[Dịch]Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!! - Sưu tầm
Chương 10 : Học Võ Cũng Phải Có Năng Khiếu!
.
Chủ Nhật.
Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt. Gia đình tôi sẽ đi đón thành viên mới. Một chú chó ngao Pháp.
Là một chú chó đực, lông màu nâu, tuy dáng người chưa to lắm nhưng sau này tôi tin sẽ là một anh hùng " khí phách hiên ngang".
Chú chó này có giá rất cao...
" Cao hơn cả tôi nữa...".
Nhưng nghĩ đến lý do chú chó này trung thành và rất hung dữ, là người đảm bảo sự an toàn nên tôi chi rất mạnh tay.
Tôi thích nhất khuôn mặt của chú ta, cái mặt y chang chó mặt xệ, tai thì cụp xuống. Lúc vào cửa hàng chú ta còn dám vênh mặt với tôi nữa chứ, cứ như là "các người không đáng để ta quan tâm".
Thế là ... tôi quyết định chọn nó. Con chó này có đủ sĩ diện. Tôi thích.
Nếu xuất hiện con chó này trong cuộc sống trước kia của tôi thì bài văn tả con chó thành con bò đã không bị điểm thấp... Hối tiếc.... hối tiếc...
Vì vậy tôi sẽ đặt tên con chó là: Con Bò.
Sau khi nhận thú cưng, tôi nhờ bố mẹ đưa về nhà trước vì hôm nay cũng là khai giảng lớp học võ. Bố mẹ không đồng ý, họ muốn đi xem lớp học của tôi... Họ thật sự quá lo lắng cho tôi rồi.
Nơi tôi chọn là một võ đường không lớn lại hơi cũ kĩ. Bố mẹ tôi hỏi tại sao không chọn nơi lớn có uy tín hơn.
Tôi nói với họ vì tôi thích không khí võ đường ở nơi này.
Tôi biết rằng nơi càng lớn thì chất lượng càng thấp, các trung tâm ấy mở ra chỉ vì lợi nhuận, học trò đa số là học theo phong trào hay bị bố mẹ ép, mặc dù cơ sở vật chất đều tốt hơn nơi đây nhưng lại không có "hơi" thật sự của người luyện võ.
Cha truyền con nối, các võ sư danh tiếng đều xuất phát từ đây.
Khi tôi vào trong thì đã có khoảng mười mấy người, đa số là nam chỉ có một vài bạn nữ. Lớp tôi chọn là karate nên sẽ tập hôm nay.
Xếp hàng thay đồ xong thì thầy giáo mời đã mời các phụ huynh về.
Tôi nhìn bố và mẹ trao cho họ ánh mắt cứ an tâm.
...
Người dạy lớp tôi là một thầy sư tuổi trung niên, giọng nói rất to lại rất hay mắng. Nghe nói đã học bên Nhật về.
Tại sao gọi là sư... vì đầu ông ta bóng lưỡng ở phía trên còn thêm vài dấu chấm nữa.
Ông nói:
- Do số học sinh năm nay quá ít nên ta sẽ phụ trách cả hai lớp võ cổ truyền và karate.
- Chúng ta bắt đầu phân trình độ, chia nhóm theo cân nặng không kể trai hay gái và thử đấu với nhau.
Vì các bạn nữ ở đây rất " to con" nên tôi bị xếp vào nhóm nhẹ cân nhất. Cùng nhóm với tôi là một nam sinh rất cao nhưng lại gầy nhom.
Nhóm chúng tôi đấu cuối cùng, người nam sinh kia nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh.
"Hừ, tôi đến đây là để rèn luyện võ công đó...nđừng xem thường tôi".
Khi hai người đấu với nhau, cậu ta lao đến rất nhanh, kéo lấy tay phải, xoay người có ý muốn vật tôi. Nhưng lại không ngờ rằng tôi đã móc chân vào chân phải cậu, ép chặt người. Thế này thì cậu ta không thể vật tôi xuống được.
Cậu ta cứng người.
Nhân lúc cậu ta hoang mang, hai tay tôi vòng lấy cổ kéo cậu ta ra phía sau. Sau đó vì mất thăng bằng nên cậu ta ngã xuống sàn.
Tôi toàn thắng trong tiếng vỗ tay của các bạn nữ.
Lúc đứng dậy tôi thấy mặt cậu ta đỏ bừng, chắc tại vì xấu hổ.
Sau đó thầy sư cho chúng tôi ngồi xuống. Ông ấy bắt đầu giới thiệu về bộ môn và phân tích đòn đánh của học sinh.
Riêng nam sinh kia thì ngồi một góc cách tôi rất xa, khuôn mặt vẫn còn rất đỏ như sắp khóc đến nơi.
"Xin hãy tha lỗi cho tôi... tôi không cố ý làm cậu bẽ mặt đâu"
Sau chuyện này tôi biết rằng phản ứng của mình rất nhanh, người khác ra đòn đánh trong mắt tôi lại rất chậm, sức lực cơ tay cơ chân tôi rất mạnh "Cửu âm bạch cốt trảo" là minh chứng, chỉ cần học thêm kỹ thuật là có thể tung hoành rồi.
Khi tôi biết được điều này thì cực kỳ phấn khích.
Nhưng vài ngày tập sau đó, tôi lại không thấy cậu nam sinh kia.
Có lẽ đã nghỉ học.
Mọi người gặp nhau nhanh chóng rồi xa nhau cũng nhanh chóng...
Chúng ta không có duyên rồi...
...
Thêm một chuyện nho nhỏ.
Vì có nhiều nam sinh muốn xin số điện thoại và làm quen tôi nên những lần sau khi đến lớp, tôi dứt khoát để đầu trọc.
Ông thầy sư nhìn tôi nghẹn ngào, nói tôi biết hy sinh và đã lĩnh hội được tinh hoa võ học.
"Đúng... học nhiều quá nên tóc cũng rụng luôn".
Còn bí mật của những dấu chấm trên đâu ông sư... chính là nốt ruồi đó.
...
Chương Phụ: Nỗi Lòng Của " Con Bò "
3
Tôi là Paul. Là một chú chó ngao Pháp. Tôi rất hãnh diện về điều này. Mọi người đều nói tôi là loài chó cao quý. Nhìn khuôn mặt tôi đi là biết, uy nghiêm không? ngầu không? Đã có một thời cha ông tôi kể lại, chúng tôi bị săn bắt ráo riết và có nguy cơ bị tuyệt chủng. Sau đó được chính phủ "bảo tồn" nên sinh sôi cho đến ngày nay. " Không thể nào... tôi sắp bị ghi tên trong sách đỏ sao". E hèm... trở lại chuyện chính. Ông chủ của tôi là một người Anh, tôi được một người Pháp cho ông chủ từ khi còn rất nhỏ chỉ có vài tháng. Ông chủ tôi là người khiếm thị, ông không thể thấy được mọi người. Ông thường thì thầm: - Ta muốn được nhìn thấy tuyết một lần nữa... hồi nhỏ rất vui... bao giờ cho đến mùa hè..." Mỗi lần như vậy tôi đều nằm trên chân ông, ông đều vuốt ve tôi. Tôi luôn muốn nói với ông rằng: "Tôi là giống chó lông ngắn nên ông vuốt cũng chỉ toàn thịt thôi..." Tuy ông không thấy nhưng tai ông rất tinh, giống tôi vậy. Mỗi lúc tôi chạy đến cửa phòng ông, ông đều biết và vẫy tay - Paul đấy à, lại đây... paul... Cũng như thế, mỗi khi tôi nghe tiếng ông gọi tôi từ xa, tôi đều nghe thấy và chạy đến với ông. Tôi không thể hiểu được ngôn ngữ con người nhưng với ông tôi đều có thể dùng giác quan mà cảm nhận. Khi ông vui, ông gọi tên tôi rất nhiều... Khi ông buồn, ông gọi tên tôi trầm trầm chậm rãi... Người phụ trách cho tôi ăn hằng ngày là dì Anna vì ông không thể làm nó. Dì ấy cũng phụ trách nấu ăn cho ông. "Dì ấy nấu thơm lắm, từ trên nhà chính mà tôi đã ngửi thấy mùi". Có một khoảng thời gian ông biến mất vài ngày, trở về với một khối bằng sắt có hai hình tròn. Ông dùng nó để di chuyển khắp mọi nơi trong nhà, lúc ngồi lên chân ông ấy lần nữa tôi cảm giác chân ông đã nhỏ đi. Người ông lại mặc thêm nhiều áo. Tối tối tôi lại nghe thấy tiếng ông ho rất nhiều. Đó là âm thanh mỗi lần tôi hóc xương. Tôi nghĩ chắc ông cũng bị hóc xương rồi, như thế rất đau. Chuyện như thế diễn ra rất lâu cho đến khi ngôi nhà xuất hiện đầy ắp người. Tôi nghe thấy tiếng họ la rồi cãi nhau, rất nhiều người nói qua lại. Sau đó có một người đứng lên tuyên bố: -Tất cả tài sản thân chủ tôi đều tặng cho hội từ thiện sau khi chết. "Chết... chết sao..." Từ này tôi được nghe rất nhiều, khi con khỉ của bà Lauren nằm ngủ không tỉnh dậy, khi con mèo đen Lucy bên cạnh biến mất vài ngày... "Ông chủ cũng sẽ biến mất như vậy sao..." Ngoài trời đang có tuyết rơi...sao hôm nay tuyết lạnh giá thế này... ... Vài ngày sau, ông chủ đưa tôi lên máy bay cùng với ông. Ông nói: -Paul à, đi tìm nơi nào cho nhiều nắng một chút, ở nhà lạnh lẽo quá. Ông chủ chuyển sang một ngôi nhà mới, ở đây rất nóng, ánh sáng lại rất rực rỡ. - Nắng ở đây nóng quá nhỉ, nóng đến mức ta thấy được luôn... ha ha... Sau đó, ông chủ nhắm mắt rất lâu. Tôi vẫy đuôi sủa vài tiếng ông cũng không trả lời. Tôi chạy nhanh ra sân muốn kéo ai đó vào xem ông thế nào... Cửa cổng bên ngoài lại mở... cảm giác có gì đó không ổn... thì tôi đã bị ai đó nhốt trong một cái bao. ... Tiếng động cơ hòa lẫn với tiếng gió. Cơ thể chưa trưởng thành của tồi vùng vẫy mọi cách nhưng cái bao cũng không rách. Tôi bị người ta bán cho một người khác. Rồi nhiều lần liên tiếp như thế cho đến khi tôi gặp được cô chủ. Lúc đó có một con ruồi đậu trên mũi nên tôi hất mặt qua một bên. Cô chủ trừng mắt nhìn tôi chằm chằm rồi chỉ trỏ nhân viên ở đó. Hôm sau, tôi được biết mình bị bán cho cô. Ba mẹ cô cũng ở đây nữa. Sao tôi biết à... Tôi có cái mũi rất thính. Khi tôi được đưa về tới nhà cô chủ thì tôi phát hiện đây là nhà đối diện của ông chủ tôi. Mang chút hy vọng tôi tranh thủ nhìn sang bên kia và ngửi ngửi... " Không có mùi ông chủ..." Có một ông lão đang tưới mấy chậu hoa trên lầu... " Ông chủ... đã đi rồi sao..." " Hy vọng ông đừng quên tôi nhé..." "À cô chủ mới đặt cho tôi cái tên rất lạ..." "Tôi tên là Con Bò".
3
Tôi là Paul. Là một chú chó ngao Pháp. Tôi rất hãnh diện về điều này. Mọi người đều nói tôi là loài chó cao quý. Nhìn khuôn mặt tôi đi là biết, uy nghiêm không? ngầu không? Đã có một thời cha ông tôi kể lại, chúng tôi bị săn bắt ráo riết và có nguy cơ bị tuyệt chủng. Sau đó được chính phủ "bảo tồn" nên sinh sôi cho đến ngày nay. " Không thể nào... tôi sắp bị ghi tên trong sách đỏ sao". E hèm... trở lại chuyện chính. Ông chủ của tôi là một người Anh, tôi được một người Pháp cho ông chủ từ khi còn rất nhỏ chỉ có vài tháng. Ông chủ tôi là người khiếm thị, ông không thể thấy được mọi người. Ông thường thì thầm: - Ta muốn được nhìn thấy tuyết một lần nữa... hồi nhỏ rất vui... bao giờ cho đến mùa hè..." Mỗi lần như vậy tôi đều nằm trên chân ông, ông đều vuốt ve tôi. Tôi luôn muốn nói với ông rằng: "Tôi là giống chó lông ngắn nên ông vuốt cũng chỉ toàn thịt thôi..." Tuy ông không thấy nhưng tai ông rất tinh, giống tôi vậy. Mỗi lúc tôi chạy đến cửa phòng ông, ông đều biết và vẫy tay - Paul đấy à, lại đây... paul... Cũng như thế, mỗi khi tôi nghe tiếng ông gọi tôi từ xa, tôi đều nghe thấy và chạy đến với ông. Tôi không thể hiểu được ngôn ngữ con người nhưng với ông tôi đều có thể dùng giác quan mà cảm nhận. Khi ông vui, ông gọi tên tôi rất nhiều... Khi ông buồn, ông gọi tên tôi trầm trầm chậm rãi... Người phụ trách cho tôi ăn hằng ngày là dì Anna vì ông không thể làm nó. Dì ấy cũng phụ trách nấu ăn cho ông. "Dì ấy nấu thơm lắm, từ trên nhà chính mà tôi đã ngửi thấy mùi". Có một khoảng thời gian ông biến mất vài ngày, trở về với một khối bằng sắt có hai hình tròn. Ông dùng nó để di chuyển khắp mọi nơi trong nhà, lúc ngồi lên chân ông ấy lần nữa tôi cảm giác chân ông đã nhỏ đi. Người ông lại mặc thêm nhiều áo. Tối tối tôi lại nghe thấy tiếng ông ho rất nhiều. Đó là âm thanh mỗi lần tôi hóc xương. Tôi nghĩ chắc ông cũng bị hóc xương rồi, như thế rất đau. Chuyện như thế diễn ra rất lâu cho đến khi ngôi nhà xuất hiện đầy ắp người. Tôi nghe thấy tiếng họ la rồi cãi nhau, rất nhiều người nói qua lại. Sau đó có một người đứng lên tuyên bố: -Tất cả tài sản thân chủ tôi đều tặng cho hội từ thiện sau khi chết. "Chết... chết sao..." Từ này tôi được nghe rất nhiều, khi con khỉ của bà Lauren nằm ngủ không tỉnh dậy, khi con mèo đen Lucy bên cạnh biến mất vài ngày... "Ông chủ cũng sẽ biến mất như vậy sao..." Ngoài trời đang có tuyết rơi...sao hôm nay tuyết lạnh giá thế này... ... Vài ngày sau, ông chủ đưa tôi lên máy bay cùng với ông. Ông nói: -Paul à, đi tìm nơi nào cho nhiều nắng một chút, ở nhà lạnh lẽo quá. Ông chủ chuyển sang một ngôi nhà mới, ở đây rất nóng, ánh sáng lại rất rực rỡ. - Nắng ở đây nóng quá nhỉ, nóng đến mức ta thấy được luôn... ha ha... Sau đó, ông chủ nhắm mắt rất lâu. Tôi vẫy đuôi sủa vài tiếng ông cũng không trả lời. Tôi chạy nhanh ra sân muốn kéo ai đó vào xem ông thế nào... Cửa cổng bên ngoài lại mở... cảm giác có gì đó không ổn... thì tôi đã bị ai đó nhốt trong một cái bao. ... Tiếng động cơ hòa lẫn với tiếng gió. Cơ thể chưa trưởng thành của tồi vùng vẫy mọi cách nhưng cái bao cũng không rách. Tôi bị người ta bán cho một người khác. Rồi nhiều lần liên tiếp như thế cho đến khi tôi gặp được cô chủ. Lúc đó có một con ruồi đậu trên mũi nên tôi hất mặt qua một bên. Cô chủ trừng mắt nhìn tôi chằm chằm rồi chỉ trỏ nhân viên ở đó. Hôm sau, tôi được biết mình bị bán cho cô. Ba mẹ cô cũng ở đây nữa. Sao tôi biết à... Tôi có cái mũi rất thính. Khi tôi được đưa về tới nhà cô chủ thì tôi phát hiện đây là nhà đối diện của ông chủ tôi. Mang chút hy vọng tôi tranh thủ nhìn sang bên kia và ngửi ngửi... " Không có mùi ông chủ..." Có một ông lão đang tưới mấy chậu hoa trên lầu... " Ông chủ... đã đi rồi sao..." " Hy vọng ông đừng quên tôi nhé..." "À cô chủ mới đặt cho tôi cái tên rất lạ..." "Tôi tên là Con Bò".
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện