[Dịch]Không Gian Song Song - Sưu tầm

Chương 6 : Chương 6

Người đăng: 

.
“Mục Dục Vũ ngẩng đầu nhìn cô, đây là một Nghê Xuân Yến khác, cho dù quần áo bình thường không thể khen nổi, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, giơ tay nhấc chân toát ra tự tin an ổn hạnh phúc. Cô không phải là cô gái mà mình gặp ở hiện thực, cô gái bị cuộc sống ép tới không thở nổi.” Chóp mũi của hắn bỗng nhiên ngửi được một mùi hương đậm đà của món canh thịt bò. Đồng thời trong khi đó, Mục Dục Vũ còn nghe được ở bên tai có tiếng nói hai người khe khẽ nói nhỏ. Một giọng nói thiếu niên: “Canh ngửi mùi thấy thơm quá, rất muốn ăn.” “Không được, mẹ nói, đây là giữ cho ba ba , ba ba tỉnh dậy sẽ đói bụng, cậu nhỏ cậu không được ăn vụng đâu.” Một đứa nhỏ nghiêm trang nói. “Như vậy sao, được rồi, ” thiếu niên có vẻ không vui nói, “Nhưng anh rể tỉnh canh sẽ nguội , nguội rồi sẽ không thơm như vậy…” Câu nói càng lúc càng thấp xuống, có vẻ phiền muộn vô cùng. Hai người bọn họ yên lặng một hồi, sau đó đứa nhỏ hơi chút nghi hoặc nói: “Nếu không, vậy cho cậu ăn một miếng thịt…” “Được được.” Thiếu niên lập tức vui vẻ phấn chấn nói. “Đâu có được , chỉ có thể ăn một miếng thôi, không hơn không kém.” “Ừ, cậu nhỏ hứa với Phi Phỉ chỉ ăn một miếng!” “Hừ, rồi cậu tiếp tục nhất định sẽ ầm ỹ ăn đòi ăn miếng thứ hai .” Đứa nhỏ lo lắng thêm vào một câu, “Lần này con nhất định cũng sẽ không đồng ý với cậu, khóc cũng vô dụng nha, một miếng thì chính là một miếng thôi nha.” “Biết biết rồi.” “Thật là, cậu làm thế nào mới trở nên ngoan ngoãn nghe lời đây?” Đứa nhơ học khẩu khí người lớn nói, lập tức truyền đến tiếng động rất nhỏ chiếc đũa chạm vào bát và tiếng nhấm nháp miếng thịt, một lát sau, thiếu niên rụt rè , làm nũng gọi: “Phi Phỉ…” “Không nên không nên, không được đâu.” “Vậy cho Phi Phỉ ăn.” “Con sẽ không ăn, con là bé ngoan, giữa cho ba ba thì sẽ chỉ có mình ba ba ăn.” Hai người còn muốn tiếp tục dây dưa không ngừng về vấn đề ăn vụng này, Mục Dục Vũ cũng đã nghe thấy, cảm nhận được dự cảm điềm xấu, hắn mạnh mẽ mở mắt ra, sau khi nhìn thấy rõ cảnh trước mắt, bất đắc dĩ thở dài, chầm chập ngồi dậy. Quả nhiên, hắn lại mơ về giấc mơ kỳ quái kia. Lúc này hắn vẫn từ trên giường tỉnh lại, nhưng trước mắt có hơn hai người: một người là em trai ngốc của Nghê Xuân Yến , một người khác là đứa trẻ tầm tầm năm sáu tuổi hắn cũng đã gặp qua, ở trong giấc mơ kỳ lạ này, đứa nhỏ này gọi hắn là ba ba. Con mẹ nó, đây là cái giấc mơ quái quỷ gì? Vì sao mơ một lần còn chưa đủ, còn mơ lại lần thứ hai? Mục Dục Vũ và một lớn một nhỏ trừng mắt bên giường, lập tức đứa nhỏ phản ứng lại, hoan hô một tiếng chạy lên ôm lấy cổ hắn, lễ phép gọi: “Ba ba tỉnh rồi , ba ba, ba ba thấy đỡ mệt hơn chút nào không?” Thằng nhãi con này nhìn không mập, nhưng nhảy phóc lên người mới biết nó nặng đến bao nhiêu, Mục Dục Vũ nghiêm mặt đen lại đem đứa nhỏ trên người túm xuống dưới. Hắn không có thói quen có người dính chặt hắn như vậy, mặc kệ là phụ nữ hay chỉ là một đứa nhỏ. Mà hắn không chút ý khống chế lực tay, đứa nhỏ bị hắn đẩy mạnh nên ngã xuống giường, may mắn em trai ngốc theo phản xạ chạy đến mở rộng vòng tay ôm vào, đứa nhỏ mới không bị ngã xuống giường. Dù là như thế, một lớn một nhỏ này đã bị dọa đến sợ , sau khi yên lặng ba giây , tiếng nức nở kìm nén trong cổ họng vang lên. Nó vừa khóc, bên cạnh thiếu niên lớn hơn cũng bắt đầu mếu máo khóc theo, hai người giống như bị tủi nhân quá mức vừa khóc lóc vừa lên án Mục Dục Vũ, vừa nói: “Ba ba hư quá, Phi Phỉ ngoan như vậy, ba ba còn đẩy Phi Phỉ.” Một người khác tiếp lời theo : “Anh rể hư quá, Phi Phỉ ngoan như vậy, anh rể còn đẩy Phi Phỉ.” Cảnh tưởng trở nên hỗn loạn, Mục Dục Vũ chưa bao giờ biết âm thanh đứa nhỏ khóc lại mang âm lượng dB cao đến chói tai như thế, hắn nhất thời cảm giác đau đầu ghê gớm, giận tái mặt hét lên một tiếng: “Câm miệng!” Nếu ngài Mục đối với cấp dưới quát lớn như vậy, đại khái đối phương sẽ câm như hến, đáng tiếc sự giận dữ và uy thế của hắn đối với một lớn một nhỏ trước mắt này lại không có tác dụng, hai người chỉ là kinh ngạc mà mắt nước lưng tròng liếc mắt nhìn hắn, phát hiện hắn không có biểu hiện dỗ dành, vì thế càng thêm tủi thân, khóc càng to hơn. Mục Dục Vũ mười mấy năm qua lần đầu cảm thấy cáu kỉnh như vậy, chỉ hận không thể lấy cái gì đó nhét vào miệng hai đứa trước mặt này, mà hắn lại không thể làm chuyện loại này, đành phải đột nhiên vỗ ván giường, đề cao giọng to, tăng thêm phần uy hiếp quát: “Tôi nói câm miệng, nghe thấy không!” Đây là hiệu ứng dựng sào thấy bóng, một lớn một nhỏ hai đứa này trong nháy mắt ngừng khóc, cùng mở to hai mắt nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, lập tức, hai hàng nước mắt song song tràn ngập trên con ngươi đen láy, biểu hiện không thể tin được, sau đó, đứa nhỏ dẫn đầu từ trên giường bước xuống, oa oa khóc lớn chạy ra khỏi phòng, đứa lớn hơn trừng mắt liếc hắn nức nở bỏ lại một câu: “Anh rể thật hư, anh rể làm sai còn hung dữ như vậy, anh rể là người xấu!” Sau đó thằng nhóc đó cũng chạy khỏi phòng. Mục Dục Vũ quả thực cảm thấy thật kỳ lạ. Hắn chỉ nghĩ bản thân mình chẳng qua là muốn giảm bớt âm thanh khóc lóc của hai đứa nhỏ, cũng không mắng không đánh bọn họ, những hành vi đều nằm nghiêm chỉnh ở trong chủ nghĩa nhân đạo, như thế nào mà thành làm sai mà còn hung dữ, làm người xấu vậy? Thật sự là hai đứa nhỏ quỷ quái không được dạy dỗ. Mục Dục Vũ ở trong lòng oán hận mắng, khi những suy nghĩ này vang lên trong đầu, bản thân giật nảy mình, đi đến giấc mơ này chưa được 10 phút, làm sao còn tích cực như vậy? Không được, chuyện này rất vớ vẩn , bọn họ đều là giả , đây chỉ là giấc mơ, tỉnh là tốt rồi, tỉnh liền… Mà cho đến bây giờ, vẫn chưa nhận được tín hiệu của việc tỉnh lại. Ngược lại thế giới ở nơi này vô cùng chân thật, Mục Dục Vũ thậm chí phát hiện, bản thân mình khi ngửi được hương thơm từ tô mỳ thịt bò, trong bụng lại có cảm giác đói khát . Không chỉ có như thế, hắn còn phát hiện thân thể của chính mình có tất cả những cảm giác khi chưa rời giường, khoang miệng khô khốc, khóe mắt se lại, trên người không thoải mái. Ngay sau đó, y như hắn ý thức bước xuống giường tự nhiên đến vậy, mang đôi dép lê đi vào phòng tắm, tìm được bàn chải đánh răng kem đánh răng quen thuộc đánh răng, súc miệng xong rồi hắn thậm chí còn lấy dao cậu và bọt biển chậm rãi cạo râu, ngẩng đầu nhìn gương trong nháy mắt, Mục Dục Vũ ngây dại. Hắn đang làm cái gì? Người đàn ông trong gương này là ai? Đường nét khuôn mặt giống nhau như đúc, cũng là gương mặt Mục Dục Vũ quen thuộc, hắn rõ ràng nhớ rõ chính mình nhiều năm mất ngủ, mí mắt dưới luôn chứa đựng lo lắng, hắn tự đặt bản thân mình trong bộ luật hà khắc của mình đề ra, bởi vậy gương mặt hắn lạnh lùng đao kiếm, hắn đã quen với địa vị cao, cho nên ánh mắt sắc bén, có nếp nhăn giữa sống mũi và lông mày. Nhưng khuôn mặt trong gương này, cũng là hình dáng của hắn mà chưa bao giờ có được: sắc mặt không sai, cơ bắp khuôn mặt mang theo hơi thở cuộc sống an nhàn lơi lỏng, khiến toàn bộ đường nét gương mặt nhu hòa rất nhiều, ánh mắt trong suốt ôn hòa, hắn nghĩ đến bộ dạng lạnh lùng sắc bén trước kia không còn sót lại chút gì, thay thế vào đó, hắn không nghĩ rằng mình quá nhã nhặn khiêm tốn, cùng lúc đó cũng không hề khí thế, ảm đạm vô cùng. Tại sao lại như thế? Mục Dục Vũ kinh hãi không kìm được đưa tay vỗ vỗ mặt mình. Một cảm giác chân thật sâu sắc truyền đến. Khủng hoảng lập tức khơi lên, người này không phải hắn, nhưng rõ ràng lại là hắn. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt này, nhịn không được trong lòng bắt đầu mê mang, chẳng lẽ nói, khi đó hắn đã không biết, hắn đã đi qua một cuộc sống khác, bình thường , một cuộc sống không có giá trị gì? Không có khả năng này! Mục Dục Vũ đột nhiên xoay người lao ra phòng tắm, tim đập gia tốc, không thể từng đợt từng đợt hô hấp hít vào thở ra, trước mắt vẫn là căn phòng lần trước, chiếc giường lớn dựa vào tường, mặt trên là cái chăn màu đỏ sẫm in hoa, trên tường còn có ảnh kết hôn quê mùa, hắn nhận ra khuôn mặt của người đàn ông trên bức ảnh, trên thực tế hắn chưa thấy qua khuôn mặt mình có thể ngốc nghếch tươi cười như vậy, từ phong cánh chụp ảnh đến chất lượng quần áo mặc trên người đều là loại rẻ tiền, cũng giống hệt căn phòng cách điệu đơn sơ này. Đó chính là những thứ tục tằng mà nhiều năm qua hắn phấn đấu để tránh né. Nhưng những bức ảnh kết hôn mà hắn chán ghét này, khiến hắn nhớ đến mình và Diệp Chỉ Lan trong cuộc hôn nhân của hai người cũng có vài lần chụp ảnh chung, nhưng toàn là chụp trước mặt công chúng. Tuyệt đối đây không phải là cuộc sống của Mục Dục Vũ, tuyệt đối không phải. Mục Dục Vũ đang thúc giục ra lệnh khiến bản thân mình mau mau tỉnh lại, hắn gấp gáp đến độ không cảm nhận được bản thân đang đổ mồ hôi, choáng váng đầu. Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh mở cửa và tiếng khóc, và giọng nói vỗ về của người phụ nữ, qua một hồi lâu, bên ngoài cuối cùng yên tĩnh lại. Sau đó, cửa phòng bị người khác dùng lực mở ra, Nghê Xuân Yến chống nạnh đứng ở trước cửa phòng đè thấp giọng bất mãn quở trách hắn: “Ông xã anh làm sao vậy? Không có việc gì đẩy Phi Phỉ làm cái gì? Đứa nhỏ mà thật sự té ngã thì làm sao bây giờ? Anh không đau lòng sao?” Mục Dục Vũ ngẩng đầu nhìn cô, đây là một Nghê Xuân Yến khác, cho dù quần áo bình thường không thể khen nổi, nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, giơ tay nhấc chân toát ra tự tin an ổn hạnh phúc. Cô không phải là cô gái mà mình gặp ở hiện thực, cô gái bị cuộc sống ép tới không thở nổi. Mục Dục Vũ hé miệng, một câu cũng nói không nên lời, hắn bỗng nhiên cảm thấy có loại cảm giác vô lực, toàn bộ giấc mơ quỷ quái như có như không thật thật giả giả này không hiểu đổ ầm xuống đầu hắn, hắn không biết nên trốn tránh như thế nào, không biết xé rách như thế nào, phản kháng như thế nào. Hắn cũng không rõ, vì sao hắn lại mơ đến một nơi xa lạ như vậy, bị trở thành một Mục Dục Vũ khác? “Ông xã em nói chuyện với anh đó anh có nghe thấy không ? Này? Anh làm sao vậy? Trên mặt khó coi như vậy? Không có việc gì đúng không?” Nghê Xuân Yến vội vàng đi tới, bắt tay đưa lên trán thử nhiệt độ, lo lắng nói: “Không phát sốt mà, có cảm giác gì? Đau đầu không? Ai u anh không nên đứng thế này, nhanh nằm xuống nghỉ ngơi.” Đầu óc Mục Dục Vũ trống rỗng, hắn bị tác động từ Nghê Xuân Yến, lôi kéo tay vịn đến bên giường. Giấc mơ này quá đỗi chân thật khiến người ta rung mình hoảng sợ, hắn thậm chí có thể cảm giác tay Nghê Xuân Yến mềm mại lại mang theo thô ráp nhẹ nhành bên hắn, trên người hòa lẫn với mùi vị của khói lửa trong bếp. Mục Dục Vũ thuận theo nằm trên giường, hắn nghĩ có lẽ nên ngủ tiếp , như vậy có thể rời khỏi nơi quái quỷ này. Cho nên đi ngủ bây giờ quan trọng nhất. Nghê Xuân Yến thay hắn dém chăn, lo lắng nhắc tới: ” Em đã nói anh không nên khắt khe quá rồi, thân thể không thoải mái có phải hay không? Sao anh không nói hả? Đứa nhỏ không hiểu chuyện anh cũng không hiểu chuyện sao?Anh nghỉ đi, nếu còn mệt chúng ta cùng đi bệnh viện kiểm tra được không? Em, em đi tìm thẻ bảo hiểm, chúng ta đợi ăn cơm xong sẽ đi bệnh viện.” Cô vội vàng đứng dậy, Mục Dục Vũ nhịn không được nói: “Đợi lát nữa.” “Sao?” Nghê Xuân Yến quay đầu nhìn hắn, “Như thế nào ?Anh lo lắng chuyện trong quán sao, không có việc gì, A Tổ và A Phân cùng giữ quán mà, buổi chiều khách sẽ không nhiều, anh cũng mau xin phép công ty nghỉ ngơi đi, cùng lắm thì em với anh cũng chẳng cần tiền thưởng gì đó, thân thể quan trọng hơn, mệt mỏi đến đổ bệnh còn khiến lòng em đau hơn.” “Không phải, không đúng, ý của tôi là…” “Làm như ý của anh em không biết hay sao, đều vợ chồng già , anh không phải lo lắng mọi người nói anh trong công ty quản lí nhàn hạ sao? Quản lí không phải là người sao, quản lí còn không được bệnh sao? Anh nha, chính là trách nhiệm trong lòng quá nặng, đầu năm nay nhiều người đánh bắt như vậy , cũng không gặp người nào cứng đầu như anh.”Cô nói xong oán trách liếc mắt nhìn hắn, cười một tiếng, “Chẳng qua ai bảo em lại đi thích cái người cứng đầu như anh cơ chứ?” Nghê Xuân Yến nghiêng người ngồi xuống bên cạnh, hai tay đáp đến trên đầu hắn, Mục Dục Vũ muốn trốn tránh, lại bị cô nhanh chóng đè lại huyệt thái dương, sau đó cô dùng ngón tay ở mặt trên nhẹ nhàng xoa, một bên vừa xoa vừa nói: “Ông xã ơi, nếu anh cảm thấy không vui, cùng lắm thì đổi công việc, bằng không ở nhà cũng không sao, em nuôi anh.” Nói cái này là cái gì, chẳng lẽ nói hắn ăn không ngồi rồi? Mục Dục Vũ lạnh lùng liếc mắt một cái, Nghê Xuân Yến cười khanh khách trước, dịu dàng dỗ hắn nói: “Được thôi được thôi, em nói sai rồi, anh là đại trượng phu, còn em là cô gái nhỏ, vậy cái gì, nhà chúng ta quyền hành đều nằm trong tay ông xã nha, ai u em nói lời này nghe chua chua sao đó, khẳng định là chẳng có cô vợ nào có thể nói với chồng mình những điều như vậy…” Lời này cũng thật sự mới mẻ, Mục Dục Vũ cả đời cũng không nghĩ tới vợ chồng cũng có thể đối thoại như vậy, khi quan hệ của hắn và Diệp Chỉ Lan cho dù ở thời điểm tốt nhất cũng chẳng qua là ở trên bàn ăn cơm không nói châm chọc mà thôi. Huống hồ ngài Mục làm sao có thể cho phép người phụ nữ nào mát xa đầu của hắn? Không ai dám, hắn cũng không cần. Nhưng tay Nghê Xuân Yến thật sự thành thạo, lực dùng ấn vừa đủ, bất tri bất giác khiến hắn thả lỏng thân thể, chốc lát liền buồn ngủ. “Có đói bụng không? Em để phần canh cho anh, là canh súp thịt bò nha, hai thằng nhóc kia không biết có ăn vụng hay không?” Hắn từ từ nhắm hai mắt , không trả lời. “Anh so với em hiểu biết nhiều hơn, dạy đứa nhỏ cái gì nó cũng nghe anh, chẳng qua ông xã à, Phi Phỉ còn nhỏ, chúng ta có đôi khi cũng không thể yêu cầu quá cao phải không? Cho đứa nhỏ quá nhiều áp lực cũng không tốt, dù sao yêu cầu của em cũng không cao, con em có thể bình an lớn lên, về sau cưới bà xã đừng quên mẹ nó nuôi lớn, anh nói phải không?” “Vừa rồi Phi Phỉ còn hỏi em, ba ba có không thương nó hay không? Anh xem tiểu quỷ này nói bậy bạ cái gì nha, tám phần là do xem tivi , cái gì yêu hay không yêu loạn cả lên. Ai, em nói với anh, lần trước em đến nhà trẻ, cô giáo của nó còn nói với em, lớp học của nó có hai đứa nhỏ đang thành một cặp đôi, ha ha ha, anh nói một chút, làm sao có chuyện đó xảy ra nha, ha ha ha, thật là vui. Em hỏi nó có muốn lấy cô vợ nhỏ về nhà hay không, thằng nhóc túm tay em nghiêm mặt nói, các bạn ấy bộ dạng đều xấu, không đẹp bằng mẹ, không thèm quan tâm nha…” Giọng nói êm ái của người phụ nữ dịu nhẹ như bài hát ru con, Mục Dục Vũ mơ hồ nghĩ, thì ra tại giấc mơ quái quỷ này cũng có chỗ tốt, không có những chuyện phức tạp khiến hắn mất ngủ, bệnh mất ngủ của hắn có lúc trầm trọng đến nỗi mở trắng hai mắt từ đêm cho đến bình minh ngày hôm sau, nhưng tại đây trong vòng tay cô gái này, thì ra chuyện đi vào giấc ngủ lại đơn giản như thế, đã nhiều năm rồi hắn chưa cảm thấy như vậy.. Hắn không biết bản thân mình chìm vào giấc ngủ bao lâu, cho đến khi bên tai nghe thấy có người gọi: “ngài Mục, ngài Mục, tỉnh tỉnh, ngài Mục.” Mục Dục Vũ bỗng nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra, trước mắt là một bác sĩ mang áo blu trắng, hắn quan sát đối phương một hồi lâu, mới nhận ra là bác sĩ phụ trách cho mẹ nuôi. “Thật xin lỗi đã quấy rầy , nhưng mà ngài Mục, giáo sư Hoàng đã giải phẫu xong và đang đến đây, đợi lát nữa ngài ấy thay trang phục mổ rồi gặp phu nhân trò chuyện sau.” Mục Dục Vũ gật gật đầu, hắn nghĩ tới, hôm nay hắn đến bệnh viện là cùng bác sĩ điều trị mẹ nuôi hắn thảo luận phương pháp, vừa lúc hắn đến thì bác sĩ phụ trách đang phải phẫu thuật, bởi vì thời gian cũng đến lúc kết thúc, vì thế hắn quyết định đợi vị chuyên gia kia, ở phòng khách VIP trong bệnh viện nhắm mắt dưỡng thần. Cũng nhờ sự đánh thức này, hắn lại nhớ về giấc mơ kia, trong giấc mơ đó, trở thành một Mục Dục Vũ khác, có thân phận so với hiện tại cách biệt một trời, đó là cuộc sống mà hắn chưa từng tưởng tượng qua.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang