[Dịch]Khúc Hát Của Thần - Sưu tầm

Chương 17 : Đống Đổ Nát

Người đăng: 

.
Toyoko, Lam Yên và Annas chạy về đến căn cứ của tổ chức nhưng trước mắt họ không còn là căn cứ quen thuộc ngày nào mà chỉ là một đống đổ nát, hoang sơ thậm chí những mảnh tường còn mốc meo. Trông thật thảm hại, nhìn cái đống sắt vụn này không ai có thể nghĩ nó là một trong những căn cứ hiện đại nhất của tổ chức W. Lam Yên quay sang nhìn Toyoko hỏi: - Có nhầm không vậy? Toyoko nhìn đống bừa bộn trước mặt, cô cũng không dám chắc đây là căn cứ mà cô làm việc ba năm nay: - Không thể nhầm được. Đây thật sự là căn cứ B của chúng ta. – Cô khẳng định khi nhìn thấy trên một mảng tường vẫn còn logo của tổ chức. - Thật ư? – Annas hỏi. Nhưng đáp lại cô là khoảng im lặng ngột ngạt. Các cô cũng đâu phải lũ ngốc, cái này chính là bị phá hủy, phải căn cứ đã hoàn toàn bị phá nát. Ai cũng biết nhưng không ai muốn thừa nhận thôi. Không ai muốn phải chấp nhận cái sự thật kinh khủng này. _ Trong một công trình dưới lòng đất _ “Bíp…Bíp…Bíp” Tiếng reo vang lên ba lần, rất nhanh chỉ tốn có vài giây nhưng làm toàn bộ người ở trong căn phòng đó bất ngờ. Tiếng chuông này chưa bao giờ reo lên kể từ năm năm trước. Cái này có thể gọi là kỳ tích…Thật sự là kỳ tích… - Nhanh…Nhanh…Xem tín hiệu được phát ra từ đâu… – Một người nhanh trí nhắc nhở. - Ờ…ờ…– Người đó hơi lúng túng. Vài giây sau trên máy tính hiện ra một dòng những ngay ngắn nhưng lại làm lòng người kinh ngạc. “Căn cứ B, khu vực vàng của địch” - Thật điên rồ. Họ thoát được từ tay Brith. – Một người thốt lên. Quốc Phong đứng ngoài cửa, vẻ thú vị nhìn lên dòng chữ trên màn hình. Một câu nói bâng quơ: - Cuối cùng cũng về. __ __ __ __ __ __ __ __ Toyoko, Lam Yên và Annas vì quá mệt mỏi nên họ quyết định sẽ ngủ ở đây qua đêm rồi sau đó sẽ đi tìm kiếm tin tức của mọi người. Lam Yên không ngủ được nên cựa mình liên tục, cô đứng lên đi dạo một vòng. Dưới ánh trăng bạc, Lam Yên nhẹ nhàng bước đi. Cô muốn thưởng thức sự yên tĩnh của đêm nay. Bỗng nhiên giọng nói đó lại vang lên trong đầu cô. Đầy sự cười nhạo và thách thức: “Cô sẵng sàng chưa? Sắp tới có nhiều chuyện hay lắm đấy!” Mặt Lam Yên lạnh đi, quát lên: - Im miệng. “Thật là một đứa trẻ hư…Ha…Ha…Ha…” - Tiếng cười đó lại biến mất hệt như cách nó xuất hiện, bí ẩn nhưng làm người ta bực bội. Lam Yên dừng bước, cô giương mắt nhìn lên bầu trời đen khịt kia. Cô lẩm bẩm, giọng nói mệt mỏi như là tự trách: - Đêm nay lại không ngủ được rồi…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang