[Dịch]Không Hái Quả Sâu Gặm- Sưu tầm
Chương 2 : Chương 2
.
Thái Thượng Lão Quân hí hửng lấy trái thần ‘nặn’ tiên đồng, cũng không hề trách phạt lão hạc tiên đã vớ phải một quả bị sâu gặm. Quả thần dù có bị gặm cũng vẫn là quả thần, tiên khí bên trong không vì thế mà mất đi xu nào – Lão Quân đã hồn nhiên nghĩ như thế.
Kết quả, khi ngài ấy nặn ra ta rồi mới tiếc hận thở dài: quả là không thể dùng quả sâu gặm.
Tiên đồng nhà khác, đứa nào đứa nấy trắng trẻo thanh tú, dáng vẻ khoảng tầm từ sáu đến mười hai, mười ba tuổi, ai nhìn cũng cảm thấy đáng yêu, tràn đầy tiên khí, tuyệt đối không bị nhầm lẫn với đám tiểu yêu, tiểu quái dưới trần.
Còn ta thì…
Từng có không ít vị thần tiên ca ca, thần tiên tỷ tỷ nói với ta: “Ngươi khai thật đi, ngươi vốn là yêu quái dưới trần lên làm tiên đồng cho Lão Quân phải không?”
Ta: “…”
Chẳng qua ta không được mũm mĩm như đám tiên đồng kia, chẳng qua làn da ta có hơi đen một chút, chẳng qua mắt ta không được to tròn trong suốt cho lắm, chẳng qua ta…
Từng có một đoạn thời gian, vì bị chê nhiều quá nên ta dành nhiều thời gian để ảo não trước mặt gương đồng. Thực ra, ta cảm thấy ngoài chuyện làn da ta hơi đen, đôi mắt híp hơi gian xảo, thân hình hơi gầy, hơi cao, bộ ngực hơi lép.. thì ta cũng thấy ta xinh xắn lắm đấy chứ.
Trong đoạn thời gian ảo não đó, ta chẳng có tinh thần để làm bất cứ chuyện gì. Lão Quân sai ta đi pha trà, ta ra giếng lấy nước vào xong thì chẳng nhớ phải làm gì, đành vác thùng nước ra sân tưới cây, làm Lão Quân đợi uống trà đến khô cả cổ. Lão Quân sai ta đi chải lông cho hạc tiên, ta ‘giúp’ vài đứa chúng nó không bao giờ còn cần chải lông nữa. Còn có một lần, Lão Quân sai ta đi trông lò luyện đan, thực ra việc cũng chẳng có gì, ta chỉ cần thỉnh thoảng dùng quạt Thiết Phong quạt quạt mấy cái là được, nhưng chẳng hiểu tâm hồn ta treo ngược cành cây nào, chỉ mải soi gương đồng rồi tự bi ai nên quên mất, kết quả đám thuốc trong lò cháy đen cháy khét, đến bã cũng chẳng còn.
Lão Quân cũng là một vị đại tiên nhân từ, chỉ cần không đụng đến đám chai lọ bình thuốc của ổng thì việc gì cũng rất dễ tính. Thấy ta lơ mơ như vậy được ít lâu, Lão Quân không nhìn nổi nữa bèn gọi ta ra riêng một chỗ, thở dài hỏi: “Tiểu Nha, dạo này con làm sao vậy, làm việc gì cũng không để tâm?” (Vì chân thân của ta là một trái thần có vết gặm nhỏ giống hình dấu răng nên Lão Quân quyết định đặt tên ta là Tiểu Nha, Nha là răng đó mà).
Ta mếu máo, rưng rưng nước mắt ngước nhìn Thái Thượng Lão Quân: “Lão Quân, có phải người thấy con rất xấu không?”
Thái Thượng Lão Quân mở tròn mắt nhìn ta, sau một lúc lâu thì húng hắng ho: “Khụ khụ, cũng không tính là...đe..xấu.” Ta nheo mắt nghi ngờ, cảm thấy thực ra ông già này vốn muốn nói là ‘Cũng không tính là đẹp’ thì đúng hơn.
Không tính là đẹp tức là không đẹp, không đẹp tức là xấu rồi còn gì!
Mãi đến sau này, nhờ lão công nhà ta mà ta mới biết, thì ra giữa xấu và đẹp còn tồn tại một loại vẻ đẹp đặc biệt giống như ta, không phải trình độ cao như hắn thì không cảm nhận nổi đâu!
Còn lúc đó, ta vừa nghe Lão Quân nói xong thì ôm đầu ngửa mặt lên trời muốn gào khóc, sau đó nhất quyết xông tới ôm chặt một ống quần của Lão Quân.
“Lão Quân, sư phụ, cha ơi, ngài luyện nhiều loại đan dược như vầy, nhất định có loại ăn vô lập tức biến thành người đẹp, mau cho con một viên đi!”
Lão Quân toát mồ hôi nhìn ta đang sống chết ôm ống quần ổng không buông, sau đó cẩn thận quan sát khuôn mặt ta một lát, tiếp đó... cả người run rẩy.
“Quả thực chỗ ta có vài loại đan dược giúp làm đẹp, được các tiên nữ, tiên cô rất yêu thích, người đẹp ăn vào càng thêm đẹp, người không đẹp ăn vào…” – đến đó Lão Quân lại tiếp tục run lên, không dám nói nữa.
Thực ra, tất cả những loại đan dược làm đẹp này ấy mà, tác dụng chính là khi ăn vào, trên người có ưu điểm, nét đẹp nào sẽ ngày càng được đẩy cao và phát huy, cứ thế nên sẽ đẹp ra. Nói cho dễ hiểu thì người có da vốn trắng ăn vào khiến làn da càng nõn nà hơn, người có đôi mắt to ăn vào khiến mắt long lanh ngập nước hơn. Còn tiểu tiên đồng nhà ông, da ngăm đen, mắt ti hí, dáng cao gầy thô lậu, giả sử ăn vào khiến mấy đặc điểm đó được tăng cường, vậy còn không phải là… Nghĩ đến đây, Thái Thượng Lão Quân không tự chủ được tiếp tục run lên.
Nhưng con đỉa là ta đâu có dễ dàng bỏ cuộc như vậy, ta xuất tuyệt chiêu: bôi hết nước mắt nước mũi nước miếng lên ống quần trắng như mây của Lão Quân, thút tha thút thít tiếp tục mếu: “Người không đẹp ăn vào sẽ thành người đẹp, không phải sao? Lão Quân, ngài nhất định không được keo kiệt với Tiểu Nha đó nha. Hơn nữa, ta đẹp vì mình ta sao, sai sai sai, ta đẹp rồi không phải bộ mặt phủ chúng ta cũng được đẹp lây sao. Ngài mau cho thuốc đi mà, mau cho đi màaaa.”
Dưới sự xin xỏ đầy lý lẽ hay đúng hơn là run sợ trước tuyệt chiêu của ta, rốt cuộc Lão Quân cũng mềm lòng, run rẩy với tay vào trong túi không gian tùy thân, lấy ra một bình ngọc nhỏ, dốc một viên định đưa cho ta: “Đây là Mỹ Mạo Đan, là thuốc mỹ dung rất được Vương Mẫu nương nương ưa thích, chỉ cần ăn một viên trên mặt trẻ ra mười tuổi, trị tàn nhang, mụn đầu đen, hơn nữa có thể trắng da, tốt cho mắt..” Lão Quân vuốt râu giảng giải, cúi đầu thì thấy ta đang ngửa mặt nhìn ông với đôi mắt ti hí phát sáng, chỉ thiếu nước thè lưỡi ra thở dốc với vẻ thèm thuồng như Hạo Thiên Khuyển. Lão Quân thấy vậy, nuốt nước bọt “Ực” một cái, nghĩ nghĩ thế nào lại dốc thêm một viên thuốc ra, sau đó lại nghĩ nghĩ, có lẽ cảm thấy chưa ổn nên dốc thêm một viên nữa, lúc này mới đưa thuốc cho ta.
Ta: “…”
“Tiểu Nha dùng tạm ba viên này đi. Nếu thấy chưa đẹp ra thì… thì..” – thực ra trong lòng Lão Quân muốn nói là ‘..thì chẳng có thuốc nào làm được đâu’ nhưng thấy vẻ mặt bắt đầu sầm lại của ta thì không dám nữa, sửa lại thành: “.. thì.. thì ta đưa tiếp cho.”
Thực ra thân là Thái Thượng Lão Quân chức cao vọng trọng trên thiên giới, đến Ngọc Đế còn phải nể mặt ba phần, ổng chẳng việc gì phải sợ ta. Nhưng mà, cho dù Lão Quân lợi hại cỡ nào thì cả cái phủ to như vầy, rồi còn cả đống lò luyện đan quan trọng kia, cho dù ổng có mọc thêm ba đầu sáu tay như Na Tra thái tử cũng không quản hết. Hơn nữa, đúng là trong phủ Lão Quân không phải chỉ có ta là tiên đồng, cũng không phải ta kiêu đâu nhưng đúng là đám tiên đồng nhóc kia... cứ đần đần thế nào đó. Ta đoán, có lẽ vì chân thân của chúng không có vết gặm thần thánh như của ta nên dù hình người có trắng trẻo đáng yêu thế nào thì trong não vẫn là thịt quả. Mỗi việc Lão Quân sai làm, chỉ nói qua một lần là ta hiểu ngay, sắp xếp đâu ra đấy, nhanh chóng gọn gàng, còn nói với chúng cả chục lần thì lần sau chúng làm vẫn sai bét khiến Lão Quân thỉnh thoảng dựng râu trợn mắt, lên cơn đau tim mấy ngày không xuống giường được.
Do vậy, từ ngày nặn được ta, sau một thời gian dài ỷ vào ta, Lão Quân đã nhận ra, trong phủ của ông không có ta là không xong.
Hơn nữa, Tiểu Nha ta vốn là một quả cây thần, không cha không mẹ, xét theo lý mà nói, Thái Thượng Lão Quân là người nặn ra ta, cũng tính là một nửa cha của ta rồi.
Ta sướng điên nhận lấy ba viên thuốc tiên kia, trong đầu chưa gì đã nghĩ tới vẻ đẹp chim sa cá lặn khiến ta tự soi gương cũng phải đỏ mặt như trong tiểu thuyết.
Ta còn chưa kịp nuốt linh đơn, Lão Quân đã dùng một vẻ mặt tang thương nhìn ta: “Tiểu Nha, cho dù con có xấu hơn nữa cũng là tiên đồng của ta, lão phu bất tài nhưng nhất định sẽ nuôi dưỡng con thật tốt”, nói xong lại như nghĩ đến cái gì đó, cả người run lên ba cái.
Trong lòng ta rất nghi ngờ, hôm nay Lão Quân run rẩy liên tục như vậy, không phải đã bị cảm lạnh đó chứ?
Nhưng ta mặc kệ, vẻ đẹp chim sa cá lặn của ta, ta đến đây!!!
Ta ngửa đầu, chẳng cần uống nước, trực tiếp nuốt ực một lúc ba viên thuốc làm đẹp.Ta chép chép miệng, ừm, mùi vị thơm ngon, không khác kẹo đường là mấy.
Thái Thượng Lão Quân nín thở nhìn ta, trong mắt tràn ngập sợ hãi, như thể ta sắp sửa mọc sừng mọc lông đến nơi.
Một phút trôi qua..
Mười lăm phút trôi qua…
Chẳng có gì thay đổi..
Ta cuống quá, vươn tay ra với Lão Quân: “Ba viên xem ra không đủ, mau, người mau cho thêm đi!”
Thái Thượng Lão Quân toát mồ hôi lạnh, run run đưa thêm cho ta hẳn năm viên. Ta nhận lấy, không hề khách khí nuốt ực hết.
Một tiếng trôi qua…
Chẳng có gì xảy ra cả. Ta soi gương đồng, trước đẹp thế nào thì giờ vẫn đẹp y như thế.
Trong khoảng thời gian đó, Lão Quân từ trạng thái nín thở toát mồ hôi lạnh đã trở về vẻ mặt từ ái ung dung như mọi khi. Ông vươn tay xoa đầu ta, cười híp mắt khiến bao nhiêu nếp nhăn chân gà chân vịt lộ ra hết, cả khuôn mặt giống một đóa hoa cúc.
“Tiểu Nha đừng buồn, không đẹp ra được cũng không sao cả, hơn nữa thuốc này rất tốt đó nha, trị mụn khỏe mắt, chẳng hại chút nào.”
Ta oán hận ngước nhìn ông: “Lão Quân, có phải thuốc của người có vấn đề không?”
Lão Quân: “…”
Ta nheo mắt nghi ngờ: “Hay là đã hết hạn sử dụng. Không phải người keo kiệt, lấy thuốc quá đát cho con uống đó chứ.”
Lão Quân: “…”
Để đánh tan nỗi nghi ngờ của ta, Lão Quân túm Tiểu Á đang lơ ngơ lởn vởn gần đó tới đây, không nói một lời, dốc ra một viên Mỹ Mạo Đan nhét vào mồm thằng nhóc. Tiểu Á trắng nõn, dáng vẻ như đứa nhỏ sáu, bảy tuổi, sau khi uống thuốc, nó ngẩng đầu lên nhìn Lão Quân, ánh mắt mờ mịt chẳng hiểu mô tê gì.
Áng chừng vài phút sau, Tiểu Á có thay đổi.
Làn da trắng nõn của nó giờ vừa giống như sữa đông lại vừa giống như thịt quả đào mềm mềm hồng hồng, ta thấy mà chỉ hận không thể cấu véo một trận. Đôi mắt ngây thơ của Tiểu Á đột nhiên trở nên ướt át, lông mi đột nhiên dài ra, cong vút, chớp một lần lấy đi một mảnh tim yếu ớt của ta, môi nó vốn nhỏ xíu như búp bê giờ như được phủ một lớp son hồng nhạt, thoáng nhìn cứ tưởng là kim đồng đứng hầu bên cạnh Quan Âm Bồ Tát.
Lão Quân vuốt chòm râu dài, vẻ mặt đắc ý hỏi ta: “Thế nào?”
Ta cúi đầu nhận mệnh.
Nhưng hy vọng có được vẻ đẹp chim sa cá lặn của ta vẫn chưa bị dập tắt. Lúc đó ta đã nắm chặt tay thề với trời cao, nhất định có một ngày, Tiểu Nha ta sẽ biến đẹp, hơn nữa còn là cực kỳ, cực kỳ đẹp!
Không ngờ, lời thề lúc đó của ta sau này đã ứng nghiệm, nhưng mà không như cách ta tưởng tượng.
Nhưng chuyện đó nói sau.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện