[Dịch]Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!! - Sưu tầm

Chương 20 : Kẻ Thù Luôn Xuất Hiện Ở Nơi Chúng Ta Không Biết.

Người đăng: 

.
Khi chúng tôi bước đến chỗ hai ngừơi kia thì đã thấy cậu nam sinh ngồi dựa vào gốc cây. Cô bé ngồi kế bên hí hoáy tìm gì đó trong cặp, vì ngồi xoay lưng nên chúng tôi không thấy mặt, vẫn là đồng phục của trường nhưng màu áo khoác nhạt hơn. Cậu nam sinh thở nặng nhọc, lông mày nhíu lại hình như bị thương ở đâu đó. - Mấy bạn không sao chứ? Người vừa lên tiếng là Nguyệt . - Cảm ơn... chúng tôi không sao! - Này cái thái độ gì thế ! Nguyệt khó chịu hỏi . - Không có gì cả, chỉ muốn cám ơn thôi. Lời nói của cậu nam sinh hờ hững. - Cậu cám ơn bằng cái giọng này sao! - Thì tôi nói cảm ơn rồi còn quan tâm giọng điệu làm gì. Nguyệt bực bội. - Cậu làm như vậy chính là đang khinh thường chúng tôi vì sao cứu cậu đó... - ... - Hừ... biết người ta tỏ vẻ như vậy thì vừa nãy chúng ta đừng cứu cho rồi... Tôi kéo tay Nguyệt. - Thôi được rồi, cậu ta cũng muốn cám ơn nhưng mà chắc tại đang bị thương nên nói giọng hơi hằn học vậy thôi... - Nhưng mà... - Được rồi. Tôi nhéo nhẹ hông Nguyệt ý nói dừng ở đây đi. Nguyệt nhìn lại tôi thở dài nói: - Cậu tốt bụng quá... - Tốt gì đâu... Nói ra thì tôi cũng chẳng quan tâm việc cậu ta có nói cảm ơn hay không, con trai có tính sĩ diện cao, cậu ta vừa không bảo vệ được cô bé kia vừa không bảo vệ được chính mình, lần này lại được hai người con gái cứu, cậu ta cũng không vui vẻ gì. "Nhìn thái độ của cậu ta có chút bất cần đời tốt nhất im lặng thì hơn...". Tôi thầm nghĩ. - Em gì ơi, không sao chứ! Nguyệt chuyển mục tiêu sang cô bé, con gái thì dễ nói chuyện hơn. Kỳ lạ là cô bé kia cũng không nói gì cả, sau khi lục lọi xong liền dùng băng cá nhân dán vết thương cho cậu nam sinh. Cô bé dường như không chú ý đến hai ngừơi chúng tôi ở phía sau vẫn đang mải mê "băng bó". "Cậu nam sinh cũng không ý kiến gì sao, vết thương trầy nhiều như vậy cần phải sát trùng trước mà... còn nữa vết bầm tím kia thì dán băng cá nhân làm gì..." Mang chút thắc mắc trong lòng tôi gọi cô bé. - Em ơi, em ơi... ... Chợt nghĩ đến một khả năng tôi liền lấy một tờ giấy viết viết ra một dòng, đi đến bên cạnh cô bé chọt chọt vai rồi đưa tờ giấy ấy. Cô bé ngạc nhiên nhìn tờ giấy rồi xoay lại nhìn tôi. Đây là một cô bé rất trẻ, khuôn mặt tròn, đôi mắt đen, không phải dạng xinh như búp bê nhưng lại rất đáng yêu, có một chút gì đó ngây thơ, hồn nhiên, ánh mắt nhìn người đối diện có một sự tin tưởng nhất định. - A... là chị hồi nãy nè... mấy người xấu kia sợ chị quá nên chạy... chị giỏi quá... hihi... hồi nãy chị đi đâu vậy ạ... " Cô bé nói được, vậy tại sao không nói gì..." Tôi ngạc nhiên rồi nói. - Chị đi gọi bạn ấy mà. - Còn em... có bị thương chỗ nào không? Cô bé ngơ ngác nhìn tôi, mày nhíu chặt lại rụt rè hỏi. - Chị...chị ơi...nói chậm lại được không, em...em không thấy kịp khẩu hình môi của chị... - Em... em không nghe được nên... " Thì ra cô bé bị khiếm thính...đoán ý người khác qua môi..." Nguyệt bước lại gần tôi hỏi nhỏ. - Con bé bị... bị điếc phải... phải không. - Ừm. - Hèn gì nãy giờ không nghe thấy tụi mình... tội nghiệp con bé... Nguyệt đi tới ngồi trước mặt cô bé dịu dàng hỏi: - Em tên gì? Học lớp nào? Nói chậm từng từ để cô bé đọc được khẩu hình. - Em tên Nhi, học lớp đặc biệt, ở bên kia. Tay chỉ về một hướng. - Lớp đặc biệt? Tôi thắc mắc. - Là lớp dành cho học sinh bị khiếm khuyết... Nguyệt nói cho tôi biết. " Nhớ ra rồi...trường này có lớp chuyên dành cho người khuyết tật..." - Vậy mấy người kia là ai em biết không? - Người kia? - Người xấu đó. Tôi chen vào bằng cách viết lên tờ giấy khác đưa cho Nhi. Có lẽ cách này nhanh hơn nên Nguyệt cũng lấy một cuốn sổ ra. Cô bé suy nghĩ một lúc rồi nói. - Em không biết... Em chỉ đi sau anh Quân... rồi mấy người kia xuất hiện... đánh... đánh anh ấy... - Anh... anh ấy đau lắm nhưng lại không kêu lên... nếu kêu lên sẽ không bị đánh nữa... - Tại sao? - Mẹ em nói khi bị đau chỉ cần kêu lên là sẽ hết bị đau. Mẹ em con nói... - Nói gì? - Nói... khi bị thương chỉ cần dán băng cá nhân sẽ hết... Tôi và Nguyệt nhìn nhau nghi hoặc. " Cô bé này có hơi..." - Đừng nói nữa! Cậu nam sinh đang ngồi im lặng bổng nhiên la lên. Kéo áo cô bé. - Cô đừng nói nữa... - Em...em nói sai gì sao? - Cô không nói gì sai cả, tôi mệt... muốn đi về. - Dạ, em biết rồi. Hình như hai người này rất thân với nhau thì phải, trò chuyện lại cực kỳ bình thường, không trúc trắc như khi nói chuyện với bọn tôi. Cậu nam sinh nhìn chúng tôi rồi nói: - Mấy người đừng hỏi cô ta nữa, cô ta không biết gì đâu, chuyện này là chuyện của riêng tôi... dù sao thì hôm nay cũng cảm ơn các cô. Nói xong liền vịn gốc cây đứng lên. Cậu ta đi từng bước khập khiễng. Cô bé Nhi nhìn chúng tôi nói tạm biệt rồi đi theo sau, cũng không định đỡ cậu trai đó chỉ lẳng lặng đứng cách một khoảng. - Này, hai người này... kỳ lạ quá. Hai chúng tôi đều cảm thán. ------------- Vì trải qua sự việc lần này nên tôi hẹn Nguyệt sẽ đi ăn uống vào lần sau, Nguyệt cười nói đồng ý vì trời cũng sắp tối rồi. Nguyệt chở tôi ra trạm xe buýt để đón xe về. Khi về tới thì bố mẹ đã có mặt ở nhà. Vừa hay tôi cũng có chuyện nói với họ. Tôi trao đổi với họ về người bạn mới quen, kể về hoạt động ngày hôm nay, trừ những lúc tôi bị tai nạn, sự cố ngoài ý muốn ra thì không kể. Tôi không muốn họ lo lắng quá nhiều nhưng cũng muốn họ biết thêm về cuộc sống của tôi. Mẹ vuốt vuốt lưng tôi cười hiền hòa, nhân lúc đó năn nỉ mua cho chiếc xe đạp điện luôn. Bố mẹ đều đồng ý và dặn tôi phải đi sao cho an toàn. Mọi chuyện coi như đã thành công. Ăn cơm xong tôi liền tới chơi với con Bò. Từ lúc chuyển vào nhà mới tới giờ tôi đều thấy chú ta không vui, lúc nào cũng ủ rũ... không hoạt bát như xưa. "Có khi nào là nhớ nhà cũ không". Tôi hỏi mẹ: - Con Bò nhà mình hôm nay có bỏ bữa không mẹ? - Không, chị Tâm trước khi về có nói cho ăn đủ bữa mà. - Sao con thấy nó ỉu xìu không có sức sống thế này? Mẹ thở dài. - Mẹ cũng không biết, có khi nhốt ở nhà lâu quá nên đâm ra chán, lười... Hay con dắt nó đi dạo đi, gần đây có công viên đó... "Ai da, chủ là tôi đây con lười mà... dắt đi dạo sao... ai... xời". Tôi gãi gãi má. Nhìn con Bò nằm ở trên đệm xoay mặt đi không buồn động đậy cái đuôi... càng ngày càng thấy giống tôi rồi. Vì không để cả chủ và thú cưng chìm đắm, sa đọa trong "trụy lạc" này tôi đành hy sinh tấm thân nhấc cái mông đi dạo cùng nó. ... Bước ra khỏi nhà nhìn đồng hồ là 7 giờ 15, mẹ nói đi bộ khoảng 10 phút sẽ đến công viên. Con Bò có vẻ rất sung sướng khi được ra ngoài vẫy đuôi liên tục. "Bò à, hình tượng con chó hung hăng của mày đâu rồi... cái xác to vậy mà không có khí thế là sao..." Mặc áo khoác trùm đầu, cầm trên tay bọc bánh snack, chai nước khoáng còn bị kéo bởi một con chó, trông tôi chẳng khác nào mấy bà già rảnh rỗi đi tập thể dục buổi tối cả. Khu này thuộc dạng an ninh cũng cao nên trên đường vắng vẻ một chút cũng không lo cướp. Vốn định chọn đi ngoài đường quốc lộ đông người hơn nhưng con Bò của tôi cứ "tăng động" thế này tôi cũng không đảm bảo an toàn được cho nó. Đi qua một khúc quẹo đập vào trước mắt tôi là một chiếc Lamborghini... "Bà nó... tôi không phải đang mơ... là Lamborghini... là siêu xe đấy!" Cuộc đời tôi dù chưa được ngồi siêu xe nhưng nhìn thì vẫn biết, càng là siêu xe thì càng thấp. Nhớ còn ngồi xe buýt đi học thấy một chiếc siêu xe đi song song tôi đã ngộ ra một chân lý. " Người càng nghèo thì luôn phấn đấu để được cao, người càng giàu thì xu hướng càng xuống thấp... nhìn chiếc xe gần như chìm vào con đường mưa mà tôi xót biết bao nhiêu..." Đang mải mê chiêm ngưỡng thì nghe một tiếng thét. Một cô gái từ trong hẻm chạy ra. " Chậc... đi giày cao gót mà chạy không khác gì chạy đua việt dã... nền thể thao nước nhà là không thể thiếu cô rồi". Biết sắp có chuyện không hay xảy ra, tôi kéo con Bò đi hướng khác. Nhưng con Bò lại đứng yên bất động kéo mãi không đi, ánh mắt nó nhìn về con hẻm kia... " Má... đừng nói mày nổi máu anh hùng nhá" Làm nhanh hơn nghĩ, con Bò kéo tôi chạy thật nhanh về phía đó, vì bất ngờ nên không theo kịp tốc độ mà tôi đã bị té dập mặt. Sợi dây buông ra và con Bò vẫn tiếp tục chạy... ... " Tại sao chứ... ông trời cứ muốn thử thách sức chịu đựng của con vậy hả?" ___________ Chương Phụ: Câu Chuyện Nhỏ Của Quân Và Nhi. 5 năm trước, trong căn nhà cũ kỹ. Một người nằm co ro ở một góc. "Tôi mệt quá...". Vết máu trên trán kia vẫn còn chưa khô, đầu nặng nề, toàn thân mất hết cảm giác, lấy tay rút mảnh chai găm vào chân ra cũng không khiến tôi đau. Ba tôi đã đi đâu mất, để lại tôi trong căn nhà này. Hôm nay ông lại say xỉn, mỗi lần như thế đều gọi tên tôi: - Quân, mày tốt nhất là không nên sinh ra. Mẹ mày chỉ là con điếm thôi, mày chắc chắn không phải là con của tao! - Quân... Quân... thằng khốn nạn, tại sao mày không giữ mẹ mày lại... hả... hả...!!! - Quân... Quân... Mỗi lần như thế ông đều dùng một thứ gì đó để ném tôi... khi không còn thứ gì ông sẽ lao đến đánh... Có một lần ba tôi dùng một cây nhôm đánh vào chân tôi, cây ấy cong quẹo, nơi đó ở chân sưng lên vài ngày, mỗi lần sờ vào rất đau... nhưng tôi lại không biết làm gì. Lúc vết thương ấy nhạt dần thì trên chân đã có một vết sẹo lõm... Mọi đau đớn ban đầu tôi đều cảm nhận rõ ràng... nhưng lâu dần đã trở nên chai lì. "Tất cả là mọi chuyện là do tôi chăng..." Hằng ngày khi đến trường trên người tôi sẽ có thêm vết bầm mới, vết này chồng lên vết kia. Khi được hỏi tôi đều nói là do đánh nhau ở bên ngoài. "Tôi rất sợ... sợ ba sẽ phải vào tù vì bạo lực gia đình... ông là người thân duy nhất của tôi". Bị lưu ban tới hai năm nhưng trường học vẫn chưa đuổi tôi. Bạn bè chí cốt của tôi ngày càng xa lánh, mọi người đều xem tôi là giang hồ, là du côn... Trong trường tôi được đặt biệt danh là "Quân chó điên" , dân anh chị lâu năm có thành tích đánh nhau và máu liều. "Tôi không quan tâm..." Chuyện buồn cười là khi được xem là giang hồ thì giang hồ sẽ đến tìm tôi. Bọn chúng đánh tôi. Tôi sẽ đánh lại. Tôi thắng vì tôi chịu đau giỏi. Đánh qua đánh lại một hồi như thế tôi chính thức trở thành dân giang hồ. Tôi tập hút thuốc. Tập đua xe. Thậm chí là chơi gái. Tôi nghĩ rằng khi thành kẻ xấu tôi sẽ phải hận ba tôi... " Vì tôi là kẻ xấu mà!" Nhưng thật kỳ lạ... đã từ lâu rồi tôi không còn hận ông ấy nữa. ....... Trước đây tôi có một gia đình, chúng tôi đều sống dước quê, nhà kiếm sống chỉ vừa đủ ăn. Mẹ tôi là một giáo viên dạy nhạc, trên người bà lúc nào cũng phảng phất mùi hương gỗ. Mẹ tôi hát rất hay. Dáng người bà thon gầy, đâu đó nhìn thấy bóng dáng người có tâm hồn nghệ sĩ. Bà yêu sự lãng mạn còn ba tôi là người sống thực tế. Ông chỉ là một người làm nông chân lấm tay bùn, mọi chuyện nấu nướng trong nhà ông làm rất giỏi, tuy nhiên lại rất nóng tính. Mỗi ngày một trận nhỏ, hai ba ngày cãi nhau một trận to, sau đó làm lành... cứ như thế lặp lại. Tôi giữ ý nghĩ họ sẽ bên nhau như vậy mãi, cho đến một ngày... Ba tôi kiếm được công việc trên thành phố, muốn cả nhà lên ở trên đó vì có điều kiện tốt hơn cho tôi học hành. Mẹ tôi thì không muốn rời khỏi quê hương, bà nói nơi này gắn bó đã nhiều năm... Tôi làm mọi cách thuyết phục mẹ. Trong thâm tâm tôi thực sự muốn xem thành phố là như thế nào. Và sự lựa chọn này là thứ giết chết gia đình tôi... Thời gian ông làm việc nhiều gấp đôi vì phải trang trải cuộc sống gia đình. Mẹ tôi thì dạy nhạc trong một trung tâm. Cuộc sống gia đình tôi vẫn tiếp diễn nhưng chủ đề cãi nhau của hai người họ là về tiền bạc. Có một lần ba tôi đã đánh mẹ phải nhập viện... Lý do thì nghe phong phanh người khác nói mẹ tôi đang cặp bồ với thầy hiệu trưởng nào đó... Ba tôi đã rất tức giận, ông bỏ việc, suốt ngày chè chén, lúc điên lên thì đánh tôi, mẹ khuyên can cũng bị đánh theo... Mấy ngày sau đó, mẹ tôi biến mất. Lúc bà trở về thì đưa cho ba tôi một tờ giấy ly hôn và một số tiền... bà muốn tôi đi cùng với bà. Tôi nhìn họ ngơ ngác. Tôi ghét ba nhưng lại không muốn phải rời xa ai cả... tôi không đồng ý. Sau đó mẹ tôi đi mất. Biến mất khỏi cuộc đời hai cha con tôi. Mọi chuyện ai đúng ai sai với tôi không còn quan trọng nữa... ...... Ba tôi ngày càng sa đọa, ông ấy không thể đánh tôi được nữa... Ông ấy nghiện ma túy. Tôi là kẻ xấu nhưng sẽ không cho phép mình vướng vào thứ đó. Đặc biệt là ba của tôi. Tôi dùng vũ lực đưa ông vào trại cai nghiện, đây là lần đầu tiên tôi đánh ông. Nhìn ông hằng ngày đau đớn mà tôi chỉ biết đứng nhìn... Sau thời gian cai nghiện ấy, ba tôi càng ngày càng gầy, tóc rụng dần,sức khỏe yếu ớt... "Tôi biết... tôi biết mình... sắp phải xa ông ấy rồi..." Ngày đó cũng tới. Gánh nặng, phiền muộn của tôi cũng theo đó mà bỏ đi... Còn lại trước mặt tôi là một nấm mồ lạnh lẽo, ẩm ướt... Một ngày đẹp trời kia, khi tôi đang nhấc thùng hàng cuối cùng lên xe tải. Một người phụ nữ đến gặp tôi. Không ai khác chính là mẹ. ... Tôi hẹn gặp bà ở một quán cà phê. Hai người chúng tôi ngồi đối diện nhau. Tôi biết giữa chúng tôi đã có một khoảng cách từ lâu không thể hàn gắn. "Bà ấy đã thay đổi ..." Bề ngoài trở nên quý phái, sang trọng, tài xế đưa rước đến mọi nơi. "Thời gian khiến mọi người thay đổi, để rồi mất đi sau đó có thứ khác thay vào..." Tôi tự cười. "Chính tôi cũng thay đổi mà..." ... Tôi bây giờ đã khác không còn là chàng trai kia, bây giờ tôi là một người thanh niên, người có thể chịu trách nhiệm với cuộc sống mình. Một công nhân khuân vác, tôi có công việc, có đồng nghiệp. Mẹ tôi muốn tôi về sống chung với bà. Tôi cười hỏi. - Cho con một lý do! Bà ấy nói. - Hãy để mẹ bảo vệ sợi dây huyết thống này. Con là thứ dằn vặt mẹ bấy lâu nay, mẹ muốn là người chấm dứt điều này khi mẹ chết trước con... - Vậy à! Khi nào thì con chuyển vào ở. Khi tôi trả lời bà ấy cũng không quá ngạc nhiên. Bà nói: - Ngày mai, chú Long sẽ đến dọn đồ và đón con. - Vậy ngày mai gặp lại! Tôi cầm nón lưỡi trai đội lên đầu và đi khỏi đó. ... Tôi không còn cái tuổi bồng bột để phản ứng mạnh với những chuyện này. Bà ấy cho tôi thân xác, muốn bảo vệ thân xác này, tôi sẽ vâng lời giữ gìn nó cho đến lúc bà ấy già... rồi chết. Nếu hỏi tôi có hận bà ấy không... tôi muốn nói rằng... Không có tình cảm thì sẽ không hận... Tôi đã xem bà là người lạ từ lúc tôi đồng ý ở lại với ba rồi. Lần ấy tôi lựa chọn ba, mẹ bỏ đi. Lần này tôi chọn mẹ, ba tôi cũng đã đi xa rồi... Ba là người đặt xiềng xích ở trái tim tôi. Khi tôi tự do. Mẹ là người nắm giữ thân thể tôi. ... Tôi đã tròn đạo hiếu với hai người đó rồi. ... Tôi chuyển vào gia đình đó đã được một tuần. Bà nói chồng mới của bà có một đứa con gái riêng, thua tôi 6 tuổi... chỉ ở trong phòng rất ít tiếp xúc với mọi người. Chồng bà là hiệu trưởng một nhạc viện, ông ta lúc nào cũng vui vẻ yêu đời, tự sáng tác các ca khúc lại hay hát. Ông không phản đối việc mẹ đưa tôi vào sống chung và đối đãi tôi như một người khách... ông ta giống mẹ chính là tâm hồn nghệ sĩ và yêu sự lãng mạn. Mẹ tôi đã tìm được người thích hợp nhất với mình... không phải sao. Tôi vẫn duy trì việc làm của mình, tôi còn một món nợ của ba để lại. Tôi không cần mẹ giúp đỡ, đây là chuyện riêng của tôi và ba. ... Ngày tháng trôi đi. Tôi gặp cô bé ấy vào ngày chủ nhật, cả hai vợ chồng kia đều đi vắng hình như đi dự lễ gì đó. Cô bé thập thò ngoài cửa phòng không chịu ra. Tôi cũng không định quan tâm nên cầm chìa khoá đi ra ngoài. Thấy tôi đi ra cửa cô bé kia thất thanh gọi, lẫn trong đó là tiếng nức nở. - Anh ơi, anh ơi!!! Tôi dừng lại và bứớc đến gần. Cửa phòng cô bé hé ra thêm một chút, gương mặt hiện ra sau cánh cửa, non nớt và xanh xao. Tôi hỏi: - Có chuyện gì? Cô bé nhìn tôi một lúc rồi trả lời. Khuôn mặt lấm tấm mồ hôi và nước mắt. - Em... em đau quá! - Đau ở đâu? - Ở... ở đây. Tay chỉ chỉ vào bụng. - Vậy ăn gì bậy bạ rồi! Cô bé nhìn tôi khó hiểu. Tôi lặp lại. - Ăn gì bậy bạ rồi uống thuốc hay đi vệ sinh đi. Tôi hờ hững trả lời. - Em... em nghe không được, anh... anh nói lại được không? - Uống thuốc vào là hết! Lần này giọng gấp gáp. - Em không nghe được, anh... viết giấy đi... đi. Tôi bực bội, không muốn quan tâm nữa liền xoay người. Cô bé kia bắt được tay tôi nên khi bứơc đi liền kéo cả cô bé ra ngoài. - Anh... anh đừng đi... em đau lắm... mẹ em nói đau là phải nói ra không được giấu, giấu sẽ bị bệnh nặng... - Nhưng tôi không phải là bác sĩ, tôi không biết. - Đau... đau quá... Cô bé khuỵ xuống. Có một chút lo lắng tôi ngồi xuống kiểm tra, nhìn thấy một vệt đỏ trên sàn. " Không phải là cái đó chứ..." - Cô đang bị đó. Lại khuôn mặt ngơ ngác đó. - Cô bị điếc à. Lần này thì trả lời rất nhanh. - Dạ... em không nghe được... Tôi ngỡ ngàng. "Thì ra là bị khiếm thính." Lúc sau tôi liền tìm môt tờ giấy viết ra đưa cho cô bé coi. Cô có nguyệt sự. - Nguyệt sự là gì? Cô bé hỏi. Cô không biết. Lắc đầu. Cô biết dậy thì là gì không. Vẫn là lắc đầu. Thở dài... Dù tôi là con trai nhưng những chuyện này tôi đều đã có kinh nghiệm. Cô bé này có lẽ là mới có lần đầu tiên, không có mẹ nói cho biết chuyện này... Sắp xếp cho cô bé an tâm đợi trong nhà, tôi bước ra ngoài mua những đồ cần thiết. Nhân viên bán hàng nhìn tôi cười hỏi ai có phước là bạn gái tôi vậy. "Bạn gái sao... tôi giống một người mẹ thì đúng hơn." ... Sau ngày hôm đó cô bé trở nên rất thân thiết với tôi, bắt đầu đi ra khỏi phòng. Mỗi khi tôi làm về đều xuất hiện và chào tôi. Cô bé trò chuyện nhiều hơn, luôn tìm đề tài để nói với tôi. Cô bé nói mình hồi 9 tuổi bị sốt động kinh nhẹ, học hành hay phản ứng đều chậm hơn người thường... Cô bé luôn nhớ lời mẹ trước dặn, đau thì nói ra, bị thương thì dán băng cá nhân... thử nói cho cô bé hiểu thì cô bé nói không thể nhớ hết... tôi cũng bó tay rồi. Mẹ tôi muốn tôi học một trường đại học để kiếm được một công việc tốt hơn... tôi vâng lời đồng ý. Nhưng cái khó là yêu cầu muốn vào trường đại học cần có bằng cấp ba, mẹ liền nhờ chồng bà đăng ký vào lớp 12 của một trường lớn để dễ dàng hơn. Ngày tôi đi học cô bé cũng đòi đi học theo, ba cô ấy cũng đồng ý đăng ký một lớp đặc biệt về năng khiếu. Bây giờ tôi mới biết cô ấy vẽ rất đẹp, phối màu độc đáo. Tranh của cô ấy vẽ có nhiều thể loại từ chân dung, phong cảnh cho đến trừu tượng. Lâu lâu còn nhờ tôi làm người mẫu, lúc tôi muốn xem thì cô bé lại giấu đi. Hằng ngày chúng tôi đến trường và đi học về cùng nhau... Giao tiếp càng ngày càng thuận lợi... Chúng tôi cứ duy trì như thế... cho đến khi gặp một biến cố giúp tôi nhận ra mình có tình cảm với em... Ngày đó em muốn ăn vặt ở trong chợ, năn nỉ tôi dắt đi. " Từ bao giờ mà tôi đã thân thiết với em như vậy... yêu cầu nào của em tôi cũng đồng ý..." Khi nhận ra điều này tôi liền đẩy em ra, bắt em phải giữ khoảng cách với mình. Em vâng lời. Sau đó chuyện không hay xảy ra, bọn cho vay biết tôi ở đây đã đột nhập vào trường. Họ khống chế em trước vì sợ tôi sẽ đánh lại. Tôi đứng yên cho họ đánh, một tên đã đạp mạnh vào chân khiến nó bị nứt xương. Không dừng ở đó, bọn chúng còn muốn cưỡng bức em. Tôi rất tức giận... không thể làm gì... Tôi thật vô dụng mà... ... Sau đó chúng tôi được cứu, là hai cô gái cùng trường... Tôi khó chịu khi nói chuyện với hai người ấy. Tôi thấy thật thất vọng về mình, tôi đã để liên luỵ đến em. Khi họ hỏi về em, nhận ra khiếm khuyết của em tôi đã rất bực bội. Tôi không muốn em bị người ta khinh thường vì khiếm khuyết cơ thể, tôi nói em im lặng và đi về. Em sợ tôi giận, vẫn giữ lời hứa cách xa tôi một đoạn... ... Tôi phải băng bó chân trong một tháng. Trong thời gian đó tôi nhận ra rất nhiều điều... quan trọng nhất là... Tôi yêu em mất rồi... Tình cảm đến lúc nào tôi không hay, thời gian bên em tôi rất thoải mái, em đơn giản... đơn giản đến đáng yêu. Tôi hiểu em còn rõ hơn bản thân mình. Tôi biết em cũng thích tôi, nhưng có lẽ đó là tình yêu với một người anh trai. "Em vẫn chưa hiểu tình yêu là gì đâu..." ... Đối diện với tình cảm này tôi chọn chạy trốn. Tôi mượn mẹ một số tiền để trả hết nợ. Sau đó là đi du học. Quyết định đột ngột này cũng không làm em bối rối, em nói: - Qua bên đó nhớ gọi điện có hình cho em nhé! "Là gọi điện thoại qua video..." - Anh biết rồi... anh sẽ chờ em lớn lên vậy! Tạm biệt em. ... ----------------------- Nhật ký của Nhi. Nhật ký thân yêu, hôm nay mình đã được gặp anh ấy...anh ấy sẽ ở nhà của mình... mình ngắm anh ấy hằng ngày mà anh ấy không biết... anh ấy thật ngốc... ... Không hiểu sao hôm nay mình bị đau bụng, nhà không có ai... mình chỉ gọi anh ấy... lúc đầu không hiểu nhưng lúc sau anh ấy giúp mình, nhớ lúc anh cầm cái quần lót dán dán... Ôi ngại quá... ... Hôm nay mình kể cho anh ấy chuyện ngày xưa mình bị bệnh, chết... mà quên kể ngày xưa mình đã gặp anh khi về quê chơi rồi, tụi nhỏ kia xấu lắm lấy đá chọi mình... anh ấy là anh hùng của mình đó. Không hiểu sao anh ấy không nhớ mình nhỉ, mình bị bệnh nóng nóng cái đầu mà còn không quên anh mà...anh ấy bị ngốc nữa sao... ... Mình giấu bức tranh vẽ anh ấy dưới gầm giường anh ấy sẽ không biết đâu... haha.. Tối mình lôi nó ra ngắm sẽ mơ giấc mơ đẹp... ... Hôm nay mình đi học lại, lớp trước kia toàn chê mình bị điếc... nhưng mình đọc được khẩu hình môi đó... tớ biết mấy cậu nói gì nha... Đi học chung với anh thật vui, không ai chê mình cả... ... Anh ấy bị người ta đánh vào chân, băng một cục thật to, mình còn vẽ ngôi sao lên đó khi anh ấy ngủ, lấp lánh nha... À, chị hôm nay cứu mình rất giỏi... phải vẽ tặng chị một bức... ... Anh ấy đi du học rồi, hơi buồn vì không gặp anh được nữa... tí nữa phải gọi điện thôi. Qua bên đó chắc anh rất vui... tivi luôn nói du học sẽ mở ra con đường tương lai mới còn gì. ... Nhật ký ơi mình buồn quá, khi nào anh ấy về đây...nhớ quá!!! ... Nhớ quá... ... Khi nào mình vui mình sẽ viết tiếp nhé... Tái bút: Nhi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang