[Dịch]Khoảng Trống - Sưu tầm
Chương 12 : NHANH LÊN, NHANH LÊN ! TRỐN MAU NÀO !
.
*Xẹt* * Xẹt*
-Phía đông vùng biển Granline, theo thông tin từ bộ phận điều tra thì hắn đang ở đó !
-Chết tiệt ! Thằng chó đó!
Tên cục phó nổi giận sút mạnh vào chiếc bàn ăn đã cháy một nửa
-Khốn nạn ! Bằng mọi giá chính tay tao sẽ giết nó !
Một ngày trước ......
-Hửm ! Đây là nhà của chúng ta ư ? Không tệ chút nào !
Eva rảo bước quanh nhà với ánh mắt tò mò cô soi mói mọi ngóc ngách trong căn nhà bé nhỏ của chúng tôi.
-Được đó ! Ta thích chỗ này rồi đó !
-Ai cho mi ở đây chứ, ma cà rồng thối !
-Đúng vậy ! Chúng ta sẽ không ở đây nữa !
-Haaaaaả ???!
Mọi người đều trở nên ngạc nhiên sau câu nói của tôi
-Vây.... vậy là sao master ?
-Chúng ta sẽ rời khỏi đây ư ? E...Em không muốn ! Nơi này ....
-Bình tĩnh nào chị hai, chỉ cần ở cùng master chúng ta sẽ đi đến bất kì đâu, phải không nào ?
Sou mỉm cười tuy con bé rất buồn, nhưng vì có một cô chị trẻ con nên mọi hành động Sou đều tỏ rỏ người lến và trưởng thành hơn ai hết. Tôi có thể hiểu rõ điều đó.
-Đừng lo chúng ta chỉ tạm thời bỏ đi và chúng ta sẽ quay lại ngay khi anh đập tan cái cục phép thuật đó !
-Haaaaả ???!
Một lần nữa mọi người không khỏi bất ngờ trước những lời điên rồ chui ra từ mồm tôi
-Mas...Master đang nói gì vậy ?
-Chúng ta cần sự yên bình, tự do đúng không ? Chính vì vậy thoát khỏi cục phép thuật là điều hoàn toàn cần thiết !
-Nhưng như vậy không phải quá mạo hiểm sao ?
-Kukuku quả đúng là ngươi mà, luôn bày ra những trò thú vị ! Ta ủng hộ ngươi một nửa của ta !
-E..Em cũng ủng hộ anh hai !
-Haizzz .... Không còn cách nào khác ! Master rất cứng đầu mà !
-Shishishi xin lỗi em nhé Sou ! Vậy nhờ em và Sui ! Kết nối cổng hư không !
Chúng tôi nhanh chóng bước vào cánh cổng, đây sẽ là lần cuối cùng cảnh cổng hoạt động trước khi cục ma thuật vô hiêu hóa khả năng di chuyển qua không gian của chúng tôi. Tôi không biết chuỗi ngày tiếp theo của chúng tôi sẽ ra sao nhưng để bảo vệ mọi người tôi sẵn sàng quay lưng lại với cả thế giới ... Thâm chí nếu cần thiết tôi sẽ dùng đến nó ! Cái thứ đã từng làm cho cả thể giới này trở nên hỗn loạn .....
Trong lúc đó tại văn phòng của Nanami
-Jezzzzz tên đó thật tình ! Đúng là đại ngốc hắn thật sự muốn chống lại cục ma thuật sao ? Lại còn đừng tìm tôi là sao chứ ! Bỏ mặc bà chỉ này sao ? Thật là hắn không coi mình ra gì cả ! Ông tròi ơiiiii ! T.T
Nanami tức giận, cô như phát điên khi bản báo cáo cuối cùng của tôi được gửi đến với vòn vẹn lời nhắn " Tôi đi đây ", cô như lặng lẽ khóc thầm khi thấy những dòng chữ dễ thương đó. Tên hội phó thì ngược lại hắn đã chờ đợi cơ hội này rất lâu, như một con rắn độc hắn nở nụ cười nham hiểm ngay khi biết tin tôi, lậy tức triệu tập đội lính tinh nhuệ và kéo đến nơi tôi ở. Ngay đêm hôm đó hắn đã tiếp cận nhà chúng tôi
-Toàn đội khai hỏa !
Những cơn mưa đạn nã vào căn nhà bé nhỏ của chúng tôi, một nơi tràn đầy những kỉ niệm và cảm giác yên bình, không còn nữa ! Làn khói bốc lên nghi ngút tạo ra một không gian ảm đạm, căn nhà yên tĩnh sau loạt đoạn chỉ còn tí tách tướng lửa cháy, tiếng bước chân dồn dập xông thẳng vào nhà tôi....
-Chết tiệt ! Bọn chúng bỏ đi rồi ! Mau chuyển qua ra đa, liên lạc đội tìm kiếm cho ta !
-....
-Thấy rồi !
-Gọi đội pháp sư đem "thứ đấy" đến đây cho ta cùng với chìa khóa cổng không gian !
Tại Granline, chúng tôi vừa đặt chân lên một hòn đảo nổi giữa biển. Xung quanh hoàn toàn cô lập, một hòn đảo hoang không có bóng dáng của con người theo như tôi thấy khi nhìn qua một lượt.
-Oaaa, đẹp ghê anh hai !
-Ừm !
Kể ra hòn đảo khá đẹp, ánh nắng dịu nhẹ trải dài trên bãi cát trắng, tiếng sóng biển giúp chúng tôi hoàn toàn quên đi rằng mình đang chạy chốn trong phút chốc. Giá như đây không phải là một cuộc bỏ trốn, thì chúng tôi đã có thể nghỉ ngơi thoải mái dưới ánh nắng đó .....
-ta muốn tắm biển !
Eva kéo tay tôi
-Nhưng chúng ta còn phải tìm cách đi tiếp đến trụ sở gần nhất ! Rồi sau đó ....
-Nhưng mà ta ... ta ...
Liếc nhìn Rin, Sou và Sui mắt chúng như đang sáng lên khi thấy biển, có lẽ mình nên chiều bọn nhóc ! Tôi thầm nghĩ, dù sao gần đây chúng tôi cũng phải làm việc liên tục, nhiệm vụ qua chưa lâu thì chúng tôi đã phải vội vã trốn khỏi sự truy nã của chính quyền, chậc mấy đứa đúng là cũng cần nghỉ ngơi.
-Vậy chúng ta nghỉ ngơi chút nhé !
-Yaayyyy !
Thả mình dài trên 1 phiến đá lớn tôi bắt đầu tận hưởng khoảng thời gian ít ỏi mà chúng tôi có được
-Master, master có khát không em đem nước dừa đến này !
Sou và Sui xuất hiện, hai đứa đã trút bỏ bộ quần áo thường ngày thay vào đó là bộ đồ ..... Lót ????!
-Sao các em lại ... đồ bơi đâu ?
-Từ lúc bỏ trốn em đâu có đem theo nhiều đồ ! Với lại lần đầu tiên chúng ta ra biển mà !
Sou đỏ mặt trốn tránh khỏi ánh mắt của tôi
-Không sao đâu em gái à, nếu là master thì không sao cả !
Câu nói của Sui làm tôi chột dạ, tôi cũng là một thằng đàn ông trai tráng, khỏe mạnh sao em nó nỡ khoe trước mặt rồi bảo nếu là tôi thì không sao như thể tôi bị gay vậy -_- Đang luẩn quẩn với những suy nghĩ bỗng có tiếng gọi tôi
-Anh haiiiii ! Nè nè nhìn em thế nào ?
Rin mặc bộ đồ viền ren trắng và hiển nhiên đó cũng là một mẫu đồ lót rất phổ biến
-À .. ừm ... em trông dễ thương lắm !
-Thật .... Thật ạ ! Em vui lắm !
-Kukuku ta sẽ giết bất kể ai nhìn ta nhưng nếu là ngươi nửa kia của ta thì hay nhìn đi !
Câu nói như tia sét đánh vào trái tim tôi lần hai. Anh mày rất là khỏe mạnh đó T.T
-Mà lần đầu em thấy mặt master đỏ đó !
-Ừm .. thì ...
-Kukuku một biểu hiện đáng nghiên cứu !
-Dễ hiểu thôi vì mọi người đều rất dễ thương mà !
Bọn họ lập tức phản ứng lại với câu nói của tôi như một chất hóa học gắp xúc tác, mặt ai cũng dần dần đỏ lên, rồi họ vội vàng tóm lấy tay tôi kéo ra phía biển
-Nào cùng vui chơi nào master !
-Gượm đã anh chưa thay đồ !
Ngay lập tức Sui và Sou lột áo tôi, Eva tháo giầy và Rin thì xắn ống quần tôi lên, đến nước này thì chịu rồi ! Tôi chỉ có thể mỉm cười làm theo họ nói
-Thôi thì vui vẻ chút vậy !
Chúng tôi dành cả buổi chơi đùa trên bãi biển, hình như cái một chút của tôi nó không ngắn như tôi nghĩ. Lúc này tôi chợt nhớ ra chúng tôi mải vui chơi mà không ai nghĩ về việc lương thực không hề có. Mặt mọi người bỗng tối xầm lại nhưng chưa được lâu thì tiếng Sou vang lên
-Đợi mọi người chắc không có gì bỏ bụng mất
Con bé đặt thùng cá ra trước mặt chúng tôi, vẻ mặt chán nản của người mẹ già lo lắng cho những đứa con bé bỏng của đỗi vô tư này của mình
-Waii chúng ta được cứu rồi ! yêu em nhất Sou !
Sui lao tới ôm Sou
-Vậy anh đi kiếm củi chúng ta sẽ có món nướng !
-Món nướng của anh hai !
Mắt Rin trở nên long lanh
-Kukuku ta sẽ đi cùng ngươi !
Và thế là cuộc hành quân vào rừng hoang khi hoàng hôn của tôi và Eva bắt đầu .....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện