[Dịch] Một Hữu Lai Sinh (Không Có Kiếp Sau) - Sưu tầm
Chương 274 : Viên (kết thúc)
.
Bởi quân địch xâm nhập đã hoàn toàn phá hủy Ifatia, muốn tu sửa hoàn chỉnh tòa cung điện phức tạp này cần tiêu hao rất nhiều thời gian. Nhưng thân là Hoàng đế đế quốc, bệ hạ nhất định phải có một nơi để cư ngụ và làm việc, vì thế Bộ Tài chính quyết định xây một cung điện mùa hè cho hắn.
Từng có nhân viên chuyên môn hỏi ý kiến tân Hoàng đế về ý tưởng thiết kế, bệ hạ chỉ phán một câu:
“Cái kiểu cung điện như Hogue Beith quê mùa lắm, ta thích một cung điện đậm chất nghệ thuật hơn.”
Sau khi nghe lý giải của bệ hạ về nghệ thuật, vị nhân viên chuyên tham gia quá trình thiết kế cung điện Hoàng gia suốt sáu đời tổ tông vác gương mặt hắc tuyến rời đi.
Olivia đích thân quyết định địa điểm cung điện mùa hè, nằm ngay trên hành tinh Bạch Lộ, sau lưng phố mua bán Aidori, Hoàng đế bệ hạ muốn đi làm gần nhà đó mà ~
Mỹ mãn tiễn chân nhân viên thiết kế rồi, Olivia ngẫm nghĩ với ánh mắt sâu xa: Từ nay về sau mình cũng tính là người có bất động sản rồi!
Nhưng tài sản của hắn không vỏn vẹn mỗi chỗ này: Olivia kế thừa toàn bộ tài sản lưu truyền qua các triều đại Hoàng đế tới nay, bao gồm Đảo Trăng Mật.
Giao danh sách tài sản cho Mục Căn xong, Olivia lập tức quyết định cả gia đình đi Đảo Trăng Mật ăn mừng sinh nhật Mục Căn ← vì Hoàng cung còn chưa sửa xong, Olivia cũng không thể lập tức vào cung điện mùa hè làm việc ngay, đồng thời nhà hắn tại hành tinh Bạch Lộ cũng thuộc diện hộ dân bị việc kiến thiết Hoàng cung quấy rầy, nên chiếu theo luật pháp đế quốc, hắn có quyền được nghỉ bảy ngày, chi phí du lịch do quốc gia tài trợ.
Olivia thậm chí dẫn theo cả đàn đế long trăng rằm và nhóm chiếp chiếp trắng trong nhà.
Nhìn Sừng To vì biết sắp được đi chơi mà mừng rỡ khôn xiết, Olivia có chút xót xa: Đáng lẽ nên mang thằng bé đi chơi từ lâu rồi, mấy năm nay cứ ru rú ở nhà miết, Sừng To sắp biến thành tiểu quê mùa đến nơi.
Ngoài ra, Olivia còn mời các hàng xóm phố mua bán Aidori.
Hắn cũng không quên chuẩn bị đầy đủ rượu ngon và thức ăn (← mua bằng tiền riêng), cùng một bánh sinh nhật tự làm —
Sờ sờ cái hộp cứng trong túi, má Olivia thoáng đỏ lên.
Hì hà hì hục kiểm tra lại toàn bộ vật phẩm đã bỏ vào khoang chứa của Bạch Vân Đóa Đóa xong, bấy giờ hắn mới lên phi thuyền và chuẩn bị xuất phát.
Tuy nhiên, Olivia dợm vào cửa đã trợn tròn mắt: Chíp béo này là sao đây? Mình chỉ mời các ông bà cụ phố Aidori, chứ đâu có mời đám nhóc ranh của hộ nuôi gà chuyên nghiệp cách vách!
囧!
Vẻ mặt trợn mắt há mồm của Olivia triệt để chọc cười ngài Sise.
“Chân thành cảm tạ lời mời của bệ hạ.” Ngài Sise cười khẽ: “Hôm trước khu phố nhà tôi rốt cuộc được Cục Quản lý đường sá phê chuẩn thành một bộ phận của phố mua bán Aidori, ông Tony, về sau xin được quan tâm nhiều hơn.”
“Ấy ấy! Đừng khách sáo đừng khách sáo! Chỗ chúng tôi rặt hộ buôn bán, chỉ thêm một hộ nữa thôi mà, anh muốn tham gia không? Nhưng… Không đúng! Anh có buôn bán gì đâu!?” Thân là tổng quản lý của phố mua bán Aidori, ông Tony nhanh chóng suy xét vấn đề sâu xa hơn.
“À! Làm ơn cho tôi một cơ hội gia nhập.” Ngài Sise tức khắc xua tay: “Trên thực tế, gần đây tôi đang cân nhắc chuyện về hưu.”
“Sau khi từ chức, tôi muốn chuyên tâm với sự nghiệp trình diễn nghệ thuật.” Ngài Sise đáp vô cùng tao nhã.
“Hở?!” Lần này không chỉ mình Olivia trợn mắt há mồm.
“Thực ra tôi là người soạn nhạc kiêm tay bass của ban nhạc Xem Hắn Chết, vài năm nay vì công vụ bận rộn nên ban nhạc chúng tôi lâu lắm rồi không phát hành album, tôi cảm thấy đã đến lúc chuẩn bị album mới rồi. Đến khi ấy, tôi nghĩ mình có thể mở cửa hàng bán CD và DVD, trên đường hình như chưa có cửa hàng dạng này đâu…”
“!!!” Đây đích thị là tin sốt dẻo kinh thiên động địa! Đoàn người phố mua bán Aidori nhất tề há mỏ chữ O! Mà ngài Sise lại hoàn toàn chẳng hay biết mình đang tiết lộ chuyện giật gân cỡ nào, chỉ khẽ mỉm cười, đoạn nói tiếp:
“Phần lớn Cantus đều có ít đam mê cá nhân cuồng nhiệt, tỷ như viết thơ hay ca hát này nọ… Đa số đam mê đều rất văn nghệ, nhưng cũng có ngoại lệ, chẳng hạn như sở thích thầm kín của Rothesay nghe đâu là trồng khoai lang, cậu ta thích ăn khoai lang nhất.”
A — a — a —
Hình như bọn tui nghe âm thanh thứ gì đó vỡ tan đâu đây.
Là âm thanh mặt nạ của mấy ông tai to mặt lớn kia… vỡ tan…
Thấy ánh mắt đen lúng liếng của Mục Căn chĩa sang đây, Olivia cảm giác đầu gối của mình bị trúng một mũi tên sâu hoắm.
Chả mấy chốc đã đến Đảo Trăng Mật.
Không giống lần trước, lần này Đảo Trăng Mật hoàn toàn mở rộng cửa với họ, không có du khách khác, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không, hôm nay họ là nhân loại duy nhất trên tinh cầu này.
Đàn long thú một sừng và chiếp chiếp trắng vừa xuống phi thuyền đã reo hò sung sướng.
“Đi chơi đi! Nguyên khu này của chúng ta hết! Cỏ trên đảo ăn vô tư nha ~” Olivia vung tay rất chi hào phóng, thả tụi nó về thiên nhiên.
Tụi Sừng To hồng hộc chạy đi; nhóm chíp béo uỳnh uỵch rượt theo, ngay sau đó, nhóm người già phố mua bán Aidori cũng thay xong quần áo và chạy ào ra ngoài.
“Bác cả với mọi người cũng đi chơi đi, hôm nay nơi này giao cho con, trước khi đi con chuẩn bị xong hết rồi, giờ bày ra là được.” Trên bãi biển chỉ còn lại gia đình họ, thấy bác cả toan tới đây làm việc, Olivia liền đẩy họ đi.
Alpha thoáng nghiêng đầu dòm hắn một cái, đoạn vươn tay vỗ vỗ vai hắn: “Vậy nhờ con.”
Tiếp theo, hắn dẫn các người máy khác và Mục Căn đi luôn.
Không sai, “dẫn Mục Căn đi luôn”.
Tay quơ quào giữa không trung, Olivia đệ nhất bệ hạ mới ra lò đành lên phi thuyền chuyển mấy thứ trong cô đơn.
“Olivia, xin hỏi cậu chuyển đồ xong chưa? Nếu xong rồi thì tôi muốn bay loanh quanh một lát.” Chờ tiểu ong mật Olivia dọn gần hết hành lý và đồ ăn trên phi thuyền xuống, Bạch Vân Đóa Đóa bỗng lên tiếng.
“Xong rồi, cậu đi chơi đi.” Olivia ỉu xìu nói.
Hí hửng đóng kín cửa khoang, Bạch Vân Đóa Đóa lập tức bay lên không, nháy mắt, trên bờ cát thực sự chỉ còn bệ hạ mình ta với ta.
Olivia đệ nhất bệ hạ chuẩn bị các vật phẩm thiết yếu cho bữa tối lãng mạn trong cô đơn.
Ban đầu hắn hơi uể oải vì bị bỏ rơi, nhưng nghĩ đến chuyện sắp phát sinh tối nay, hắn thoáng cái vui trở lại.
Vừa dựng bàn ghế lên, hắn bắt đầu ngâm thơ ngẫu hứng:
Bệ hạ, chuẩn bị một bàn bữa tối.
Lãng mạn, ngọt ngào,
Bữa tối.
Còn có —
Nhẫn, cùng với, hoa hồng thắm đỏ.
Sinh nhật của em, sắp biến thành, ngày kỷ niệm kết hôn của hắn.
Hỡi người yêu dấu, em bằng lòng trao hắn vinh hạnh này không?
“~(≧▽≦)/~” Ngâm ngâm một hồi, Olivia kiềm lòng chẳng đậu mà thẹn thùng.
Khăn thêu màu trắng lộng lẫy trải lên bàn ăn dài, bộ đồ ăn gốm sứ khảm viền vàng nhanh chóng được bày lên, tiếp theo là từng bó hoa hồng đỏ tươi tắn, xong Olivia liền nhắn tin bảo mọi người có thể về rồi.
Ngay lúc hắn làm xong hết thảy, người khác cũng lục tục trở lại. Dưới sự trợ giúp của mọi người, thức ăn Olivia chuẩn bị sẵn được dọn lần lượt lên bàn, chờ tất cả vào chỗ rồi, hắn mới cười tủm tỉm đẩy cái bánh kem lớn cắm đầy nến ra!
Trong bóng đêm, cạnh bãi biển, chàng trai tóc vàng tuấn tú mặc sơmi trắng nom vô cùng rạng rỡ, Mục Căn ngẩn ngơ, thật lâu sau mới đến gần thổi tắt nến.
“Mục Căn, sinh nhật vui vẻ!” Sau khi Olivia mở đầu, mọi người cũng rối rít nói lời chúc mừng.
Với sự hỗ trợ của Olivia, Mục Căn bắt đầu chia bánh, phần bánh của cậu là miếng đầu tiên Olivia cắt ra, nhưng vì cần chia bánh cho người khác nữa nên Mục Căn đặt phần bánh của mình lên bàn rồi rời đi. Chờ cậu trở lại chỗ mình, muốn nhấm nháp món bánh Ollie đặc biệt làm tặng mình, thì tự nhiên chả thấy tăm hơi miếng bánh đâu nữa.
“Bánh của Mục Căn đâu mất rồi!?” Olivia còn phát hiện sớm hơn Mục Căn, hắn tức tốc đứng lên lần nữa, cảnh giác dòm… lũ chíp béo xung quanh.
Tiểu chíp nào cũng thích Mục Căn, nên chung quanh họ cũng đông chíp béo nhất.
Giờ khắc này, cái mỏ vàng nho nhỏ của mọi chíp béo đều dính một vòng kem, bất luận đứa nào trông cũng sặc mùi khả nghi!
Nhưng đáng nghi nhất là tiểu chíp còi đang ăn uống hùng hục trên ghế của Mục Căn!
Nghe Olivia chất vấn, nhóm chíp béo đồng loạt ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nhóc con trên ghế của Mục Căn là không buồn ngẩng đầu, vẫn ăn tì tì không ngơi mỏ.
Các tiểu chíp khác đều ngồi, chỉ mình nó đứng, song dù đứng trên ghế cũng chỉ nhỉnh hơn bàn một tẹo. Bởi vóc dáng quá nhỏ, mới đầu Mục Căn thậm chí không chú ý tới nó.
Tuy nhiên, người nhỏ nhưng khẩu vị ăn uống tuyệt không nhỏ, toàn bộ đĩa trước mắt nhóc con đã sạch láng, là kiểu sạch đã xơi hết còn được cẩn thận liếm láp ý.
Đám chíp béo này phần lớn thời điểm luôn kén cá chọn canh, khẩu vị tốt như thế đúng là hiếm lạ.
Mục Căn quan sát một hồi, phát hiện nhóc con có vẻ không kén ăn, bèn bê đĩa thức ăn mới trước mặt Olivia tới đối diện nó.
Nhóm thú con đã quen được Mục Căn đút, nên vừa thấy cậu bưng đồ ăn mới, thú con bên cạnh liền đến ngậm theo thói quen.
Sau đó, một màn hung tàn diễn ra: ngay lúc thú con nọ sắp thành công tha đi một cây xúc xích, tiểu chíp còi đứng trên ghế của Mục Căn hung mãnh bay lên trời, cánh nhỏ vỗ phành phạch, nhắm vào cổ tiểu chíp đang ngoạm xúc xích với khí thế vạn quân, tấn công bằng thủ đoạn cực tàn nhẫn!
Xxxxxxxxxxxx ← quá trình thiệt sự quá tàn ác, bắt buộc phải làm mờ.
Khi quá trình xxx kết thúc, lông gà đã rụng đầy đất.
“Chíp…” Thú con đã hóa thân gà trụi hấp hối nằm xụi lơ trên đất, mà tiểu chíp còi vóc dáng nhỏ xinh thì chễm chệ trên đầu nó, ra sức mổ xúc xích vừa cướp về thành công.
Nhóc con dùng thân hình khô đét gầy teo trình diễn xuất sắc hình tượng đại ca lưu manh.
“Chậc… Giành ăn lợi hại hơn cả tôi hồi bé nữa …” Ngay cả Olivia cũng cảm thán.
“Trời ơi! Oran! Con làm sao vậy Oran! Coi lông của con này! Trời đất ơi –” Giọng ngài Sise truyền đến từ sau lưng họ, ngữ điệu run rẩy, rõ ràng đã thấy Oran trụi lông.
“Thú con nhà ông đánh thú con nhà ông đó ~” Olivia bĩu môi.
“Đời nào có khả năng? Con nhà tôi đứa nào cũng ngoan, làm gì có chuyện đánh nhau?” Ngài Sise khó mà chấp nhận nổi.
“Phủ nhận vô ích thôi, tất tật thú con ở đây đều là của ông. Ơ? Thằng nhóc mới ngồi trên đầu Oran đâu rồi?” Olivia bĩu môi, đang tính trả hết cả đứa đánh người lẫn đứa bị đánh cho ngài Sise, nhưng quay lại chẳng thấy tiểu chíp còi đâu nữa.
“Chắc sợ bị la nên trốn rồi.” Olivia không để ý lắm, lập tức nhún vai, đưa phần bánh trước mặt mình cho Mục Căn, nói: “Nếm thử xem có ngon không?”
Mục Căn lia mắt một vòng trên mặt biển, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng thoắt chốc đã bị thức ăn Olivia gắp cho cắt ngang.
Thức ăn Olivia chuẩn bị được mọi người nhất trí khen ngợi, hắn mời các trưởng bối tự đi nghỉ ngơi hết, ngỏ ý công tác dọn dẹp sau bữa ăn cứ giao cho hắn.
Song lần này hắn giữ Mục Căn ở lại phụ mình.
Hai người vừa tán gẫu vừa dọn dẹp, tiến độ vẫn rất nhanh.
Trong quá trình ăn uống khó tránh có nhiều xương và đồ thừa rớt xuống bờ cát, Mục Căn gom tất thành một đống, định tí nữa bỏ vô thùng rác. Cậu gom được cả thảy tám đống nhỏ, nhưng khi vừa tìm được túi to, chuẩn bị quay lại dọn rác thì phát hiện tám đống trên bờ cát đã biến mất rồi.
“Ollie, cậu dọn hết rác hộ tớ hả?” Mục Căn cất giọng hỏi một câu, đoạn cầm đèn pin soi bốn phía một lượt, sau đó rời đi.
Cậu đi được chừng ba phút, khu vực vốn tối mịt bỗng có hai ngọn đèn vàng sáng lên, ánh đèn lấp lóe, ngay tiếp theo chạy về biển với tốc độ cực nhanh.
Mục Căn và Olivia hoàn toàn không hay biết gì, cả hai đang sóng vai đi dọc theo bờ cát ven biển.
“Hôm nay không nhiều sao lắm ha.”
“Ừ.”
“Mặt trăng cũng gần như nhìn không tới luôn.”
“Ừm.”
“Trông như muốn mưa tới nơi ấy!”
“Ờ…”
Hai người đối thoại mấy câu vô bổ không thể tả.
Olivia thầm hận ông trời chẳng biết giúp đỡ gì sất, coi bộ sắp đổ mưa thiệt rồi, chả lẽ chỉ có thể kéo Mục Căn về hay sao? Lời quan trọng còn chưa thổ lộ đâu!
Vì thế Olivia rất biết cái khó ló cái khôn: “Nếu trời sắp mưa, hay tụi mình xuống biển trú mưa ha?”
Mục Căn quay sang nhìn Olivia, Olivia bình tĩnh mỉm cười với cậu.
“Mục Căn, giờ nơi này là của tụi mình rồi, ngôi nhà trước đây cậu xây dưới nước rốt cuộc cũng thành của tụi mình, không cần lo bị phá bỏ nữa. Cậu… Có muốn đi thăm nhà tụi mình không?” Hắn đưa ra một đề nghị Mục Căn không cách nào kháng cự.
Không nằm ngoài dự đoán của hắn, Mục Căn quả nhiên đồng ý.
Vừa xuống nước, hai người đồng thời biến thành nguyên hình, hải thú màu lam lớn hơn xưa không chỉ một vòng, Cantus đực màu đen bên cạnh đâm ra lại nhỏ xinh.
Hai tiểu quái thú quen đường quen nẻo tìm về tổ của mình, một trước một sau bơi vào. Tiến vào động rồi, đầu tiên quái thú màu đen ngoi lên mặt nước thở ra một hơi thật dài, đoạn lặn xuống lần nữa, chầm chậm cọ lên người hải thú màu lam, mãi đến khi hải thú chịu hết nổi phải đẩy hắn ra.
Olivia vừa rơi xuống đất liền biến về hình người, cười tủm tỉm nhìn mặt nước trước mặt, vẫy vẫy tay với người bên trong.
Duỗi thân hình thon gầy nằm ườn trên cát ướt, mỉm cười dòm mặt nước.
Hồi lâu không thấy người phía dưới ngoi lên, hắn tiện tay cầm viên đá kế bên ném xuống.
Song, Olivia nhác ném xong “viên đá” liền nhận ra có gì đó sai sai, nhìn ngón tay dính đầy mỡ, hắn cau mày ngửi thử: Mùi này là… Xương gà?
Món gà nướng tối nay là hắn làm, chẳng ai biết rõ mùi này hơn hắn.Như để chứng minh lời hắn, chưa đầy một lúc, Mục Căn đã cầm một khúc xương gà nhảy lên bờ.
Vừa lên bờ, cậu thấy ngay Olivia đang nằm giữa đống xương với gương mặt hắc tuyến.
“Ha ha!” Mục Căn không nhịn cười nổi.
“Đừng cười, tôi cũng mới phát hiện nơi này tự dưng lòi ra cả đống xương cốt ăn thừa thôi.” Olivia ưa sạch cử động người một cách không tự nhiên.
“Ừ, không cười nữa.” Mục Căn kéo hắn đứng lên, ngồi xổm trên đống xương, cẩn thận nhận dạng, rồi nhíu mày kinh ngạc: “Đây… Chẳng phải rác tớ quét ra sao?”
Mục Căn và Olivia đồng thời nhận ra điểm bất thường:
Rác rưởi vốn nằm trên bờ bỗng nhiên dời xuống biển, ở đây trừ bọn họ, nhất định còn người khác —
Đúng lúc này, Olivia nhạy cảm nhận ra ao nước phía trước có động tĩnh, bèn kéo Mục Căn ra đằng đó xem, hai người nhất tề trợn to mắt:
Một tiểu chíp ngoạm một khúc xương gà nổi lên từ dưới nước.
囧!!!
Nháy mắt thấy bọn họ, bé con tức khắc lẩn xuống nước lần nữa, song tốc độ của nó lẹ tới đâu cũng đừng hòng vượt qua Olivia, chưa đầy ba giây, hắn đã xách một nhóc con ướt sũng trồi lên.
“Đây… Là một Cantus con… Đứa nhóc ban nãy nè!” Dẫu lông toàn thân nó đã ướt nhẹp và dán sát lên người, Mục Căn vẫn tinh mắt nhận ra nó chính là Cantus con giành ăn với Oran ban nãy!
Lông trắng, mắt to vàng kim, diện mạo thú con quen thuộc đến khó tin —
Thú con hung hãn dị thường, từ lúc nổi lên bờ đã bắt đầu công kích Olivia liên hồi. Nhưng Cantus đực trưởng thành da dày thịt thô đời nào bị cú mổ của thú con ảnh hưởng?
“Chíp! Chíp! Chíp!” Dồn sức mổ Olivia vài phát, xác nhận mình không tài nào đánh lại đối phương, bấy giờ bé con mới thôi tấn công Olivia, nhưng đôi mắt nhỏ vẫn hung hăng vô cùng, trong hung hăng lại cất giấu chút sợ hãi.
Nó đang sợ…
“Đừng ăn hiếp nó.” Mục Căn khẽ đánh tay Olivia, ôm lấy bé con.
Đôi mắt vàng lập lòe chống lại ánh mắt Mục Căn, thừa dịp Mục Căn phát ngốc, bé con lại hung hăng mổ lên tay phải của Mục Căn. Mục Căn mất thăng bằng, thoáng buông tay, thằng nhỏ rơi xuống.
Đặt mông rơi cái phịch xuống đất xong, nó không hề hô đau, mà bình bịch chạy đi, thuần thục rẽ trái rẽ phải trên mặt đất ngập đầy xương, cuối cùng tự dưng mất tăm.
Mục Căn đứng lên.
Khu vực mà thú con phải chạy rất lâu tương đối hẹp với người trưởng thành thân cao chân dài, Mục Căn đi vài bước đã tìm thấy nó.
Nó đang nhét mình vào một hang động màu trắng để trốn.
Nhưng hang không đủ sâu, nên nó chỉ có thể giấu đầu và nửa người trước vào, mông vẫn lòi bên ngoài.
Lông trên mông bé con không dày lắm, còn có mấy sợi màu lam — nhìn thấy mông nhỏ mượt mà kia, đầu óc Mục Căn thoáng cái trống rỗng.
Lúc này cậu mới phát hiện hang động màu trắng mà bé con đang trốn căn bản chẳng phải hang động gì, mà là một vỏ trứng.
Thân mình Mục Căn run nhè nhẹ.
Chậm rãi bước tới, dùng bàn tay run rẩy ôm lấy bé con đang trốn như đà điểu, lại phát hiện nỗi kinh hoàng càng sâu trong mắt tiểu chíp trắng bị mình “bắt được”, cái mỏ vàng đang ngậm chặt thứ gì đó, ánh mắt tràn ngập quật cường.
Mục Căn vừa nhẹ nhàng vỗ về thú con đang run lẩy bẩy trong lòng, vừa dịu dàng lại cố chấp lấy ra thứ nó đang ngậm:
Một mảnh vảy màu lam.
Thời điểm tiếp nhận mảnh vảy, Olivia chợt hiểu ra tất cả.
Miệng há há, cuối cùng hắn đặt bàn tay run rẩy lên nửa khác trên người bé con, vuốt ve thân thể màu trắng ướt sũng, gầy trơ xương. Giây phút này, đối diện đôi mắt đen dịu dàng của Mục Căn, cõi lòng Olivia bỗng bùng lên ngọn lửa mỹ lệ.
***
“Ludwig, ba ba về rồi nè!” Đúng giờ tan tầm, Olivia bệ hạ cao hứng cực kỳ, trang phục chưa kịp thay đã phi đến phòng nhi đồng.
Bé con trắng bông bông nghiêm túc nhìn hắn một cái, ngay sau đó lại tiếp tục mổ cỏ dại dưới đất. Mỏ nó bén ngót mà sắc nhọn, loáng cái dưới đất đã có một đống cỏ dại nhỏ. Gom hết cỏ dại vào một chỗ xong, nó tức tốc chạy bành bạch bành bạch đến cạnh Alpha, nhẹ nhàng mổ mổ hắn.
“Làm tốt lắm, Cẩu Thặng.” Bác cả Alpha gượng gạo khen ngợi nó, lập tức cho nó một cái bánh bao.
Bé con cũng mổ bánh bao rất ư nỗ lực.
囧 ← đây là vẻ mặt của Olivia bệ hạ.
Xơi bánh bao xong, bé con lại bận rộn lu bù, bắt đầu đập hạch đào phụ người máy Beta, công cụ: mỏ nhỏ của nó.
Khi nó nắm một vốc hạch đào ra hiệu Beta mau xem, người máy Beta cũng khen ngợi nó, còn cho nó một chén bột hạch đào:
“Cám ơn con, Cẩu Đản.”
Bé con hì hục liếm sạch trơn bột hạch đào.
Quả là một thú con kiên cường, tay làm hàm nhai.
囧! ← Olivia bệ hạ tiếp tục hỗn độn trong gió – ing.
“Ollie chíp! Sigma mua bóng cao su trắng tặng cưng nè!” Đúng lúc này, Sigma chạy vô từ ngoài cửa.
Khỏi cần nghi ngờ, “Ollie chíp” này không phải chỉ Hoàng đế bệ hạ đâu, mà là con của Hoàng đế bệ hạ nha.
Đậu xanh! Một đứa nhóc đồng thời có bốn tên là thế quái nào!
Olivia bệ hạ trẻ tuổi cảm thấy mình sắp quỳ tới nơi —
Ngay lúc này, một bàn tay khẽ khoác lên vai hắn.
“Bữa nay Ludwig cũng hăng hái ghê.” Mục Căn mỉm cười xuất hiện phía sau hắn.
“A, cậu tan việc rồi hả?” Hoàn toàn không phát giác mình vẫn đang cầm cặp công văn, Olivia vội vàng nhận cặp công văn của Mục Căn.
Hai người cùng đi thay thường phục, sau đó đi nấu bữa tối với người máy Viên Đá và ba ba tiểu A, tuy rằng ở cung Baird, nhưng đa số thời gian họ vẫn tự nấu ăn.
Trong giờ cơm, họ sẽ giao lưu một chút, ăn xong còn tản bộ trong hoa viên hoàng cung nữa.
Hiện tâm cảnh giác của Ludwig · Cẩu Đản · Cẩu Thặng · Mục với họ đã hạ thấp rất nhiều, bất đồng với thú con độ tuổi này, nó biết tự đi săn mỗi ngày, toàn bộ cung Baird đều thuộc phạm vi săn bắn của nó, nó sẽ săn bất cứ thứ gì lướt qua, nếu không bắt được con mồi trong tầm tay…
Nó sẽ cướp.
Mục Căn & Olivia: -_-|||
Vì vậy, sau khi phát hiện tập quán trao đổi của Ludwig · Cẩu Đản · Cẩu Thặng · Mục, mấy người bác Alpha dùng phương pháp trao đổi đưa đồ ăn vặt cho bé nó. Từ ngày lượng cơm gia tăng, tiểu chíp trắng nhà họ cuối cùng cũng mập lên chút.
Tương tự những Cantus con khác, Ludwig · Cẩu Đản · Cẩu Thặng · Mục thích chơi bóng cao su, lúc được Sigma rủ đi chơi bóng, bé con bao giờ cũng cao hứng. Thằng bé vốn giấu kín cảm xúc, rất hiếm biểu lộ cao hứng ra mặt, luôn vừa chơi vừa thỉnh thoảng liếc về phía đám người Mục Căn và Olivia, chỉ khi chơi vui ơi là vui mới phát ra tiếng cười “hưu hưu”.
“Lông trên mông vẫn trụi lắm.” Nhìn chằm chằm mông thằng nhỏ nhà mình, Olivia bệ hạ vẫn hơi sầu não.
“Hay cạo đi? Người quê hương tớ bảo cạo vài lần là lông tóc rậm rạp ngay.” Hoàng hậu điện hạ cung cấp bài thuốc dân gian.
“Thiệt sao?” Hoàng đế bệ hạ bán tin bán nghi.
“Ngày mai cạo luôn.” Hoàng hậu điện hạ vỗ tay.
Lại một lần tự cho là không khiến người chú ý, dòm dòm nhóm người lớn đang đứng đằng kia, nhận ra họ đều đang nhìn mình, bé con tự dưng nổi máu chơi trội, thế là dùng cả người húc một phát, bóng cao su màu trắng bay vút đi như sao xẹt.
“Chíp…” Chíp con trợn tròn mắt.
“Ớ…” Sigma cũng trợn tròn mắt.
Hai đứa tìm rất lâu, những chả hiểu sao chẳng thấy quả bóng đâu.
Hai chú cháu ủ rũ, ngẩn ngơ ngó lên trời. Nhìn một lúc, Sigma thình lình nâng bé con lên: “Ollie chíp, cưng xem kìa! Đằng đó có phải hai ngôi sao hông? Một màu lam, một màu trắng?”
Tiểu chíp gật gật đầu.
“Ừa, màu trắng là bóng cao su của cưng, màu lam là viên đá Sigma làm mất hồi trước, bảo đảm tụi nó chạy xa quá nên biến thành sao luôn rồi.”
Bé con liền cười “hưu hưu”.
Ngồi trên đầu chú Sigma, bé con nhìn hai ngôi sao trắng và lam trên trời thiệt kỹ, cuối cùng ngủ mất.
Sigma đỡ thằng bé đang ngủ khì trên đầu xuống rồi ôm vào lòng, nong nóng, ấm nồng, hắn không cảm nhận được sự mềm mại và độ ấm của bé con, nhưng mỗi khi ôm nó luôn thấy an bình khôn xiết.
“Sigma, về nhà ngủ thôi.” Anh trai đang gọi hắn.
“Dạ.” Sigma đáp một tiếng, thời điểm sắp đuổi kịp người khác, hắn lại ngoái đầu nhìn thoáng qua ngôi sao màu lam trên bầu trời…
Đoạn chạy về hướng người nhà, không quay đầu lại nữa.
Sinh hoạt của gia đình Mục Căn cứ thế tiếp nối.
Bất kể là làm dân thường, hay làm gia đình đệ nhất của quốc gia này, cuộc sống của họ vẫn tiếp diễn.
Họ sẽ cùng trải qua tất thảy chuyện sắp phát sinh trên thế giới, dẫu tốt hay không tốt, thì họ cũng vĩnh viễn sát cánh bên nhau. Có lẽ đến một ngày, cả Mục Căn lẫn Olivia đều giã biệt cõi đời, có lẽ nhóm người máy Sigma sẽ thành những người ở lại, có lẽ nhân loại trên thế gian sẽ biến mất, có lẽ thời đại thuộc về người máy sẽ đến, có lẽ…
Nhưng, họ vẫn sẽ ở bên nhau.
Theo dòng hồi ức của người dân đế quốc, trở thành một phần của lịch sử, trở thành một vì tinh tú, vĩnh viễn ở cùng nhau.
Vô luận là với Mục Căn, với Olivia, với nhóm người máy, với những nhân loại đế quốc như ngài Sise, thậm chí toàn vũ trụ, kết cục mà cả gia đình này sống hạnh phúc bên nhau vẫn là kết cục “tốt đẹp” duy nhất trong vô vàn kết cục “xấu”.
Olivia trở thành một Hoàng đế tốt chứ không biến thành một đế vương tàn bạo, nhóm người máy trở thành người nhà của nhân loại chứ không biến thành vũ khí tàn sát nhân loại, vô số người đã định trước sẽ chết trong tai họa ấy mà vẫn sống, lần này, họ sẽ thuận lợi đi trọn hành trình thế gian, sống thọ và nhắm mắt xuôi tay tại nhà mình.
Mà nguyên nhân tạo thành tất cả có lẽ chỉ là một viên đá.
Một viên đá màu lam.
Tại một nơi mọi người không biết, viên đá lam sau khi hút no toàn bộ lực lượng bùng nổ và tồn trữ của Người Diệt Thế đã xuyên qua thời gian và không gian, lấy tốc độ cực nhanh bay đến góc hoang vu nào đó của đế quốc.
Trong tinh vực ấy đang phát sinh một tai nạn hủy thiên diệt địa.
Vô số ngôi sao trên bầu trời rơi xuống, là một vụ nổ chòm sao vạn năm khó gặp!
Tai nạn vốn dĩ sẽ khủng khiếp hơn nữa, song đúng lúc ấy, một viên đá lam xông vào.
Bí mật mang theo năng lượng mạnh mẽ chẳng hề kém cạnh, viên đá lam vọt đến chỗ lực lượng đang lan sâu vào vũ trụ —
Ầm!!!!
Vũ trụ đang mất không chế bất ngờ khôi phục cân bằng.
Thương tổn đã tạo thành nhất định không thể ngăn cản, khói độc và mảnh vỡ tinh cầu sau vụ nổ tràn ngập khắp khu vực, không một đội thám hiểm nào tới đây có thể thăm dò hay xâm nhập, dần dà, chẳng ai muốn đến gần nơi này nữa.
Kể từ đó, chốn này được gọi là – Lăng Hoàng Đế Biển Chết.
Tiếp theo, thật nhiều năm nữa trôi qua, viên đá lam rốt cuộc tiêu hao hết giọt năng lượng cuối cùng, một lần nữa biến thành viên đá bình thường, tự do trôi nổi trong Lăng Hoàng Đế Biển Chết.
Sau nữa…
Sigma nhìn ra ngoài cửa sổ chốc lát, đoạn chú ý thấy một viên đá nhỏ màu lam nơi góc cửa sổ, người máy nhỏ tuổi mừng húm, cẩn thận cất viên đá vào không gian trữ vật trên bụng mình.
Thời gian và không gian, Sigma rốt cuộc tìm được một viên hoàn mỹ nhất.
.
.
.
HẾT
—–
Sau hơn 1 năm cuối cùng mần xong bộ này, hồi đầu phải đắn đo xoắn não mấy lần mới dám đào hố, vì hồi đó chị tác giả chưa viết xong mà đã hơn 200c rồi, nghĩ lỡ đâu bả quất lên 3~400c chắc mình chôn thây luôn dưới hố =)) Nhưng hên là bả chịu ngừng ở chương 274, tui kiểu vừa thở phào vừa muốn khóc tiếng mán, thở phào vì nó hổng dài khủng khiếp như mình tưởng, khóc vì chả biết đời tám hoánh tám tổ nào mới mần xong, dòm mục lục mà thấy tương lai mịt mờ như sương mù trên đỉnh Lang Biang =)) Cơ mà, cứ tằng tằng mà tiến rồi cũng qua, thậm chí thấy tiếc nuối khi nó gần hết, đây có thể nói là bộ truyện lấy đi nhiều tóc nhất của tui, mỗi lần đến đoạn khó là y như rằng quen tay vò đầu (tóc ngắn nên vò càng sướng các ái phi ợ =))), mà mỗi lần vò thể nào cũng tiễn vài em tóc, dzậy đó =)))) Đây ko phải bộ tui bỏ nhiều tâm huyết nhất, vì bộ nào tui cũng bỏ nhiều tâm huyết hết ớ (tin tui đi =))), nhưng tuyệt đối là bộ tui nhớ nhất, ấn tượng nhất cho đến hiện tại :3
Điều khiến tui tiếc nuối nhất là khả năng của mình có hạn, non kinh nghiệm edit, đọc đam cũng khoảng 6 năm, nhưng chính thức vô nghiệp edit mới hơn 2 năm thôi, nhiều đoạn ko hiểu rõ lắm, dù đã cố gắng hết sức tra nát GG, Baidu, cơ mà có lẽ vẫn chưa chính xác hoàn toàn =((
Cuối cùng, cám ơn các bạn đã đi tới cuối bộ truyện này cùng tui, thông cảm và thứ tha cho cái sự ít trả lời cmt của tui. Mỗi cmt của các bạn tui đều đọc và ghi nhận, nhưng trả lời hết chắc khó, vì tui tự biết mình nhạt nhẽo, nham nhở, sợ lòi bản chất nên cố tình tỏ ra bí hiểm…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện