[Dịch]Khiêm Vương Sát Phi - Sưu tầm
Chương 63 : Âm mưu
.
Lúc này trong điện Kim Kiều tràn ngập không khí ngưng trọng. Trong điện cũng chỉ có hai người Mẫn Tĩnh Như và Cung Chính Mẫn. Một lúc sau, trên khuôn mặt xinh đẹp cao quý của Mẫn Tĩnh Như xuất hiện thần sắc ngưng trọng, đôi môi đỏ mọng mở ra nói chuyện phá vỡ bầu không khí im lặng “con dự định giải quyết chuyện này như thế nào?”
Đôi mắt Mẫn Tĩnh Như gắt gao nhìn chằm chằm vào con của mình. Hóa ra thứ mà hoàng thượng bị trộm mất chính là ngọc tỉ truyền quốc, bảo sao hoàng thượng lại giận tím mặt đến thế. Mất ngọc tỉ truyền quốc chính là một chuyện lớn bằng trời mà. Nhưng vấn đề là ai đã mang nó bỏ vào phủ của Duyệt Nhi, trong chuyện này còn ẩn giấu âm mưu gì nữa? Nàng ở chốn thâm cung đã lâu, làm sao có thể cho rằng chuyện này chỉ là một chuyện hãm hại vu khống tầm thường được, nhất định còn ẩn giấu âm mưu.
“Mọi chuyện cứ để hoàng thượng giải quyết.” Cung Chính Mẫn nhìn vào đôi mắt đẹp của Mẫn Tĩnh Như nói. Hắn làm sao có thể không biết trong chuyện này có ẩn giấu âm mưu gì được chứ.
Hiện tại Ngọc tỉ truyền quốc đang ở trong tay bọn họ, đối với việc tranh dành ngôi vị hoàng đế càng như hổ thêm cánh. Ngọc tỉ truyền quốc bị mất trộm của phụ hoàng đang ở chỗ hắn, nếu bây giờ hắn lấy chuyện này ra áp chế phụ hoàng, bảo phụ hoàng lập hắn làm thái tử trong tương lai sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế thì cái tội danh lấy trộm ngọc tỉ sẽ đội lên đầu hắn rồi còn người chủ mưu đằng sau thì ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Nếu ngọc tỉ được người mang đến trong phủ hắn thì nhất định sẽ có tin tức truyền ra, nếu hắn không giao ra, một khi phụ hoàng biết được thì hắn cũng không còn cơ hội tranh dành ngôi vị thái tử nữa, cho dù là hắn có không trộm đi chăng nữa nhưng ngọc tỉ là tìm được trong phủ của hắn thì tội danh cất giấu ngọc tỷ hắn cũng phải mang, mà tội cất dấu ngọc tỷ chính là tội chết, bất luận là con đường nào thì hắn cũng rơi vào kết cục mất đi cơ hội tranh dành ngôi thái tử, không cẩn thận thì cả mạng cũng không còn.
Đã như vậy thì hắn liền làm liều một phen, mang ngọc tỉ không hiểu vì sao đến được tay hắn này đưa cho phụ hoàng. Dù gì thì nếu so với tội danh trộm cướp ngọc tỉ thì vẫn còn tốt hơn nhiều. Bây giờ cũng chỉ có thể đánh cược một lần.
“Giao cho phụ hoàng con? Giao thế nào đây? Hoàng thượng không nói thứ làm mất là ngọc tỷ, bây giờ nếu con giao cho hắn thì chẳng phải…” Mẫn Tĩnh Như nghe được lời nói của Cung Chính Mẫn, mày liễu nhíu lại, trong giọng nói đã có ý không tán thành.
Nếu hắn làm như vậy, nhỡ đâu hoàng thượng lại nghĩ là bọn họ do tranh dành ngôi vị thái tử mà bày ra âm mưu thì sao? Hiện tại thứ trên tay bọn họ không phải một món bảo bối mà là một củ khoai lang phỏng tay, chỉ cần hơi bất cẩn thôi là có thể lấy đi cái mạng nhỏ của họ.
“Không phải, chính vì như thế nên chúng ta càng phải giao cho phụ hoàng. Chúng ta không biết âm mưu của kẻ kia như thế nào nhưng có một điều chắc chắn là kẻ đó muốn gài bẫy chúng ta, rất có thể là muốn bức ta vào chỗ chết.” Cung Chính Mẫn hiểu được trong lòng của Mẫn Tĩnh Như đang băng khoăn cái gì liền lên tiếng giải thích.
“Hiện tại con mang ngọc tỉ giao cho phụ hoàng, bẩm báo chi tiết cho phụ hoàng biết mọi chuyện. Nếu phụ hoàng không tin thì ít ra cũng nửa tin nửa ngờ. Như thế còn tốt hơn là đợi tin tức Ngọc tỉ bị mất truyền ra ai ai cũng biết mà lúc đó con lại giao ra thì chắc chắn phụ hoàng sẽ trị tội, thế thì tội danh đánh cắp Ngọc tỉ nhất định là đội lên đầu con rồi.
Nếu lúc này không giao, đợi đến khi người kia truyền tin tức ra, một khi phụ hoàng đã biết ta cất giấu ngọc tỉ thì cơ hội tranh đoạt ngôi vị thái tử sẽ mất đi, không khéo còn vì chuyện này mà bị khép vào tội chết. Vì thế giờ chúng ta chỉ có thể liều mình đánh cược một lần, cược xem tâm tư của phụ hoàng thế nào, là tin hay là không tin.”
Nói xong lời cuối, trong đôi mắt của Cung Chính Mẫn đã là một màu hắc ám, không thể nhìn ra lúc này trong lòng hắn đang có suy nghĩ gì.
Nghe được lời nói của Cung Chính Mẫn, Mẫn Tĩnh Như rơi vào trầm tư. Trải qua sự phân tích của Cung Chính Mẫn, rất nhiều vấn đề đã phơi bày trước mắt. Nếu Duyệt Nhi mất đi cơ hội tranh ngôi vị Thái tử thì cơ hội ngồi lên vị trí đó chỉ có thể là một trong hai người Cung Diệc Diệp hoặc Cung Thần Diễm.
Về Cung Thần Diễm thì cơ hội đã nhỏ lại càng nhỏ. Như vậy còn lại chỉ có Cung Diệc Diệp. Duyệt nhi là đối thủ lớn nhất của hắn, nếu rút lui thì ngôi vị Thái tử không phải đã là cá trong chậu của Cung Diệc Diệp hắn sao? Đôi mẫu tử Đàm Thục Tình này thật ngoan độc, muốn bức bọn họ vào chỗ chết sao? Mẫn Tĩnh Như càng nghĩ càng hận, trong đôi mắt đẹp phát ra tia sáng tàn nhẫn.
“Vậy con cứ làm đi. Tất cả đều phải cẩn thận” Mẫn Tĩnh Như nói xong không quên dặn dò Cung Chính Mẫn.
“Dạ.” Cung Chính Mẫn đáp xong liền quay người rời khỏi Kim Kiều điện đi về hướng Ngự thư phòng.
Lý công công đang đứng trông cửa Ngự thư phòng thấy Cung Chính Mẫn đi tới lập tức tiến đến thi lễ.
“Lý công công không cần đa lễ, phụ hoàng có ở bên trong không?” Cung Chính Mẫn nhìn hắn hỏi.
“Dạ, Hoàng thượng hiện tại đang ở bên trong, Đại hoàng tử có việc gì sao?” Lý công công thăm dò hỏi.
“Vậy phiền Lý công công vào thông báo một tiếng, nói bổn hoàng tử có chuyện muốn bẩm báo.”
“Chuyện này… không phải lão nô không giúp ngài, nhưng mà trước đó Hoàng thượng đã nói bất cứ là ai cũng không được làm phiền ngài, lão nô cũng…” Lý công công khó xử nói.
“Bổn hoàng tử có chuyện rất quan trọng cần phải bẩm báo với phụ hoàng, mong Lý công công đi vào truyền lời giúp.”
“Chuyện này…” Lý công công đứng ở nơi đó vẻ mặt do dự, khó xử nhìn Cung Chính Mẫn.
Hoàng thượng hạ chỉ, một công công như hắn nào dám kháng chỉ không tuân. Nếu giúp, ngộ nhỡ Hoàng thượng tức giận, cái mạng nhỏ của hắn coi như xong; nếu như không giúp, biết đâu sau này Đại hoàng tử ngồi lên ngôi vị Thái tử, rồi trở thành Hoàng thượng, vậy thì cái mạng nhỏ này của hắn cũng khó mà giữ được. Thế này…thật tiến thoái lưỡng nan!
Ngay lúc Lý công công còn đang xoắn xuýt không biết nên làm sao cho phải, bên trong truyền ra một giọng nói trầm ổn.
“Vào đi.” Tuy rằng hai chữ ngắn ngủi nhưng không giấu nổi uy nghiêm của đế vương.
“Hoàng thượng ân chuẩn, Đại hoàng tử mời vào!” Lý công công nghe được lệnh từ Cung Huyền Minh, lập tức cúi đầu mời Cung Chính Mẫn vào, trong lòng thầm thở phào, cũng may Hoàng thượng lên tiếng, nếu không hắn thật không biết nên làm gì, không dưng bị kẹp ở giữa, thật khó cho hắn! Nô tài bọn họ ấy à, muốn bảo vệ bát ăn cơm của chính mình thì không thể nào đắc tội chủ nhân, nếu không, cuộc sống sau này không thể dễ chịu được.
Cung Chính Mẫn vừa đi vào liền nhìn thấy Cung Huyền Minh đang ngồi trước long án, cặp mắt đen uy nghiêm, sắc bén nhìn theo hắn tiến vào. Bên trên long án bày mấy chồng tấu chương trùng điệp cao tới hơn hai thước. Trên mặt bàn, một quyển bị mở ra vẫn nằm lẳng lặng ở đó, hiển nhiên, hắn đang phê duyệt tấu chương.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Cung Chính Mẫn đi tới trước mặt Cung Huyền Minh cung kính cúi đầu hành lễ.
“Hừm, miễn lễ, đứng dậy đi! Duyệt nhi lần này đến đây tìm trẫm có gì chuyện quan trọng?” Cung Huyền Minh con ngươi đen sắc bén nhìn chằm chằm Cung Chính Mẫn nói.
“Nhi thần lần này đến đây chính là vì muốn đem vật này giao cho phụ hoàng.” Cung Chính Mẫn tiến lên phía trước, lấy ra món đồ gói trong tấm lụa thượng đẳng hắn mang bên mình đặt trước long án sau đó liền lùi lại mấy bước, bình tĩnh chờ đợi phản ứng của Cung Huyền Minh khi nhìn thấy cái đồ vật kia sẽ như thế nào.
Cung Huyền Minh liếc qua Cung Chính Mẫn đang lẳng lặng đứng nơi đó, không biết trong hồ lô của hắn bán cái gì, sau đó liền đem tầm mắt chuyển đến vật đang được bọc trong tơ lụa phía trên long án.
Chỉ thấy hắn chậm rãi vươn tay vén miếng tơ lụa, trước mặt liền lộ ra một khối ngọc vuông vức. Xem dáng dấp, chắc hẳn là một con dấu.
Cung Huyền Minh nhìn ngọc ấn lẳng lặng bày trên long án, trong lòng hơi chấn động, trong tròng mắt rất nhanh lướt qua một tia thần sắc khác thường. Cái này…chính là ngọc tỷ truyền quốc của Huyền Quốc mới mất trộm không lâu.
Sao lại trên tay hắn? Sự kiện kia do hắn làm? …
“Phụ hoàng, đây chính là đồ vật nhi thần muốn giao cho người. Ngày hôm trước có người đưa nó đến phủ của nhi thần, nhi thần cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Người xem…” Cung Chính Mẫn không tiếp tục nói hết, nhưng hắn biết Cung Huyền Minh hiểu rõ hắn muốn nói gì.
“Ồ? Có biết là người nào làm không?” Cung Huyền Minh gắt gao nhìn Cung Chính Mẫn. Trong tròng mắt đen thâm trầm là vô vàn ám sắc, không nhìn ra được hắn đến cùng đang suy nghĩ cái gì.
“Nhi thần không biết.” Cung Chính Mẫn nhìn Cung Huyền Minh đáp, trong mắt không hề thoáng qua chút chột dạ hay dù chỉ một tia thần sắc khác thường.
“Được rồi, trẫm biết rồi, không có chuyện gì nữa thì lui ra đi!”
“Dạ.” Cung Chính Mẫn lên tiếng trả lời, sau đó liền xoay người rời khỏi Ngự thư phòng. Tuy rằng phụ hoàng không tỏ thái độ gì, thế nhưng kết quả, hắn đã rõ rồi!
Xem ra lần này hắn thắng cược, phụ hoàng nếu như không tin hắn, người sẽ không để hắn còn bình yên đứng đây như vậy, chí ít hiện tại phụ hoàng tin tưởng hắn. Như vậy, hắn liền đợi xem phụ hoàng sẽ làm thế nào, hơn nữa, đợi xem tâm tư của hắn (người đánh cắp ngọc tỷ) ra sao?
Ánh mắt Cung Chính Mẫn lóe lên một tia thâm sâu khó lường, vạt áo ở trong không khí vẽ ra một đường cong hoàn mỹ. Cuộc tranh tài đã bắt đầu rồi…
Trong thư phòng, Cung Huyền Minh lẳng lặng nhìn ngọc tỷ bày trên long án, tròng mắt thâm sâu, đen láy lóe sáng rồi vụt tắt. Hồi lâu, chỉ thấy hắn đưa tay phải ra cẩm ngọc tỷ trong tay, nhìn không chớp mắt. Đột nhiên, tầm mắt của hắn dừng lại ở một nơi nào đó trên ngọc tỷ, con ngươi đen loé qua một tia sáng: ngọc tỷ này…
Ngọc tỷ này là giả, không phải là ngọc tỷ truyền quốc thật sự! Ngọc tỷ truyền quốc chân chính ở chữ viết cuối cùng có một dấu khuyết rất nhỏ nếu không để ý kĩ sẽ không nhìn thấy. Thế nhưng, vốn quen thuộc với ngọc tỷ, hắn lại vô cùng rõ ràng. Xem ra, kẻ làm ngọc tỷ giả này có thể không phát hiện ra điểm nhỏ đó… hoặc là cố ý bỏ qua.
Giường như, phía sau nó cất giấu âm mưu không hề nhỏ. Thế cục này ngày càng trở nên âm u, khó đoán!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện