[Dịch]Không Gian Nơi Tay - Sưu tầm
Chương 11 : Lâm gia gia gia
                                            .
                                    
             Cha Lâm nhìn thấy một phòng đầy người cũng là bị dọa sợ một chút, ba có  nói là mấy ngày nữa mới trở về, nhưng lại không nghĩ tới là hôm nay. Chú  hai cùng chú tư đều ở đây, còn có vài người anh em họ cũng tới, cha Lâm  cúi đầu nhìn thoáng qua tượng ngọc phật trong tay, trong lòng đưa ra  một quyết định. Hôm nay mọi người tới rất nhiều, không tiện nói gì thêm,  đợi họ hàng thân thích đi rồi ông lại đi tìm ba thương lượng chuyện  tượng ngọc phật vậy.
“Nho Chính, tượng ngọc phật này tỉ lệ rất  tốt, con biết đó, chú luôn rất thích mấy thứ này, có thể hay không mang  nó tặng cho chú?” Lời này là do chú tư của cha Lâm nói, năm nay năm mươi  tuổi, khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt, hắn so với Lâm gia gia nhỏ hơn  mười tuổi, năm đó cũng con trai út trong nhà, nên khi nói chuyện luôn là  tùy. Trong miệng hắn, Nho Chính nói cha Lâm, ông tên là Lâm Nho Chính,  là cha của Lâm Băng.
“Chú tư, Như Hân đang mang thai, tượng ngọc  phật này là cháu cố ý đi tìm để mong đứa nhỏ được bình an khỏe mạnh.”  Cha Lâm mỉm cười nói, cũng không thể ra mặt cự tuyệt được, nhưng hắn lại  biết, mình vừa nói ra lời này, chú tư chắc chắn sẽ không còn đánh chủ ý  lên tượng ngọc phật.
Cha Lâm vừa mới dứt lời, ông nội Lâm liền  mừng như điên, còn mở miệng hỏi lại:“Con trai, những gì con nói đều là  sự thật, con dâu mang thai?” Cháu dâu thứ hai của ông vẫn luôn không  thấy mang thai lại, cái này có thể nói là nỗi buồn phiền bấy lâu nay của  ông nội Lâm, thời gian qua ngay cả người hiền lành như bà nội Lâm đều  có thái độ lạnh nhạt đối với đứa con dâu thứ hai này.
“Vâng, đã đi bệnh viện kiểm tra rồi, cô ấy mang thai được hai tháng.” Khóe mắt cha Lâm mang theo tươi cười đáp.
Ông  nội Lâm mừng rỡ nói liên tiếp vài chữ tốt, ánh mắt khi nhìn về phía  tượng ngọc phật cũng ôn hòa hơn nhiều, trong lòng ông nhận định tượng  ngọc phật này có tác dụng bảo vệ đứa trẻ bình an, liền thúc giục cha Lâm  mang nó đưa cho mẹ Lâm.
Sau khi cha Lâm cùng mọi người chào hỏi  xong, liền tạm biệt mọi người trở về phòng, bởi vì phòng ngủ của ông  cùng vợ ở lầu hai nên ông trực tiếp về thẳng phòng mình. Lầu hai và lầu  ba còn có mặt trên tầng lầu, mỗi tầng có mấy cái thư phòng, riêng phòng  ngủ đã có mười mấy phòng, có thể thấy được nhà chính của Lâm gia chiếm  diện tích rất lớn.
Cha Lâm luôn luôn gắt gao ôm chặt tượng ngọc  phật trong tay mình, ngay cả thím Chu muốn cầm giúp ông cũng không được,  nếu mạt thế thực sự đến, tượng ngọc phật trong tay ông sẽ là vật quan  trọng, ông đã thử qua, thật sự có thể bỏ mọi thứ vào trong, ông không  biết không gian này bên trong lớn cỡ nào, bởi vì con người không thể đi  vào trong tượng ngọc phật được, không chỉ có người, mà còn có tất cả vật  sống đều không thể bỏ vào được.
Cách dùng tượng ngọc phật rất  đơn giản, chỉ cần thân thể tiếp xúc với tượng ngọc phật, sau đó lại dùng  tay tiếp xúc với vật muốn cất vào không gian, trong lòng nghĩ cất vào,  không đến một giây, này nọ ở bên ngoài sẽ biến mất, và xuất hiện bên  trong tượng ngọc phật, thời điểm muốn lấy ra cũng như vậy, mặc kệ là tay  hay bộ phận khác của cơ thể, đều nhất định phải chạm vào tượng ngọc  phật.
Bất quá, một ngày chỉ có thể đưa đồ ra bên ngoài ba lần.
Đây cũng là kết quả thử nghiệm của cha Lâm.
Thời  điểm ông mua được tượng ngọc phật này cũng đã qua tay mấy người rồi,  nhưng không có ai phát hiện không gian bên trong nó, bởi vì không gian  bên trong tượng ngọc phật muốn mở ra còn cần có một bí mật rất lớn, dưới  điều kiện đặc biệt mới có thể bắt đầu sử dụng, đương nhiên, cha Lâm  cũng không biết chuyện này, bất quá tại thời điểm cha Lâm mua được tượng  ngọc phật, đã đánh bậy đánh bạ vô ý đụng phải trên người tượng ngọc  phật một cái......lúc này ông mới có thể sử dụng.
Thời điểm cha  Lâm trở lại phòng ngủ của mình, đã thấy mẹ Lâm thay xong quần áo chuẩn  bị mở cửa xuống lầu, bà tựa hồ nghe thấy tiếng khóc của con gái. Hai  người đúng lúc chạm mặt nhau ở cửa, cha Lâm nhìn mẹ Lâm ý bảo bà yên  lặng, sau đó ông bình tĩnh xoay người đóng cửa lại, tiện thể khóa trái  cửa luôn.
“Ba trở về, trước đó bà không có đi xuống sao?” Bên  cạnh cha Lâm vừa hỏi vừa cầm tượng ngọc phật trong tay cẩn thận bỏ vào  trong kết sắt, lại thay đổi một cái mật mã khác. Ông biết cha mẹ mình  đối với vợ ông có chút ý kiến, nếu vợ ông không hiếu thuận thì chỉ sợ về  sau sẽ càng khó có thể chung sống, mặc kệ như thế nào, cho dù trong  lòng ông không vui vẻ gì khi nghe dạy bảo, nhưng cũng không thể biểu  hiện ra ngoài.
“Mới cùng nhau ăn cơm, em cũng vừa lên đây thôi.” Mẹ Lâm nhẹ giọng giải thích.
“Chú  hai cùng chú tư đều đang ở dưới, anh xuống cùng bọn họ nói chuyện một  lúc, em cũng muốn xuống sao?” Cha Lâm là một người hòa đồng, đạo lí đối  nhân xử thế luôn làm rất tốt, nên tự nhiên ông sẽ đi xuống dưới cùng các  trưởng bối nói chuyện một lát.
Bà ấy đang có thai, nên lúc này bọn họ hẳn là sẽ không làm khó bà, sẽ không tính toán như trước kia.
“Em  mới không nghĩ tới cùng các cố ấy trò chuyện, nhưng là em vừa vặn nghe  được tiếng khóc của Băng Băng, em muốn đi xuống nhìn một chút có chuyện  gì xảy, là ai bắt nạt con bé?” Mẹ Lâm nhăn lại đôi mi thanh tú, lo lắng  nói.
Đối với đứa con gái duy nhất này, mẹ Lâm vẫn luôn cưng chiều hết mực.
Lúc hai người đang nói chuyện, lại nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài.
Mẹ Lâm đi ra mở cửa, lại thấy người đang đứng bên ngoài là Lâm Băng.
Mẹ  Lâm thấy con gái không có việc gì, cũng bỏ qua ý nghĩ xuống dưới, Lâm  Băng cùng cha Lâm chào hỏi, thì đã thấy ông gật đầu đi xuống lầu, quan  hệ của Lâm Băng cùng ông rất bình thường, không nóng cũng không lạnh.
Sau khi cha Lâm rời khỏi phòng, mẹ Lâm liền đứng lên đóng cửa, sau đó lôi kéo Lâm Băng đi vào phòng khách bên trong.
Toàn  bộ căn phòng đều lấy màu tối làm chủ đạo, điệu thấp nhưng lại xa hoa,  thời điểm thiết kế căn phòng này, hiển nhiên kiến trúc sư đã cực kỳ dụng  tâm vào nó, mặc dù là màu sắc tối, nhưng trải qua tay của người thiết  kế nó đã trở thành một căn phòng ấm áp.
“Băng Băng, có phải con  vừa mới khóc đúng không?” Mẹ Lâm vừa ngồi xuống liền mở miệng hỏi, nhìn  thấy khóe mắt con gái đỏ bừng, bà rất là lo lắng.
“Không có việc  gì đâu mẹ, con chỉ là quá nhớ gia gia nãi nãi thôi, mớivừa rồi con không  nhịn được, nước mắt liền chảy xuống.” Lâm Băng cười nói, “Con vừa cùng  nãi nãi nói người mang thai, thế nhưng bà cũng chưa biết, mẹ, thời điểm  nãi nãi về nhà chẳng lẽ người không cùng bà nói qua chuyện này sao?”
“Không  phải, tại mẹ quên mất thôi.” Mẹ Lâm có chút xấu hổ cười nói, thời điểm  mấy người Lâm nãi nãi về nhà cha Lâm vẫn chưa cầm được tượng ngọc phật  về, nên bà vẫn chưa muốn nói, ai biết đứa bé trong bụng có thể giữ lại  được hay không phải, nếu chuyện tượng ngọc phật không đáng tin, thì đứa  bé sẽ không thể giữ lại, không bằng không nói, để tránh làm cho hai  người họ đau lòng.
“Đúng rồi, mẹ, thời điểm giữa trưa con đã quên  nói cho người cách sử dụng dị năng như thế nào, hiện tại con tới là  muốn cẩn thận nói cho người cách sử dụng.”
“Ngay cả cái này mà trong mộng cũng có nói qua sao?”
“Có  nói qua, nhưng lại không nhắc đến nhiều lắm.” Lâm Băng có chút chột dạ  nói, thủy hệ dị năng cùng băng hệ dị năng tuy rằng có giống nhau, nhưng  vẫn là có sự khác biệt , bất quá cách sử dụng cũng không khác nhau là  mấy. Ở trong mạt thế ba năm, cô luôn có một loại cảm giác mơ hồ, cô cảm  thấy Thư Tuyết giống như có thủy hệ dị năng. Trước mặc kệ cái này đi,  bây giờ cô phải những chuyện liên quan đến thủy hệ dị năng cói cho bà  biết.
“Thủy hệ dị năng có thể tạo ra nước, giống như lúc trước mẹ  đã làm ở trong xe đó. Thời điểm thủy hệ dị năng ở gần nguồn nước sẽ  phát huy được sức mạnh lớn nhất, nhất định là phải ở bên dòng suối, bên  hồ, bờ biển, lúc đó người có thể khống chế nước bên trong biến thành mũi  tên nước, các loại súng bắn nước tấn công tang thi, khuyết điểm của  tang thi là đầu, chỉ có công kích vào đầu mới có tác dụng. Còn có thể  khống chế nước ấm, đem chúng biến thành sương mù, dùng để che che giấu  bản thân. Cuối cùng dùng nước bao quanh đầu kẻ địch, làm cho họ không  thể hô hấp, không hít thở được mà chết, đương nhiên, cái này đối với  tang thi không có tác dụng, tang thi không cần hô hấp. Trong mộng chỉ  xuất hiện có nhiêu đó, còn có một việc rất trọng yếu, đó là công kích  mạnh hay yếu cùng lực khống chế tinh thần lực có liên quan, còn cùng cấp  bậc dị năng có liên quan...... Ở thời điểm mạt thế con người còn có thể  sử dụng dị năng để đánh nhau.”
Câu cuối cùng Lâm Băng cố ý nói  cho bà nghe, cuộc sống của mẹ Lâm vốn rất đơn giản, bà cảm thấy người  trên thế giới đa phần là người lương thiện, người xấu chỉ có một bộ phận  nhỏ, cũng còn có đầy người bỏ ác theo thiện.
Mẹ Lâm chỉ nhìn qua hành động của đối phương liền rất dễ dàng tin tưởng.
“......  Trong lời nói của con có thủy, hẳn cũng có hỏa đi.” Trong tay mẹ Lâm  cầm chặt ly trà đã lạnh, rất lâu sau mới ngẩng đầu hỏi Lâm Băng.
Lâm  Băng gật gật đầu, lại tiếp tục nhắc nhở bà:“Mẹ, muốn thăng cấp dị năng  chỉ có thể dựa vào chính mình, người khác không thể giúp được mẹ, nên  người phải cố gắng lên!”
Mẹ Lâm ngồi trên sofa ngây người một lúc.
Những  gì cần nói cô đều đã nói cả rồi, bây giờ bà ấy rất cần thời gian để để  tiếp thu mọi việc, nên cô cũng không muốn quấy rầy bà nữa, vì thế cô  đứng lên, chậm rãi đi đến cạnh cửa, đang lúc muốn mở cửa ra, thì cô lại  đột nhiên nhớ tới còn có một chuyện quan trọng chưa nói với bà, đó là  cách thăng cấp dị năng, vì thế quay đầu lại nói với mẹ Lâm:“Mẹ, trong  đầu tang thi còn có tinh hạch, cái đó có thể giúp mẹ thăng cấp dị năng.”
Sau khi nói xong Lâm Băng liền mở cửa đi lên lầu, cô trở về phòng của mình, sau đó cô còn phải đi vào không gian xem một cái.
Mẹ  Lâm nhìn qua cánh cửa đã đóng, trong lòng lại có chỗ khó hiểu: Chuyện  trong mộng thế nhưng Băng Băng nhớ được rõ ràng, còn để ý như thế, giống  như nó đã tự mình trải qua vậy, chẳng lẽ nó đã gặp qua tang thi, còn có  dị năng?
Mẹ Lâm bị suy nghĩ của mình làm cho buồn cười, vỗ vỗ  đầu, trong lòng suy xét, có lẽ Băng Băng xem quá nhiều sinh hóa nguy cơ  đi (chỗ này mình không hiểu là gì cả), còn có một bộ phim truyền hình  của nước Mỹ gọi là cái gì ấy nhỉ, hình như là cái xác không hồn, dường  như cũng nói về đề tài tận thế, tang thi.
*
Buổi tối, 9 giờ rưỡi.
Cha Lâm gõ cửa phòng Lâm gia gia, sau đó hai người cùng đi thư phòng nói chuyện.
Trong thư phòng loáng thoáng truyền ra một ít thanh âm.
--“Thật sự có mạt thế? Vợ của con sở hữu dị năng, không gian cũng là sự thật?”
--“Mạt  thế đến hay không con không biết, nhưng là Như Hân cô ấy quả thật có  thủy hệ dị năng, tối hôm qua cô ấy mới nói cho con biết chuyện này, hôm  nay con đi tìm mua tượng ngọc phật thì thấy có thể chứa đồ này nọ, hôm  nay ở Bắc phố bên kia có một đám ngọc thạch mới nhập về, có lẽ là hai  xe, toàn bộ đều từ bên ngoài mang về. Tượng ngọc phật hiện tại đang ở  trong két sắt của con, ba có muốn đi xem thử không?”
--“Đi, đi phòng ngủ của con.”			 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện