[Dịch]Không Hái Quả Sâu Gặm- Sưu tầm
Chương 12 : Chương 12
.
Ta trợn mắt nhìn ‘vật’ màu đỏ kia trôi dạt vào bờ suối. Một tay ta ôm tim, một tay quờ quạng, ta chộp được một cành cây khô khá dài, từ từ tiến đến gần vật thể lạ kia.
Sau khi đến gần hơn, ta mới xác nhận đây không phải là ‘vật’ mà rõ ràng là một người. Người này nằm úp sấp mặt trên bờ, mái tóc đen dài và áo đỏ ướt đẫm, nước suối xung quanh đều đã nhiễm hồng.
Ta hít một hơi để lấy thêm can đảm, sau đó dùng cành cây chọt vài cái lên người nọ, người nọ vẫn nằm úp sấp, không hề có phản ứng.
Lá gan ta lớn lên, quẳng cành cây đi, dùng tay lật người nọ lên.
Đây là một nam nhân, làn môi hắn trắng bệch, mắt nhắm nghiền, tóc đen tuyền ướt dính trên má, y phục màu đỏ có nhiều vệt rách, đôi chỗ vẫn còn đang ứa máu tươi.
Ta cẩn thận khom người, nghiêng tai nghe trên ngực hắn, sau đó rút lưỡi dao phòng thân kề dưới mũi hắn.
Lưỡi dao đang sáng lóa bỗng mờ đi vì hơi nước, chứng tỏ vẫn còn có hơi thở. Còn thở là còn cứu được!
Tinh thần ta hăng hái lên, tốt lắm, hôm nay Tiểu Nha ta quyết không gặp quỷ chết đuối. Nhưng nếu ta không hành động nhanh, áng chừng người này cách danh hiệu kia cũng không còn xa.
Một, hai, ba, một, hai, ba, ta đè tay phải lên tay trái, dùng sức nhấn vào ngực hắn, nhấn một lúc lại lắng nghe hơi thở của hắn một lúc. Nhưng sau khi ta lặp lại động tác này mấy lần, con quỷ chết đuối vẫn không có phản ứng.
Ta cảm thấy có chút không ổn, bèn dùng sức hít vào một hơi thật dài. Vừa hít vào, ta vừa quan sát quỷ chết đuối kỹ hơn. Ừm, da trắng, môi mỏng căng mọng, mũi đẹp, lông mi dài, mày lưỡi kiếm, trán cao, tuy vẫn đang nhắm mắt nhưng áng chừng cũng không thoát được hai chữ ‘mỹ nam’, không để Tiểu Nha ta bị thiệt thòi.
Sau khi hít vào đầy một phổi, ta dứt khoát cúi người, chuẩn bị môi kề môi thổi khí, trong lòng thầm nghĩ: “Mỹ nam, bổn tiên cũng là bất đắc dĩ!”
Đúng lúc đó, mỹ nam chết đuối đột ngột mở to mắt. Hắn trợn mắt nhìn khuôn mặt phóng đại của ta, sau đó.. nghẹo đầu, ‘ọc’ ra một bụng nước suối.
Ta: “…”
Con quỷ chết đuối ọe ra nước xong thì tiếp tục nhắm mắt, nằm thở hổn hển. Ta khoanh tay ngồi xổm bên cạnh hắn, cảm thấy mất hứng nghiêm trọng. Một lúc lâu sau, ta thấy hắn vẫn cứ hổn hển thở mãi thì mất kiên nhẫn, dùng tay vỗ lên người hắn.
“Uy, ngươi còn muốn nằm đến bao giờ thế?”
Quỷ chết đuối tiếp tục hổn hển, dường như không nghe thấy ta nói. Ta nhíu mày, quan sát nét mặt ngày càng tái đi của hắn, sau đó quyết định tiến tới, ý đồ giật mở vạt áo hắn.
Ngay khi ta chạm đến vạt áo hắn, quỷ chết đuối đột ngột mở to mắt, tay hắn nhanh như cắt chộp lấy tay ta, khớp xương trắng bệch dưới làn da gần như trong suốt.
“Ngươi muốn làm gì?”
Ta không thèm để ý, hất tay hắn ra, sau đó xoay người lôi ra từ trong hộp đồ nghề mấy bình thuốc bốc mùi cao nồng nặc, lắc lắc trước mặt hắn.
“Cứu người.”
Quỷ chết đuối dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn ta, sau đó có lẽ vì đau quá mà rên khẽ một tiếng.
Hắn rũ mắt: “Để ta tự cởi.”
Ta bình tĩnh khoanh tay ngồi xổm cạnh hắn, quan sát hắn run rẩy, chậm chạp mở vạt áo, tháo thắt lưng.
Nhưng quỷ chết đuối mới làm được một nửa thì dường như không chịu nổi nữa, hắn cắn răng, nặng nề ‘hư’ một tiếng, sau đó nghiêng đầu, hôn mê bất tỉnh.
Ta: “…”
Cuối cùng vẫn là ta đến cởi áo cho hắn. Ta vừa rịt máu mũi của mình vừa bôi thuốc, băng bó cho hắn, sau đó lại dùng hết sức từ thủa bú sữa để lôi con quỷ chết đuối ra khỏi bờ suối. Ta thở phì phò, cuối cùng cũng kéo được hắn tới chỗ bóng râm ta nằm nghỉ trưa lúc nãy. Ta dùng ống tay áo quệt mồ hôi trên trán, đứng trên cao nhìn xuống mỹ nam đang nhắm mắt nằm ngủ dưới tán cây: “Quỷ chết đuối, hôm nay gặp được bổn tiên là phúc của ngươi đó.”
Ta tiếp tục tự biên tự diễn, xua xua tay với hắn: “Bổn tiên cũng không cần ngươi lấy thân báo đáp, kiếp sau làm trâu ngựa gì đó, chỉ cần chút ngân lượng bày tỏ lòng biết ơn là đủ rồi.”
Đương nhiên ta nhận ra tên quỷ chết đuối này là người bị đám áo đen truy đuổi khi nãy, cũng chẳng biết tại sao hắn lại ra nông nỗi này, nhưng ta biết đám người này có ân oán không hề đơn giản với nhau. Ta cứu hắn cũng coi như không thẹn với lương tâm, nhưng ta ở cạnh hắn càng lâu thì khả năng bị liên lụy sẽ càng cao.
Do vậy, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
Lúc nãy cởi áo bôi thuốc cho hắn, ta đã nhận ra hắn không mang theo bạc, trên người chỉ có một bao kiếm rỗng, một bình nước vơi, vài chai lọ đựng thứ gì không biết và một miếng ngọc nhỏ hình mặt hổ.
Ta chơi đùa với miếng ngọc trên tay, chép miệng với hắn: “Thấy ngươi không có bạc, bổn tiên đành miễn cưỡng nhận cái này.” Sau đó, ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, trước khi đi còn tốt bụng đắp trả cho hắn tấm áo vừa ướt vừa rách.
“Hôm nay gặp mặt, không hẹn ngày tái ngộ!”
Ta quay lưng bước đi, cảm thấy rất hài lòng với việc mình vừa làm, vì vậy vừa dùng khinh công lao vun vút về hướng thành An Huê vừa huýt sáo.
***********
Khi còn cách An Huê một hai trấn nhỏ thì đôi chân và cái bụng ta biểu tình, không cách nào đi nổi nữa. Ta ảo não đếm tiền trong túi, đếm dọc rồi lại đếm ngang, đếm xuôi rồi lại đếm ngược, nhưng đếm mãi vẫn chỉ có mười hai đồng tiền, không cách nào lòi ra được thêm nửa đồng. Mười hai đồng tiền này dùng để ăn một bữa cơm thì còn tạm được, chứ để thuê phòng trọ qua đêm thì e là không ổn.
Nhưng ta vẫn ôm hy vọng trong lòng, bước vào quán trọ đầu tiên ta trông thấy trong trấn.
“Ông chủ, còn phòng cho thuê không?”
Chưởng quầy là một người đàn ông trung niên phốp pháp, tuy nhiên sắc da vàng vọt, dưới mắt có quầng thâm, trông giống như người bệnh lâu ngày chưa khỏi.
“Khách quan thật có mắt nhìn, chỗ chúng ta là quán trọ tốt nhất trong trấn, giá cả lại phải chăng, những nơi khác không thể so được nha!” – chủ quán trọ xoa tay, bày ra nụ cười đón khách rất chuyên nghiệp.
Ta dựa nửa người vào gần quầy, hạ giọng hỏi: “Giá phòng đơn một đêm bao nhiêu?”
Chưởng quầy híp mắt: “Phòng đơn một đêm hai mươi đồng, bao gồm bữa tối và nước nóng.”
“Có phòng nào rẻ hơn không?”
“Nếu khách quan không dùng bữa tối và nước nóng thì mười lăm đồng.”
“Rẻ hơn chút nữa?” – ta gãi tai, tiếp tục hỏi.
Chủ quán trọ thu hồi nụ cười rạng rỡ, nheo mắt nhìn ta: “Khách quan, rốt cuộc ngài có thể thuê phòng bao nhiêu?”
Ta nhẩm tính trong đầu, trước khi đến được An Huê, mười hai đồng tiền này bao gồm tiền thuê trọ và tiền ăn của ta, như vậy…
Ta xòe năm ngón tay: “Ông chủ, có phòng nào năm đồng không?”
Chủ quán trợn mắt nhìn ta, sau đó cúi xuống thì thầm: “Có.”
Cho dù không hiểu lắm nhưng ta cũng thì thầm theo: “Vậy sao không nói sớm?”
“Có cái đầu ta á!” – chủ quán bất chợt nói to, sau đó xua tay áo – “Đi, đi, đi, đã không có tiền còn muốn thuê phòng!”
Trong lúc ta đang không biết làm sao, ánh mắt đảo quanh phòng thì chợt bắt gặp một lá bùa vàng dán trên cửa, trong đầu ta chợt sáng như ban ngày, vươn tay níu lấy tay áo chủ quán trọ: “Khoan đã!”
Chủ quán ghét bỏ phủi tay ta đi: “Đừng làm phiền nữa, đi chỗ khác cho người ta còn làm ăn!”
Ta vội nói nhanh: “Vị thí chủ này, trên trán ẩn hiện khí đen, dáng vẻ mệt mỏi, ta xem linh khí nơi đây cũng u ám, chắc chắn là có yêu quái đang tác oai tác quái!”
Chủ quán trợn mắt nhìn ta như thể không tin nổi, sau đó run giọng nói: “Sao.. sao ngươi biết?”
Ta nhếch miệng cười kiểu cao thủ, sau đó rút lá cờ cũ sờn thêu hai chữ ‘Bán Tiên’ ra từ trong hành lý.
“Vừa nãy bản tiên chỉ thử lòng thí chủ mà thôi, bản tiên đi qua nơi này, thấy yêu khí bốc lên nồng nặc nên quyết định ra tay trừ yêu, không để nó tiếp tục hại con người” – ta ung dung nói, chỉ thiếu một chòm râu dưới cằm để hoàn thành dáng vẻ cao nhân đắc đạo.
Chủ quán chợt òa lên: “Đại tiên cứu mạng!”
“Có gì từ từ nói.”
Chủ quán bắt đầu dùng ống tay áo chấm nước mắt: “Đại tiên quả là cao nhân, chỉ nhìn thoáng qua đã biết nơi này có yêu quái hoành hành, chuyện là…”
Sau đó, từ trong đống nước mắt nước mũi của chủ quán trọ, ta có thể tóm tắt lại mọi chuyện như sau: Từ tháng trước, quán trọ liên tiếp gặp những chuyện kỳ quái, rèm không gió mà vẫn lay, cửa đã đóng lại đột nhiên mở, ban đêm còn có thể nghe thấy tiếng con gái khóc. Khách trọ cũng bị dọa, người thuê phòng ít dần, hai vợ chồng chủ quán vừa lo vừa sợ, hàng đêm mất ngủ, chẳng biết làm thế nào ngoài thắp hương khấn Phật.
Trong lòng ta cũng nảy lên một cái, lặng lẽ vuốt mồ hôi lạnh trên trán. Ta đoán bậy đoán bạ, ai ngờ lại đoán trúng.
Nhưng ngoài mặt ta vẫn giả bộ bình tĩnh: “Đã có bổn tiên ở đây, không việc gì phải sợ.”
Chủ quán mừng ra mặt, vội dẫn ta đi nhận phòng trọ, miệng không ngừng dặn ta cần gì cứ nói, miễn là có thể trừ được yêu quái thì sẽ hậu tạ hậu hĩnh.
Sau khi dắt ta vào phòng, chủ quán mới thầm thì với ta: “Đây là phòng có tiếng con gái khóc ban đêm, đại tiên pháp lực cao cường, chắc hẳn yêu quái không thể làm gì được, chúng ta trông cậy vào ngài”, nói xong, vội vã khép cửa, quay mông bỏ chạy.
Ta: “…”
Ta thật muốn khóc, kế hoạch của ta chỉ là lừa gạt một chút để đổi lại phòng trọ một đêm, sáng hôm sau trước khi rời đi sẽ để lại một ít bùa, thuốc bột linh tinh, không hẹn ngày tái ngộ.
Cái này.. quả là gậy ông đập lưng ông. Ta lặng lẽ rơi lệ, đắp chăn nằm cuộn tròn người trên giường, miệng liên tục niệm: Đừng có xuất hiện, đừng có xuất hiện, đừng có xuất hiện… cho đến khi ngủ thiếp đi mất.
Đến nửa đêm, khi ta đang ngủ thì bị gió lạnh thổi qua người khiến cho tỉnh lại. Ta hé mắt, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy một cái bóng cao lớn, vừa đỏ vừa đen, mái tóc xõa tung đang đứng trước giường mình.
“Quỷ a!...ứ..ứ!” – ta còn chưa kịp hét to, cái bóng đã lướt tới, bịt chặt miệng ta.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện