[Dịch]Khoảng Trống - Sưu tầm
Chương 36 : SUI VÀ SOU ( Phụ chương )
.
Tôi mở mắt khi có cảm giác một vật gì đó đang đè nặng lên ngực mình, nóng quá. Sui gọi tôi tỉnh dậy bằng một cú bạt tại, rồi con bé chạy vôi ra phía cửa. Chậc có lẽ nó vẫn còn cảnh giác với tôi, nhắc mới nhớ trong số búp bê tôi đem về còn 1 con bé nữa thì phải, hmm xem nào Souseiseki. Trái ngược với Sui, Sou rất lễ phép mỗi khi nói chuyện với tôi, nhưng bằng một cách nào đó tôi luôn cảm thấy nét đượm buồn ẩn trong đôi mắt con bé. Giọng Sui giục rộn ràng hơn
-Nhanh lên nào tên ngố ! Nấu ăn sáng đi, ta đói rồi !
-Anh có mua đồ ăn sẵn trong tủ ý, hâm nóng lại đi !
-Ta mà lại phải ăn đồ ăn sẵn ư ? Mau mau nấu cho ta đi !
-Anh không có biết nấu ăn mà, đừng đồi hỏi khi đi ở nhờ nhà người khác chứ !
Tôi bỏ mặc những tiếng nói chán nản của Sui, bước tới nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống bếp. Sou đã chở sẵn dưới bếp con bé đem những đồ ăn sẵn mà tôi mua từ siêu thị hôm qua cho vào lò vi sóng hâm nóng, rồi nhanh chóng dọn ra bàn mời tôi và Sui ra ăn.
-Mời anh dùng bữa, master !
-Khách sáo quá đấy em có thể tự ăn trước cũng được mà !
Sou đáp lại tôi bằng nụ cười nhạt, Sui thì ngay từ miếng đầu tiên con bé đã chê ỏng chê eo, nhưng cuối cùng thì vẫn cố gắng ăn hết. Thực sự thì tôi cũng thấy đồ ăn sẵn chẳng có chút gì ngon cả, nhưng mà biết sao chứ tôi cũng phải cung cấp đủ chất để làm việc mỗi ngày mà. Nhìn vẻ mặt nhăn nhó, pha chút lo lắng của Sui và nụ cười gượng gạo của Sou, những suy nghĩ điên rồ chợt nảy ra trong đầu tôi, tôi cất tiếng nói
-Hay là mai anh nấu ăn cho hai em nhé !
Sui thốt lên với vẻ mừng rỡ còn Sou thì vẫn tiếp tục giữ ý
-Thật hả !
-Sao em có thể làm phiền master như thế chứ !
-Không sao đâu !
Sáng ngày tiếp theo ....... Sui tiếp tục đánh thức tôi bằng cú tát như mọi khi, thật là một cách đánh thức độc đáo. Mầ kể đi, tôi lơ mơ châm một điếu thuốc cho tỉnh ngủ rồi bước xuống bếp, được rồi xem nào. Tôi lật từng trang của quyển sách hướng dẫn nấu ăn, " Thịt viên cuộn à " xem nào .... Hì hục một lúc với những vật dụng bếp núc mà tôi chưa bao giờ động vào, tôi cầm vào con dao bếp. Dao à vũ khí để hạ sát số một, những ý nghĩ sát thủ hiện lên trong đầu tôi nở một nụ cười mà quái thì bất chợt nhịn ra Sui đã đứng ngay sau lưng tôi, khi tôi quay lại con bé bất chợt giật mình, tôi cũng hiểu phần nào và vội biện minh
-Đùa ý mà, thức ăn sắp có đây !
-Nhanh ... Nhanh lên đấy !
Nửa tiếng sau Sou đã dọn dẹp bàn ghế xong xuôi, tôi đem món thịt của tôi đặt giữa bàn. Món thịt méo mó khiến người ta nhìn vào đã đủ biết hương vị của nó như thế nào, Sui và Sou nhìn món anh của tôi một cách cẩn trọng rồi từ từ đưa thức ăn vào miệng. Bỗng vẻ mặt của Sui trở nên nhăn nhó hơn bao giờ hết, tôi đủ biết tay nghề của tôi đến đâu mà ! Dù sao thì tôi vẫn hỏi bọn nhỏ
-Ngon không ?
-Dở tệ !
-Chị hai bất lịch sợ thế, dù sau thì cũng phải nói giảm nói tránh chứ !
-Biết là nó dở tệ thật nhưng mà thế này phũ phàng quá !
-Nhưng mà ....
Sui ngập ngừng dừng lại, tôi nheo mắt nhìn bọn chúng
-Nhưng mà cũng ngon lắm !
-Đúng vậy không phải là ngon về mùi vị nhưng em có thể cảm nhận thấy tình cảm của master !
Tôi mỉm cười nhìn bọn chúng, rồi bất chợt Sui bịt miệng cười khiến chúng tôi cung bật cười vang khắp căn phòng. Đây là lần đầu tôi nhìn thấy nụ cười đó của Sou, nó thật là tuyệt một nụ cười tự nhiên không hề có chút buồn đau nào trong đó. Chính vì điều đó tôi đã quyết định học nấu ăn....
Sáng hôm sau khi Sui vừa chèo lên người tôi, tôi bỗng theo phản xạ bật nhổm dậy làm con bé lên xuống nệm chưa kịp tát tôi. Tôi bước thẳng xuống bếp trước ánh mắt ngạc nhiên của Sui, tôi bắt đầu làm những món chiên, lần này Sou đã ở đó và phụ tôi nấu bếp. Tôi dọn món ăn ra bàn sau khi nấu xong, lần này tôi có kì vọng nhiều hơn ở món ăn vì hình dạng nó không còn xấu như thế nữa. Sui tiếp tục đưa món ăn lên miệng nếm thử
-Mặn quá !
Những ngày tiếp theo, tôi vẫn không bỏ cuộc Sou vẫn tiếp tục phụ tôi nấu ăn và việc nhà
-Cay cay cay cay cay !
Ngày tiếp nữa
-Đắng quá !
Rôi như mọi ngày trôi qua, Sui nếm món ăn của tôi ánh mắt con bé đã thay đổi con bé mỉm cười hạnh phúc và lần đầu tiên nó gọi tôi là master
-Ngon lắm, master ! Em chỉ gọi anh là master không có nghĩa là anh có quyền điều khiển em đâu nhé !
Tôi xoa đầu Sui và Sou, khiến chúng đỏ mặt lên
-Ngon là tốt rồi !
Những ngày sau đó trôi qua một cách êm đềm, lần đầu tiên tôi có cuộc sống của những người bình thường. Tắm chung kì lưng cho nhau, đánh răng ngủ và vui chơi cùng nhau, cùng cười với nhau khi xem một chương trình trên ti vi, khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xích gần lại ...... Rồi ngày hôm đó đã đến *Ring* *Ring*
-Gì thế !
-Nghe nói cậu đang giữ hai con búp bê ma thuật của Rozen đúng không ?
-Chắc vậy !
-Hãy giao nó cho bọn tôi chăm sóc, chúng là những vũ khí rất nguy hiểm nếu lọt ra ngoài sẽ rất nguy hiểm cho thế giới !
Tôi không hề để ý Sui và Sou đang nấp sau cánh cửa và nghe thấy cuộc nói chuyện của tôi và Nanami
-Các người định làm gì với họ ?
..... Đầu dây bên kia trở nên im lặng, tôi bật cười khinh bỉ
-Thủ tiêu hả ? Những gì các ngươi cho là nguy hiểm đều bị thủ tiêu, vậy sao không thủ tiêu cả tôi ?
-Câu là trường hợp đặc biệt !
-Im đi ! Nói với bọn chúng, tôi sẽ giết bất cứ tên nào được cử đến làm hại Sui và Sou ! Kể từ bây giờ chúng là của tôi !
Tôi cúp máy cái rụp, rồi bỗng nghe tiếng động khi tôi quay lưng lại. Tôi biết rằng chúng đang ở đó có lẽ điều này sẽ làm chúng tổn thương, chúng sẽ không tin tưởng ai nữa và có lẽ chúng cùng sẽ dời khỏi đây. Nhưng mà thôi đành vậy, tôi bỏ lên tầng gác cố gắng ngủ. Được một lúc bỗng tôi cảm thấy không khí đang nóng dẫn lên cảm giác 2 cánh tay mình bị đè nặng, tôi mở mắt tỉnh dậy
-Sui, Sou hả ?
-Vâng, em yêu master !
Sui ôm lấy cơ thể tôi, Sou thì nắm lấy bàn tay tôi
-Em cũng vậy chúng mình hãy ở bên nhau mãi mãi nhé ! Em tin master !
...................................................
Từng nụ cười đó đang biến mất dần dần trong trí nhớ tôi khi ánh sáng trên cở thể Sou dần tắt đi, bọn khốn nạn chúng mày đã làm gì với Sou. Luồn khí nóng dần tràn lên người tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho chúng
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện