người đang ngồi ở đó:
- Tại sao anh lại ở đây? Boss đâu? – Anh cười nhẹ
- Thật ra thì tôi cũng không có muốn ở đây đâu. Và xin giới thiệu Boss mới chính là tôi….
Lam Yên mất mười phút để xử lý tất cả thông tin trên…Nhưng có vẻ não bộ cô vẫn chưa hoạt động…
- Anh giỡn phải không, băng sơn mỹ nhân? – Cô cố tình nhấn mạnh bốn chữ cuối để chế giễu anh. Mặt anh lạnh đi, cặp lông mày nhướng lên thể hiện sự cao ngạo của chủ nhân nó:
- Tôi không có ý định đùa giỡn với em… - Cô cười hề hề, coi như mình không nghe những lời vừa rồi. Cái gì mà Boss mới chớ, ở cái tổ chức này, trừ khi Boss cũ chết đi hoặc đã quá già thì mới có thể đổi Boss mà thôi. Nhưng mà “bố già” của cô vẫn chưa có già đến mức độ phải bị….Thì làm sao lại có Boss mới cơ chứ….Cô lắc đầu, muốn cô tin vào cái chuyện điên khùng này ư?....Đừng mơ!… Nước mắt cô không tự chủ được mà rơi xuống…Anh tiến đến, ôm nhẹ cô vào lòng…Cô thổn thức:
- Anh…phải chịu…trách nhiệm…với…cuộc đời của tôi…Ông già nói…ai mà…đụng tới tôi…là…ổng…ĐẬP…Nhưng mà…sao anh…chưa bị đập…vậy…- Anh cười khổ, khẽ vuốt tóc cô, nói:
- Tôi mà bị đánh thì ai bảo vệ em đây?
Không hiểu vì cái gì mà cô òa khóc như một đứa bé, bỏ qua mọi thứ, cô ôm anh mà khóc…Ở ngoài cửa, Annas lặng im nhìn cảnh tượng ở trong, lòng đau thắt lại, nước mắt ứ đọng tại khóe mi trào ra…Toyko bỏ về phòng, khóa kín cửa lại, ôm cái gối thân thuộc, khóc nức nở…Mất đi người thân ai mà không lơi lệ chứ…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện