[Dịch]Không Hái Quả Sâu Gặm- Sưu tầm
Chương 5 : Chương 5
.
Sau khi giao việc cho Tiểu Thái xong, ta đi làm việc của mình, làm xong thì cũng đã gần tối, Hằng Nga ở bên kia đã bắt đầu treo đèn trăng. Khung cảnh thiên giới từ vẻ sáng sủa tràn ngập những đám mây đủ màu lững lờ trôi của ban ngày đã chuyển thành cảnh ban đêm, mặt trăng to như có thể hút người ta vào, khắp trời đầy sao nhấp nháy, như thể chỉ vươn tay ra là có thể nắm được một mảng sao trời.
Ta đấm bóp hai vai, ngáp một cái, nằm ườn trên giường, định bụng ‘nghiên cứu’ họa báo một lúc rồi đi ngủ sớm thì bỗng:
“TIỂU – NHA!”
Giọng nói gằn từng tiếng, vừa trầm vừa vang khiến màng tai ta cũng rung rung. Ta bực bội đặt họa báo xuống, tung chăn, muốn ra xem tên điên nào đêm hôm còn réo tên ta ầm ĩ như vậy. Nhưng ta còn chưa kịp ra khỏi phòng, một cái bóng cao lớn màu xám đã vọt vào phòng ta như một cơn gió.
Ta vừa lăn qua lộn lại trên giường xem họa báo một lúc, đầu tóc rối bù, trên người chỉ mặc mỗi bộ áo vải màu trắng hơi mỏng chuyên dùng để đi ngủ, trơ mắt nhìn kẻ kia xông vào phòng.
Hắn có thân hình cao lớn, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, chỉ tiếc cách ăn mặc lôi thôi dị hợm, bộ áo quần ngắn như đi mượn, cổ tay cổ chân thò ra ngoài một đoạn, trên đỉnh đầu lại búi kiểu tóc bánh bao của con nít, dây buộc màu hồng thắt hình bông hoa đã hơi lỏng, tóc đã xổ ra một ít, phất phơ lòa xòa hai bên.
Ta đập trán, suýt thì quên, đây chẳng phải là Tiểu Thái - tác phẩm tâm đắc gần đây của ta đó sao?
Thì ra là Tiểu Thái, làm ta còn tưởng có tên yêu quái nào đến trộm thuốc nên đám nhóc tiên đồng mới réo tên ta chứ. Ta yên tâm ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, tốt bụng hỏi thăm: “Trễ thế này ngươi còn tìm ta có chuyện gì vậy?”
Mặt Tiểu Thái có màu đỏ pha tím, gân xanh trên trán đang hiện ra cả rổ, giật giật, đập đập. Ta chợt cảm thấy hơi chột dạ.
Hắn chỉ chỉ vào ta, sau đó chỉ chỉ lên đầu mình, miệng không nói nên lời, sau một lát lại gầm lên: “Ngươi còn dám hỏi có chuyện gì?!”
Ta ngoáy lỗ tai, vị mỹ nam Tiểu Thái này chỗ nào cũng tốt, nhưng giá như hắn không có cái miệng thì càng hoàn hảo hơn.
“Ngươi.. ngươi.. ngươi biến ta thành bộ dạng thế này, còn bảo ta ra tiếp khách, ta.. ta.. ta..” – mỹ nam Tiểu Thái giận quá hóa nói lắp, mãi không nói hết được câu.
“Bộ dạng thế này là thế nào? Ta cảm thấy ngươi ăn mặc như vậy, búi tóc như vậy rất đẹp, rất có phong cách” – ta hùng hổ cãi lại.
“Ngươi búi tóc bánh bao của trẻ con cho ta!” – Tiểu Thái không chịu thua kém.
“Đấy là kiểu tóc chuẩn mực của tiên đồng, không phải kiểu tóc của trẻ con!”
“Còn cả dây buộc tóc này nữa, tạo hình như vầy nhìn rất buồn cười!”
“Ai dám bảo buồn cười, ngươi dẫn hắn ra đây cho ta xem!” – ta xắn tay áo, giả vờ tức giận – “Cả đời Tiểu Nha ta đều búi tóc buộc tóc như vậy, chưa có kẻ nào dám nói là buồn cười!”
Có lẽ vì vẻ mặt nghiêm túc y như thật của ta, thái độ của Tiểu Thái bắt đầu dịu đi. Hắn ngẫm nghĩ một lát, sau đó dở khóc dở cười hỏi ta: “Tiểu Nha, ngươi thực thích ta để kiểu đầu như thế này sao?”
Ta hơi ngạc nhiên, tròn mắt nhìn hắn: “Nếu ngươi chịu thì ta hoan nghênh.”
Hắn: “…”
Thấy nét mặt ta không giống như đang nói dối, Tiểu Thái ném cho ta một ánh mắt… thương hại. Hắn thở hắt ra một cái, uể oải muốn bước ra khỏi phòng: “Thôi vậy, thẩm mỹ của đám tiên đồng các ngươi đã như thế, ta cũng không thể…”
Ta vội tóm lấy tay hắn, giữ hắn lại, tiếp tục truy hỏi, đã giả vờ thì cũng nên giả vờ như thật: “Ngươi vẫn chưa nói ta biết, kẻ nào dám chê kiểu đầu bánh bao hoàn mỹ của ta?”
Tiểu Thái nhìn ta không chớp mắt, thở dài, xoay lưng bước đi, bóng lưng hắn kéo dài trông thật thê lương: “Nhiều người lắm.”
Ta: “…”
Hắn đi khuất rồi, ta mới lặng lẽ nở một nụ cười gian.
***********
Sáng hôm sau, khi ta ra ngoài đã thấy Tiểu Thái khôi phục cách ăn mặc như ngày đầu hắn đến đây. Ta thầm nghĩ, bình thường hắn đều ăn mặc chỉnh chu như vậy, chắc chắn là một người rất để ý đến ngoại hình, hôm qua ta lại khiến hắn bị người ta cười chê vì ngoại hình như vậy, có lẽ hơi quá đáng rồi, hơn nữa Lão Quân còn dặn ta đừng khiến hắn buồn.. Chút áy náy trong lòng ta nổi lên, ta càng muốn gạt nó đi, nó lại càng ngứa ngáy hơn, ngứa ngáy, ngứa ngứa, ngứa đến nỗi ta không nhịn được nữa, bèn kéo Tiểu Thái ra một góc.
Ta đặt một tay lên vai hắn, dùng vẻ mặt trượng nghĩa nói với hắn: “Huynh đệ, chuyện hôm qua cũng do ta không tốt, do ta không để ý khiến ngươi bị người ta cười chê. Như vậy đi, để bù đắp cho ngươi, hôm nay Lão Đại sẽ dẫn ngươi đi làm một việc rất vui!”
Tiểu Thái cúi đầu nhìn bàn tay ta đặt trên vai hắn, sau đó nhìn đôi mắt ti hí gian xảo của ta: “Một việc rất vui?”
Ta tỏ vẻ đắc ý, nắm tay hắn muốn kéo đi: “Cứ đi sẽ biết.”
Hắn cao lớn là vậy, dù ta dùng sức lôi kéo, nếu hắn không muốn cũng có thể không đi theo, ta cũng chẳng làm gì được. Nhưng ta vừa kéo một cái, thân hình hắn bỗng chuyển động, bước chân nhanh dần hòa nhịp với đà bước của ta, khiến ta hơi sửng sốt, không nghĩ tới hắn lại nhanh chóng đi theo ta như vậy. Ta tò mò nên quay đầu nhìn, ngạc nhiên phát hiện sắc mặt hắn hơi hồng hồng, bàn tay đang nắm tay ta sao bỗng trở nên nóng ấm đến thế.
Tự dưng mặt ta cũng như muốn nóng lên, nhưng ta sợ mất mặt nên không dám buông tay hắn ra, chỉ nắm tay hắn chạy một mạch về phía trước, không dám quay đầu nhìn mặt hắn nữa.
Kéo Tiểu Thái tới cửa phủ, thấy Tiểu Đậu đang quét sân gần đó nên ta tiện thể dặn dò hắn làm mấy việc rồi mới yên tâm bắt quyết, muốn gọi đám mây của ta ra, nơi mà ta muốn dẫn Tiểu Thái tới phải dùng mây để đi cho nhanh.
Ta dùng tay bấm quyết gọi mây, chỉ lát sau mây của ta đã bay tới.
Trên thiên giới, mây là phương tiện di chuyển thông dụng nhất, nhưng không phải cứ tóm bừa một đám mây nào cũng dùng được ngay. Muốn một đám mây trời trở thành phương tiện để cưỡi thì phải qua nhiều giai đoạn. Đầu tiên phải chọn một đám mây phù hợp, sau đó dùng pháp lực của bản thân để tôi luyện đám mây, khiến mây lây nhiễm tiên khí của mình, hòa hợp với chân khí của mình, lúc đó mây đã có chút linh tính, có thể dùng để cưỡi, cũng có thể được chủ nhân gọi đến.
Vì mỗi đám mây đều tương thông với chủ nhân, lại được được tôi luyện bằng pháp lực của chủ nhân nên mỗi đám mây đều mang chút đặc điểm của chủ nhân, nhìn mây có thể đoán ra pháp lực của chủ nhân cao hay thấp, thậm chí có vài đám mây có đặc điểm riêng, khiến người khác có thể ‘nhìn mây đoán chủ’ dễ dàng. Ví dụ như mây cưỡi của Thiên Lôi thì có màu hơi xám, thỉnh thoảng còn xẹt ra ít sấm sét; mây cưỡi của Bách Hoa tiên tử thì thơm ngào ngạt mùi hoa, trông giống một đám phấn hoa đủ màu tụ lại; mây cưỡi của Vương Mẫu nương nương thì được phủ thêm một lớp lông đuôi phượng hoàng tạo bởi ánh sáng đỏ rực rỡ, mây của Thái Thượng Lão Quân thì ẩn hiện hình bát quái, phát ra ánh sáng trắng như lân tinh.
Có thể nói, trên thiên giới đã tồn tại một kiểu thói quen ‘nhìn mây đoán người’. Đối với các thần tiên, mây không chỉ đơn giản là vật cưỡi mà còn như một loại chứng minh thân phận. Do vậy, các thần tiên lớn nhỏ đều ra sức tôi luyện mây của mình, quyết không chịu thua kém ai. Chỉ cần dạo một vòng thiên giới sẽ có thể thấy các vị thần tiên cưỡi mây đủ màu đủ dạng, góp phần khiến khung cảnh thiên giới càng thêm đặc sắc.
Khi Tiểu Thái nhìn thấy mây của ta, hắn nhíu mày.
Ta gãi đầu, quay đầu cười gượng với hắn: “Đừng nhìn bề ngoài nó như vậy, chứ cưỡi cũng nhanh lắm đó.”
Tiểu Thái liếc ta: “Cái đám mây sứt sẹo này là của ngươi?”
Ta vội giang tay chắn trước mây của ta, sợ nó nghe thấy sẽ tủi thân, ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của nó: “Nó còn nhỏ, ta còn chưa tôi luyện được cho nó nhiều, ngươi nói nó như vậy nó sẽ buồn đó.”
Nhưng đã muộn rồi, khi ta quay đầu thì thấy đám mây màu vàng xỉn lại bị khuyết mất một mẩu như bị gặm của ta đang khẽ run rẩy, cho thấy nó đã nghe thấy lời kia của Tiểu Thái.
Ta trừng mắt với hắn, trong ánh mắt như muốn nói: “Ngươi nhìn đi, tại ngươi đó!”
Hắn nghiêng mặt qua một bên, không thèm để ý hai chủ tớ chúng ta nữa.
Ta xuýt xoa an ủi mây của ta: “Đừng nghe hắn nói bậy, hai chúng ta cùng cố gắng, nhất định có một ngày ngươi sẽ biến đẹp.” Ta nói vậy, một lát sau mây mới không run nữa, nó lơ lửng trong không khí, nhấp nhô lên xuống nhanh hơn, dường như đang nóng lòng muốn chúng ta dùng nó, chứng minh nó không phải đám mây ‘sứt sẹo’.
Nói đến đây ta phải giải thích rõ, không để mọi người hiểu nhầm. Thực ra cho dù tiên đồng chúng ta là tầng lớp thấp cổ bé họng nhất, có pháp lực yếu nhất trên thiên giới, nhưng không vì thế mà mây do tiên đồng luyện ra lại xấu xí. Chủ nào mây nấy mà, các tiên đồng ai cũng trắng nõn, hồng hào đáng yêu, đương nhiên luyện ra mây để cưỡi cũng rất đáng yêu, thường có hình dạng trắng như bông, tròn trĩnh xốp mềm giống như có thể nhéo ra ăn được. Chỉ có mây của ta là khác, cho dù ta cố gắng thế nào, chăm chỉ tôi luyện cho nó cỡ nào thì hình dáng cũng không khá lên là bao, cứ mãi vàng xỉn lại còn nham nhở thiếu mất một góc như bị gặm. Cũng còn may, tuy hình dạng có xấu một chút nhưng ta càng tôi luyện, tốc độ mây của ta cũng ngày càng khá lên, thỉnh thoảng đám tiên đồng rảnh rỗi hay rủ nhau đi đua mây, đám mây nham nhở này của ta luôn dẫn đầu, khiến bọn tiên đồng nhóc hâm mộ vô cùng.
Ta an ủi mây của ta xong thì kéo tay Tiểu Thái, để hắn đứng trên mây với ta, lầu bầu nói với hắn: “Đi thôi, đi chơi về còn nhiều việc trong phủ đợi ta làm lắm.”
Tiểu Thái đứng trên mây của ta, nhìn xuống chân rồi hỏi: “Chúng ta cùng cưỡi đám mây này của ngươi liệu có ổn không? – hắn ngừng lát rồi nói tiếp – “ta không muốn đang bay lại bị rớt xuống.”
Lần này đến lượt gân xanh trên trán ta nổi lên, nếu mây của ta mà cũng có gân thì chắc giờ cả người nó đã nổi đầy gân.
Ta không thèm thừa lời với hắn, chỉ thúc giục mây bay về một hướng. Mây được lệnh của ta, lao đi vun vút, tuy tốc độ không thể so sánh với mây của Lão Quân, nhưng tuyệt không thua kém mây của vị tiên nữ, tiên nam hay thiên binh nào.
Khi ta đắc ý quay đầu nhìn Tiểu Thái đứng phía sau, còn tưởng sẽ được trông thấy vẻ mặt hâm mộ, hay ít nhất cũng là kinh ngạc của hắn, ai dè vẻ mặt hắn vẫn như thường, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhắm hờ, đứng trên mây đang lao đi mà vẫn vững vàng không hề lảo đảo.
Ta thề, vẻ mặt kia của hắn giống như đang phàn nàn ‘Chậm quá’.
Ta đột nhiên nghĩ ra một chuyện, bèn nhếch miệng cười với hắn: “Ngươi cảm thấy mây của ta bay không được nhanh?”
Tiểu Thái không nói gì, chỉ “Ừm” một tiếng lấy lệ.
Ta tiếp tục: “Nếu vậy thì khi trở về, chúng ta cưỡi mây của ngươi đi?” Ta tự nhận tốc độ mây của ta là nhanh nhất trong đám tiên đồng, Tiểu Thái cũng tự nhận là tiên đồng, vậy có nhiều khả năng mây của hắn không bay nhanh hơn nổi mây của ta.
Ai ngờ, hắn chỉ trầm ngâm một lát, sau đó trả lời ta thế này: “Ta không có mây cưỡi.”
Ta lảo đảo, suýt thì té từ trên mây xuống, cũng may mây và người tương thông, ta lảo đảo thế nào thì mây tự điều chỉnh theo như thế, trừ phi ta cố ý nhảy xuống, còn không thì không bao giờ té nổi.
Thì ra là một tên pháp lực yếu kém, đến mây cưỡi còn chưa luyện được.
Lúc này ta mới nhớ lại lời của Lão Quân, có lẽ vì Lão Quân đã biết thực lực hắn yếu đến tội nghiệp nên mới muốn ta chăm sóc, quan tâm hắn như vậy.
Đã nhận định rằng hắn rất yếu ớt, ta không thể giận nổi nữa, ngược lại còn sinh ra chút thương cảm thay cho hắn. Ta nghĩ, có lẽ hắn cũng được nặn ra từ một trái thần đặc biệt giống như ta, khiến hắn có được ngoại hình đẹp đẽ khác thường nhưng pháp lực lại yếu kém vô cùng.
Ở trên thiên giới, ngoại hình là quan trọng, nhưng pháp lực lại càng quan trọng hơn. Thần tiên có pháp lực càng cao đương nhiên càng được coi trọng, pháp lực yếu kém thì.. Ta tự lý giải, Tiểu Thái kém đến nỗi không luyện nổi mây cưỡi, trước kia có lẽ cũng bị người khác thường xuyên chê cười, vì vậy nên Lão Quân mới nhắc ta đừng khiến hắn không vui, chắc là sợ ta cũng cười chê hắn, rồi đám tiên đồng nhóc lại hùa theo ta, khơi dậy vết thương lòng của hắn.
Ta thở dài, lấy ta và hắn cộng vào rồi chia đôi có phải tốt không.
Cứ nghĩ như vậy, ta không tự chủ được dùng ánh mắt dịu dàng để nhìn hắn, trong lòng đã quyết định từ nay sẽ không bắt nạt hắn nữa. Ta quay đầu, nở một nụ cười thật bao dung với hắn, sau đó dùng ý niệm giục mây bay nhanh hơn.
Hôm nay ta muốn để Tiểu Thái được vui vẻ một phen.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện