[Dịch]Không Gian Nơi Tay - Sưu tầm
Chương 14 : Thần côn bán phù
                                            .
                                    
             Thời điểm Lâm Băng trở về phòng ngủ đã là hơn ba giờ sáng, cô không nghĩ  muốn đặt đồng hồ báo thức, nhưng thời điểm đi ngủ cô đột nhiên nhớ tới  mình có hẹn cùng người của cửa hàng hôm nay giao đồ, tất cả đều đưa đến  phòng trọ nhỏ kia của cô, một ít đồ dùng leo núi cùng với các loại giày  thể thao.
Khoảng chừng là chín giờ, còn phải dậy chạy bộ và ăn  sáng nữa, vẫn là nên đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ rưỡi đi, ai~, thật  khổ mà.
Nằm trên gối đầu, Lâm Băng nặng nề ngủ thiếp đi.
Ngày  hôm sau đồng hồ báo thức kêu hơn mười phút, Lâm Băng mới mơ mơ màng  màng mở mắt ra, tắt đồng hồ báo thức, thời điểm đứng lên vệ sinh cá nhân  mắt cô vẫn nửa nhắm nửa mở, thiếu chút nữa là bàn chải đánh răng nhét  vào trong mũi rồi, dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, lúc này cô mới tỉnh táo  được chút.
Thời điểm cô xuống lầu liền nghe thím Chu nói, gia gia  phụ thân thúc thúc còn có các anh em họ thế nhưng đều đã đi ra bên  ngoài, sáu giờ liền đi, bọn họ thức dậy cũng thật sớm, chỉ cần nghĩ sơ  qua liền biết có chuyện gì. Vì Lâm Băng là con gái, cho nên những chuyện  như vậy đều sẽ không kêu cô, mẹ cùng với mấy bác hẳn là đều ở nhà, các  cô cũng giống nhau.
Lâm Băng cũng đã quen với việc này rồi.
Chạy  bộ, ăn bữa sáng, cô còn cố ý kêu thím Chu bảo phòng bếp làm thật nhiều  đồ ăn, cô trực tiếp cầm lấy mấy túi lớn xách ra bên ngoài, cô đều đã suy  nghĩ kỹ rồi, mỗi ngày mang theo một ít, sau khi đi ra ngoài liền lén  cất vào trong không gian, tích tiểu thành đại, cũng có thể ở bên ngoài  mua thêm một ít, nói chung là càng nhiều càng tốt.
Lâm Băng thật sự là vắt hết óc cũng không muốn buông tha một chút lương thực nào.
“Tiểu  thư a, ngài mang nhiều đồ ăn như vậy đi ra ngoài, bạn bè của ngài sẽ ăn  hết sao?” Thím Chu lo lắng nhìn Lâm Băng hai tay cầm theo bốn túi lớn  ra ngoài, đây là loại túi lớn nhất của siêu thị, rất rắn chắc. Nhìn một  cái, bàn tay non mềm đều bị làm cho đỏ lên, ai u, chỗ này phải một đám  người cùng nhau ăn mới hết a.
“Thím yên tâm đi, sẽ ăn được hết  mà!” Lâm Băng đặc biệt kiên định nói, cô khẳng định mình có thể ăn được  hết chỗ này, nhất định vậy.
“Hiện tại trời nóng, mấy thứ này để  tới giữa trưa đều sẽ bị hư hết, nếu bỏ trong tủ lạnh, đến lúc đó hương  vị cũng không còn ngon nữa.” Lâm Băng vừa mới bước qua cửa, đã thấy thím  Chu lo lắng đuổi tới dặn dò một câu.
“Cháu sẽ chú ý.” Lâm Băng cho thím Chu một khuôn mặt tười cười, sau đó mang theo bốn cái túi lớn đi đến gara.
Rời  khỏi khu nhà chính của Lâm gia rất xa, Lâm Băng liền thu hết mấy cái  túi to vào trong không gian, một đườngthuận lợi đi tới phòng trọ nhỏ của  chính mình.
Tám giờ bốn mươi, cô mới đến nơi, người giao hàng  kia còn chưa có đến, cô cầm quyển sổ tối hôm qua chuẩn bị ra xem, bắt  đầu lần xem việc của ngày hôm nay, vừa cẩn thận nhìn một lần, thuận  tiện, mở máy tính ra, để ngừa vạn nhất, cô lại ở trên mạng tìm xem có gì  cần thiết không để mua luôn một lần, đến lúc đó bảo người ta giao hàng  tận nơi, không biết thời gian tới có thể kiếm thêm một ít không. Cô  chuẩn bị không đủ gạo, chỉ có mấy chục túi, phải đi chợ nông nghiệp một  chuyến, nơi đó tích trữ hàng hóa tương đối nhiều.
Lâm Băng trong  lòng có chút phiền não, gạo muối linh tinh gì đó nếu một lần mua quá  nhiều thì rất dễ bị người khác chú ý. Nếu là gạo thì không bằng đi nông  trường thu mua, hiện tại vừa mới qua vụ gặt không lâu, trong nhà mấy hộ  nông dân đúng lúc có dư lương thực, lại mua thêm một ít ngũ cốc nữa.  Đúng rồi, Lâm Băng cúi đầu ở trên quyển sổ ghi lại, máy xay bột, còn có  máy xay lúa nữa.
Đang lúc cô ghi nhập thần, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa.
Lâm  Băng nhét quyển sổ vào trong ngăn tủ, đi ra ngoài mở cửa, đồ vật linh  tinh rất nhiều, phòng trọ, phòng khách cơ hồ tràn ngập đồ, sau khi Lâm  Băng ký nhận, nhân viên giao hàng rất nhanh liền rời đi, Lâm Băng đang  muốn đóng cửa lại, thì thấy hàng xóm đối diện mình vừa vặn cũng đang mở  cửa ra, liền nhìn thấy bên trong nhà tràn đầy hàng hóa cùng lâm sản, làm  cho cô có chút kinh ngạc.
Hàng xóm đối diện nhà cô là một nam  nhân lịch sự khoảng ba mươi tuổi, đeo mắt kính, là bác sĩ cho một bệnh  viện gần trường học, họ Từ, tất cả mọi người đều gọi hắn là bác sĩ Từ,  Lâm Băng ở chỗ này vài năm, tự nhiên là nhận ra hắn, một tuần cô ra vào  phòng trọ đều có thể đụng tới hắn vài lần.
“Bác sĩ Từ.” Lâm Băng  mỉm cười chào hỏi, nhưng trong lòng thì lại hối hận, thật là sơ xuất mà,  cô cho rằng hàng xóm đối diện hôm nay sẽ đi làm ở bệnh viện nhưng cũng  không có nghĩ tới hắn thế nhưng lại ở nhà.“Anh hôm nay không có đi làm ở  bệnh viện sao?”
Bác sĩ Từ cũng nhìn thoáng qua phòng khách phía  sau Lâm Băng đang chất đầy đồ, rất nhanh liền đem ánh mắt thu trở về,  nghe được câu hỏi của Lâm Băng, bác sĩ Từ cười đáp:“Ta xin phép nghỉ mấy  hôm, ngày hôm qua nửa đêm đầu bắt đầu đau, có thể là phát sốt, nên hôm  nay muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Anh bị bệnh, vậy phải nghỉ ngơi  nhiều một chút.” Lâm Băng thuận miệng nói, tình cảm hàng xóm của hai  người cũng không quá sâu, nếu cô quá quan tâm bệnh tình của hắn như vậy  mới kỳ quái .
Hai người tùy ý nói hai câu liền kết thúc cuộc trò chuyện, bác sĩ Từ mở cửa đi đổ rác, Lâm Băng cũng đóng cửa lại.
Lâm  Băng nhìn thấy phòng khách đầy đồ, cuối cùng vẫn là không có thu vào  trong không gian, chẳng qua là mang đồ đặt ở giữa phòng khách thu vào  không gian, cũng không thể thu hết vào được, bỗng chốc cái gì cũng không  có như vậy rất kỳ lạ, sẽ làm người khác nghi ngờ, tốt nhất vẫn là để  qua vài ngày nữa lại tới thu vào không gian cũng như nhau thôi.
Lâm  Băng sợ lúc ra cửa lại gặp phải bác sĩ Từ, cô kéo cái ghế dựa ra đặt ở  cửa, sau đó dựng thẳng tai lên nghe thanh âm ở đối diện, mãi đến khi  nghe được tiếng đóng cửa của bác sĩ Từ, Lâm Băng lúc này mới mở cửa đi  ra ngoài.
Thời điểm Lâm Băng đang chờ thang máy thì đụng phải một  nam nhân nói nhảm, tuổi còn rất trẻ, bộ dạng cũng không đến nỗi nào,  bất quá là gầy giống như con khỉ vậy, mặt mày đều gầy đến biến đổi, nhìn  rất khó coi, hắn ta mặc một cái áo sơ mi T-shirt màu vàng, cùng một cái  quần đùi dài tới đầu gối màu đen, còn có hắn đi một đôi dép lê cũ kỹ  màu xanh, khi nhìn thấy Lâm Băng trước mặt đôi mắt liền sáng ngời, câu  đầu tiên mà hắn nói là:“Tiểu thư, ta nhìn thấy ấn đường của ngươi biến  thành màu đen, ánh mắt không có hồn, chắc chắn mấy ngày gần đây mọi việc  không được thuận lợi, gặp phải người không quen, không bằng để ta xem  cho ngươi một quẻ như thế nào, giúp ngươi tiêu tan tai họa, gia đình  bình an......”
“Ngươi không phải là kẻ lừa đảo chứ, trước kia ta  như thế nào không có gặp qua ngươi ở lầu 8, còn muốn coi quẻ.” Lâm Băng  nghiêng người liếc hắn một cái, bộ dạng lớn lên thật bỉ ổi đáng khinh,  cho dù cô có tin tưởng mấy thứ đạo thuật, cũng sẽ không tin tưởng người  như vậy.
Đang nói thì cửa thang máy mở ra, Lâm Băng trực tiếp đi  vào trong, người kia cũng lập tức chui đi vào, đứng ở bên cạnh Lâm Băng,  hắc hắc cười.
Chậc, khi cười còn bỉ ổi đáng khinh hơn nữa.
“Chúng  ta nếu đã gặp nhau thì chính là hữu duyên, ta tên là Trương Thư, không  biết quý danh của tiểu thư là gì?” Hắn vẫn còn tiếp tục lải nhải bên tai  cô không chịu ngừng.
Lâm Băng quay đầu nhìn hắn nói:“Ông anh à,  anh có thể bình thường một chút không?” Ở trong thang máy có camera giám  sát, dùng ở hoàn cảnh này không tồi, với lại Lâm Băng cũng không lo  lắng người này có thể làm chuyện xấu gì với mình.
“Thật ra cũng  không thể nói như vậy, ngươi nhìn xem.” Trương Thư từ trong ngực lấy ra  mấy trương giấy vàng, đưa tới trước mặt Lâm Băng nói:“Cái này cũng không  mắc lắm,100 đồng một trương, là hoàng phù gia truyền của nhà ta, thế  nào, ngươi xem thử đi, đây là dùng mực chu sa viết đấy, nhìn mấy kí tự  này xem, còn có lực đạo viết phù nữa, nhìn màu sắc của nó mà xem, rất  nhiều thứ a!” Giọng nói kia đặc biệt kích động lòng người, thật giống  như đang bán hàng đa cấp vậy.
Trương Thư híp mắt, hai mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm vào Lâm Băng.
Bên  dưới mặt đất lầu một, Lâm Băng đi ra khỏi thang máy, ở dưới lầu một là  gara, xe Lâm Băng đậu ở nơi này. Trương Thư cũng đi theo phía sau Lâm  Băng ra ngoài, trong miệng còn không ngừng quảng cáo phù gia truyền của  nhà mình.
“100 đồng ngươi chê đắt có phải không, cái kia 80,  không 50...... Này này, ngươi đừng đi a, đây đều là giá thấp nhất, 20,  20 còn không được sao? Này này,10 đồng, thật sự là giá thấp nhất rồi,  không thể thấp hơn được nữa! Ngươi không muốn mua có phải hay không, nếu  ngươi không mua ta sẽ luôn luôn đi theo ngươi, ngươi vừa về nhà ta liền  chắn trước cửa, mỗi ngày ta đều sẽ đi theo ngươi.”
Hắn liên tục  đi theo Lâm Băng, thời điểm Lâm Băng mở cửa xe chuẩn bị đi vào hắn thậm  chí còn lấy thân thể của chính mình chắn ở cửa xe của Băng, vừa vặn ngăn  không cho cô đi, còn dùng khuôn mặt tươi cười đưa tấm hoàng phù tới  trước mặt Lâm Băng, trong miệng còn nhắc tới:“Ngươi nói xem, cuộc sống  của ta cũng không dễ dàng gì, tổ tiên ta chính là làm cái nghề này, tay  nghề gia truyền nên không có cách nào quăng bỏ được, hiện tại cũng không  có mấy người sẽ tin lời ta nói, ngươi nói xem ta lợi hại như vậy, không  phải đều chỉ là ngoài miệng thôi sao, tay nghề không đến nỗi nào, chỉ  là không có người tin, ngươi không tin ta cũng phải, ta lại cùng ngươi  nói......”
Lâm Băng đang suy nghĩ xem mình nên gọi cho bảo vệ ở đây hay là gọi cho cảnh sát tới.
Người kia giống như biết được ý nghĩ của Lâm Băng lại nói thêm một câu.
“Không  phải ta khoe khoang, nhưng ta đã bói cho ngươi một quẻ rồi, quẻ này nói  một tháng sau giữa tháng 8, ngươi nhất định gặp phải chuyện không may,  đây là việc lớn! Anh trai của ta nói, không phải, là ta......”
Anh  trai? Người này còn tính toán muốn mang anh trai hắn ra sao, xem ra anh  trai nhà hắn vẫn còn có chút bản lĩnh, thôi, coi như là mình cùng hắn  ta làm việc thiện đi. Lâm Băng từ trong túi lấy ra mấy tờ tiền đưa cho  hắn nói:“Phù trên tay người đều đưa cho ta đi, ta mua, bằng này tiền có  đủ không?”
Trương Thư vừa nghe thấy Lâm Băng muốn mua, ánh mắt  liền lóe sáng, ngay lập tức lấy từ trong ngực ra mấy tấm hoàng phù đưa  cho Lâm Băng, “Trong nhà ta vẫn còn, nếu không thì buổi tối ngươi trở về  ta liền đưa qua cho ngươi?”
Một tay giao tiền một tay giao phù,  tốc độ Trương Thư lấy tiền từ trong tay Lâm Băng đặc biệt nhanh chóng,  một bên đếm tiền một bên cười hắc hắc. Sau khi lấy được tiền, Trương Thư  lập tức nhường chỗ cho Lâm Băng mở cửa xe, đếm tiền xong, còn đặc biệt  bắt chước giống thân sĩ đưa tay ra làm một cái ‘Mời lên xe’, ánh mắt hắn  nhìn Lâm Băng giống như là nhìn kim nguyên bảo.
“Không cần.” Lâm  Băng ném mấy tấm hoàng phù vào chỗ ngồi sau xe, sau đó lên xe rồi đóng  cửa, nhìn thấy Trương Thư ở bên cạnh xe lại muốn kiếm thêm tiền, liền  nhẹ nhàng ném ra một câu:“Tổ tiên của ngươi đều là thần côn, ngươi có  được đi học không? Hay là thất học?”
“Ngươi đừng có nói bậy.”  Trương Thư vừa nghe thấy lời nói của Lâm Băng liền dừng ngay động tác  trong tay, trừng mắt nhìn Lâm Băng. “Ta là sinh viên vừa mới tốt nghiệp,  bằng tốt nghiệp cùng giấy chứng nhận học vị của ta vẫn còn đặt ở trong  nhà, còn nóng hổi đây này, cho dù ngươi là khách hàng của ta cũng không  thể làm tổn hại thanh danh của ta như vậy a, ta là một thần côn có tri  thức có văn hóa đó, phi phi phi...... Thần côn cái gì, là đại sư mới  đúng!”
Thời điểm hắn nói ra lời này, Lâm Băng đã sớm lái xe chạy đi xa rồi.
Đến  lúc không còn nhìn thấy bóng xe của Lâm Băng, lúc này vẻ mặt của Trương  Thư cười nham hiểm miệng khẽ ngâm nga một ca khúc bước lên lầu.
Hắc,  hắn thế nhưng lại đụng trúng một kẻ ngu ngốc a, lá bùa kia được hắn  bán, thế nhưng là do hắn tự tay viết, hắc hắc, giấy là hắn dùng giấy để  làm tiền vàng cho người chết tới vẽ phù, trực tiếp tìm nhà máy tư nhân  mua, sẽ không để lại dấu vết gì, một lần họa liền có thể họa được một  đống, hắn hay dùng bút lông để họa phù, mực viết cũng là loại rẻ nhất,  loát loát loát, hắn chỉ cần tiện tay tùy ý vung bút, hắc hắc, vậy là họa  xong hoàng phù rồi!
*
Trên đường.
Lâm Băng trực  tiếp ném hoàng phù vào trong không gian, cũng không thèm để ý, mấy cái  văn tự ở bên trên viết không sai biệt lắm, bất quá chất lượng của giấy  thật đúng là......, dù sao trước cứ giữ lại đã, đến lúc đó rồi tính sau.
Vừa đi tới chợ nông sản, Lâm Băng liền nhận được một cuộc điện thoại gọi đến.
“Này, ta là Lâm Băng, không biết ngươi là?”
“Xin  chào, ta họ Lưu, ngươi chắc là Lâm Băng trong lời nói rồi, ta là huấn  luyện viên mà Lâm gia mời tới dạy ngươi, khi nào thì ngươi rảnh, chúng  ta gặp mặt nói chuyện.”
“Được, bốn giờ chiều nay được không, ngay tại nhà cũ của Lâm gia.”
“Nhà  cũ của Lâm gia chỉ sợ không được rồi, Lâm lão gia đã nói qua, gần đây  cấm người ngoài ra vào nhất Lâm gia, nếu không thì ngươi tới võ quán của  ta đi, bây giờ ta gửi địa chỉ qua cho ngươi.”
“Được.”
Cúp điện thoại, trong lòng Lâm Băng lại nghĩ đến, xem ra gia gia cũng đã bắt đầu hành động.			 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện