[Dịch]Khi Tiên Lộ - Sưu tầm
Chương 24 : Luyện ma sư
.
Đêm khuya, Ma Vân Lĩnh chợt gió thổi cuồn cuộn, mưa bão như hắt gáo.
Ùng ùng tiếng sấm cùng từng đạo tia chớp một vô cùng sáng ngời phá vỡ bầu trời đêm một mảnh đen nhánh, trút xuống cả biển nước mưa.
“Ào ào, ào ào.” Nước mưa cọ rửa qua rừng rậm và thảm cỏ, càng làm bùn đất nhão nhoẹt, trong rừng rậm hơi ẩm tràn ngập, vừa oi bức vừa nóng, làm người ta khó chịu vạn phần.
Lưu Ngọc kéo thân tàn bị thương, từ từ tìm được một cái sơn động nhỏ nhìn qua thì có thể chứa đủ hai ba người, coi như khô ráo, thậm chí có một ít thanh củi tiền nhân còn chừa lại. “Phù!” Thở dài một cái, cơn mưa dông này tới thật là không phải lúc, Lưu Ngọc bây giờ vừa mệt lại đói, trên người còn bị thương, nếu như lại bị thấm ướt nước mưa, rất có thể liền ngã bệnh nặng, chết ở chỗ này.
Cũng thật may là phát hiện cái sơn động này. Không có đá lửa, Lưu Ngọc chỉ có thể co rúc thân thể mình lại, tự sưởi ấm lấy, co rúm tại một góc nhỏ tối tăm trong cái huyệt động hẻo lánh, chỉ để lại một đôi mắt to sáng ngời còn lấp lánh tinh quang nhìn cửa động, bởi vì không nổi lửa, hắn không dám nhắm mắt ngủ, có trời mới biết có dã thú đột nhiên xông tới hay không, sau nửa đêm đặc biệt lạnh, thân thể thon nhỏ bị đông cứng từng trận từng trận phát run.
Lưu Ngọc bắt đầu có chút hoài niệm thân thể nam nhân, mặc dù nhìn qua không có đủ điều kiện của thân thể hoàn mỹ, nhưng thật là có thể chịu được cực khổ, coi như sinh bệnh nặng cũng có thể nhẫn nại rất lâu, thân thể này hiện tại hơi có chút thương tích liền đau muốn chết. Bất quá Lưu Ngọc cũng biết, biến trở về nam nhân cái gì, chẳng qua là mơ tưởng thôi, thân thể biến hóa thì khó có thể nghịch chuyển, vẫn là nên tiếp nhận hiện trạng này còn tốt hơn.
…….
Đã qua canh ba, mưa dông rốt cuộc từ từ ngừng lại, Lưu Ngọc hà hơi vào trong lòng bàn tay rồi chà xát, rầu rĩ nhìn về phía ngoài động, còn hơn nửa buổi tối đây, nên làm sao mà sống nha? Suy nghĩ một chút, đi tới cửa động, dự định suy nghĩ chút biện pháp.
Đúng lúc này, lỗ tai bỗng nhiên khẽ động một cái, trong bụi rậm không xa truyền tới tiếng lá cây lạo xạo, tựa hồ như có động vật đang đi đến, Lưu Ngọc bây giờ sức cùng lực kiệt chân tay tê dại, bước đi cũng có chút miễn cưỡng, chỉ có thể vội vàng lui về trong động, nếu không bị dã thú ăn như vậy mới gọi là chết oan.
Thế nhưng Lưu Ngọc rất nhanh liền phát hiện có cái gì đó không đúng.
“Là người! Hơn nữa, còn không chỉ có một!” Lưu Ngọc mặt liền biến sắc, bởi vì cho đến lúc này, người tới đã rất gần, hắn mới thình lình phát giác đều không phải động vật gì, mà căn bản là tiếng bước chân người. Mới đầu hắn vốn không có suy nghĩ đến là do con người, bởi vì đêm khuya giữa rừng sâu núi thẳm, vừa vặn gặp phải người đi đường thì cơ hội là quá nhỏ, cho nên cũng không có chuẩn bị, nhưng mà bây giờ đã không còn kịp nữa rồi, đối phương rõ ràng đã phát hiện cái huyệt động này, hơn nữa còn dự định ở lại đây qua đêm.
Bất đắc dĩ Lưu Ngọc cũng không dám lần nữa trở lại trong động, chỉ có thể thầm oán vội vàng trốn vào sau lưng một cây đại thụ, chỉ chốc lát sau, hai cái thân ảnh tráng kiện hơn nữa lại cao lớn cũng xuyên qua bụi cây, xuất hiện ở trước mắt Lưu Ngọc.
Mượn ánh trăng mờ ảo, Lưu Ngọc cũng loáng thoáng thấy rõ bộ dáng của bọn họ, chính là lập tức cả kinh, thầm nghĩ: “Làm sao có thể? Hai người này không phải là đã sớm chết ở Nhất Tuyến Thiên sao?!” Không sai, thật ra hai người này dưới sự nhận thức của Lưu Ngọc thì chính là hai vị tùy tùng trong tám tráng hán đi theo thiếu nữ, mặc dù không có thấy tận mắt bọn hắn chết ra sao, bất quá coi như là thiếu nữ, cũng thừa nhận bọn họ đúng là đã chết!
Chẳng lẻ ta bị gạt? Trong tâm Lưu Ngọc bỗng nhiên cả kinh, cũng có chút thất vọng, lại mơ hồ hy vọng thiếu nữ cũng chỉ là đối tượng bị lừa giống mình, bất quá bất kể như thế nào, hai người này lại lén la lén lút ban đêm xuất hiện ở nơi đây, đều đủ để dẫn phát lòng hiếu kỳ cùng vẻ kích động của Lưu Ngọc.
“Hộc hộc!” Một người nam tử trong đó thở hổn hển, nhấc đao chém đứt bụi gai cản ở trước người, trong miệng thao thao bất tuyệt nói: “Lão Lục, ngươi nói chúng ta làm thế nào mới có thể cùng cái tên luyện ma sư đáng chết tiếp cận đây? Chúng ta đều ở nơi khỉ gió trong rừng rậm mênh mông này tìm hai ngày hai đêm, còn không có tìm được hắn, ngươi nói người này sẽ không phải là bị dã thú ăn rồi chứ?”
Nam tử này trên mặt đều là vẻ nanh ác, một thân quần áo ngắn làm bằng sợi đay màu tro, mà bên cạnh hắn người bị kêu là lão lục, nhìn qua thì lại khá văn nhã, cũng không thèm nhìn hắn cái nào, tự mình lắc lắc đầu nói: “Không thể nào, luyện ma sư ít nhất cũng là thực lực địa cảnh cường giả, so với ngươi và ta còn cao hơn một bậc, trừ phi gặp phải yêu thú đặc biệt cường đại, nếu không cũng chẳng có việc gì.”
Hôi y sam nam tử nghe vậy, cũng cảm thấy có đạo lý, gãi đầu một cái nói: “Vậy thì là thật! Ngươi nói hắn tại sao còn không xuất hiện chứ? Không gặp được hắn chúng ta làm thế nào đem cái vật kia giao cho hắn, hoàn thành tốt nhiệm vụ chủ nhân giao phó đây?”
“Không có vấn đề gì.” Lão lục lại nói: “Nếu như thực sự không có biện pháp chúng ta liền đi Thanh Phong Quán, lúc chúng ta rời đi chủ nhân đã từng nói qua nếu không thể tìm được hắn, đi đến chỗ ấy, sẽ có người hắn an bài tại đó.”
“Thanh Phong Quán?” Hôi y sam nam tử nghe, lại gãi gãi đầu: “Hình như chủ mẫu trước kia đã ở Thanh Phong Quán!?”
Lão lục vừa nghe, chân mày cũng gắt gao nhăn lại, lớn tiếng nói: “Ngươi làm sao lại nói nhảm nhiều như vậy, bớt nói một chút sẽ chết sao? Có chút sự tình không nên biết đến, hỏi ít hơn một chút thì sẽ sống lâu hơn đấy!”
Hôi y sam đại khái không nghĩ tới lão lục sẽ vì thế mà nổi giận, cũng chỉ chuyển sang nói chuyện khác: “Cái sơn động này thoạt nhìn không tệ, hôm nay liền ngủ ở chỗ này đi.”
Ngoài động Lưu Ngọc vừa nghe những lời này, trong lòng liền không nhịn được hung hăng mắng một phen: “Đáng chết, ngươi ngủ nơi này, vậy lão tử tối nay đi nơi nào ngủ đây?!”
Mới vừa rồi hai người đối thoại hắn cũng nghe được loáng thoáng, biết bọn họ thì ra là có nhiệm vụ trong người, muốn tìm một người luyện ma sư gì đó. Luyện ma sư ư? Lưu Ngọc vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, hiển nhiên không biết gì cả, bất quá chỉ cần bọn họ không phải đến tìm Thuần Linh Thủy là tốt rồi, những chuyện khác hắn căn bản không cần quan tâm.
Lưu Ngọc tiếp tục tại dưới cây lớn ẩn nấp một hồi, trong huyệt động chợt sáng lên ánh lửa, thì ra là hai người này tùy thân còn mang theo đá đánh lửa, nhất thời khiến Lưu Ngọc sinh lòng hâm mộ, cũng bắt đầu tính kế.
Lưu Ngọc cũng không định bụng bị vùi ở chỗ ẩm ướt này suốt đêm, nếu cứ như vậy ngày mai không bệnh cũng phải sinh ra bệnh, hắn muốn đem hai người này đuổi đi, đem cái huyệt động này lần nữa chiếm cứ.
…….
“Khò khè, khò khè… ” Một lúc thì bên trong động truyền đến tiếng ngáy đều đều, hai người cư nhiên đều ngã đầu ngủ, chắc hẳn bọn họ cũng không cho là hơn nửa đêm sẽ có người chợt xuất hiện ở nơi này. Lưu Ngọc bây giờ hoàn toàn có cơ tiễn bọn họ xuống âm phủ, bất quá hai người này cùng mình không thù không oán, còn là thủ hạ của thiếu nữ, Lưu Ngọc tự nhiên sẽ không làm việc như thế.
Hắn nhớ lúc đầu khi mình chạy tới đây có đi ngang qua một ổ rắn, cách chỗ này không xa, cùng sơn động khoảng cách nhiều nhất hai trăm thước, Lưu Ngọc tâm niệm vừa chuyển, nhất thời liền nảy ra một kế, cái ổ rắn này có chừng hai mươi đến ba mươi con, dù có độc hay không có độc, lớn hay nhỏ thì xuất hiện bất thình lình nhất định sẽ dọa chết người.
Trong người Lưu Ngọc còn có một chút khu thú hương, đều là trước đó tới Ma Vân Lĩnh chuẩn bị trước, vừa lúc có thể dùng.
Hai người đang ngủ say trong sơn động, có lẽ nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến lại có người muốn đối phó bọn họ, đang trong mộng đẹp cùng Chu Công đánh cờ, hôi y sam nam tử còn không biết là mơ đến chuyện tốt gì, chỉ nghe lầm bầm làu bàu nói mớ, không ngừng cười khúc khích.
“Nhanh lên một chút, đến lúc rồi!” Lưu Ngọc đem khu thú hương đổ vào ổ rắn, lại ở trên đường gắn một ít, trong ổ rắn nhất thời nháo nhào lên, mấy chục con rắn thè lưỡi phì phì rối rít từ trong động bò ra ngoài, bên ngoài vẫn tràn ngập mùi khu thú hương, đám rắn xây xẩm choáng váng, liền hướng theo lộ tuyến duy nhất mà Lưu Ngọc cố ý chỉ định bò đi, mà con đường này mục đích sau cùng, dĩ nhiên chính là hai người tráng hán ngủ trong sơn động.
Hôi y sam nam tử đang ngủ say, cùng heo chết một dạng, ai cũng đừng nghĩ đánh thức hắn, đang lúc này chợt một thứ gì đó lạnh như băng dọc theo bàn chân của hắn chui vào trong quần. “Cô nương cái đó không nắm được, mau buông ra đi!” Hắn khó chịu lầm bầm một tiếng, ý thức vẫn còn mơ mơ màng màng.
Chính là ngay sau đó. “A!” Trong sơn động truyền tới một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa.
“Thứ gì vậy? Cút ngay, mau cút ra!” Hắn bị một cái con rắn nhỏ hung hăng cắn một cái tại bắp đùi, may nhờ con rắn này độc tính không mạnh, vết thương chẳng qua là hơi nhột lại tê tê còn không có hoại tử, nhưng chính là như vậy mới thống khổ nhất, ngứa ngáy đến không chịu nổi, hắn không ngừng gãi, rất nhanh bắp đùi liền trầy da sứt thịt, máu me đầm đìa. (hên đó chứ nếu “cô nương” trong mộng của đại ca mà cắn vào chỗ kia thì gãi làm sao ^^)
“Cái địa phương quỷ quái gì đây? Sao lại có nhiều rắn như vậy!” Lão lục bị hắn đánh thức, cũng bị đủ các loại rắn bò ngổn ngang đầy đất dọa cho mất mật, lông mày cau lại nói: “Chết tiệt, xem ra nơi này đúng là một ổ rắn.” Tiếp tục nhìn về phía hôi y sam nam tử hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Vết thương có nặng không?”
Hôi y sam nam tử nghe vậy mặt có chút đỏ lên nói: “Không, không đau! Chỉ hơi ngứa một chút, ai nha! Có thể ngứa chết ta, ai yêu!” Hai người căn bản không có nghĩ qua là bởi vì có người đem rắn dẫn tới đây mới dẫn đến nơi này biến thành ổ rắn, lão lục ảo não nói: “Ngươi trước chịu đựng một chút, xem ra tối nay không có cách nào ngủ ở nơi này được nữa, có trời mới biết có còn hay không những đám rắn khác.”
Bọn họ không sợ mấy chục con rắn cỏn con trước mắt này, lại sợ chút nữa ngủ thiếp đi lại có đám rắn khác tới đây, lấy ra dược cao trị liệu rắn độc tại chỗ vết thương bôi lên một chút, hai người vội vàng như gặp phải quỷ liền rời đi nơi đây, về phần những con rắn kia, dĩ nhiên là bị hôi y nam tử trong cơn giận dữ toàn bộ đều thuận tay giết. Hai người rất nhanh đã rời khỏi huyệt động, Lưu Ngọc lại đợi một hồi, tin chắc bọn họ sẽ không trở về, mới chậm rãi từ phía sau cây đi ra, đi vào trong động phát hiện sau khi hai người rời đi lại quên dập tắt đống lửa, càng thêm mừng rỡ.
Cứ như vậy mơ mơ màng màng tại trong động chợp mắt nửa buổi, rốt cục cảm thấy tốt hơn không ít, thực lực cũng có thể phát huy ra sáu bảy thành. Thời gian không chờ đợi ai, Lưu Ngọc quyết định lập tức đi Kinh Điểu Giản tìm kiếm Thuần Linh Thủy.
…….
Bây giờ chính là giữa thời tiết mùa hè, khí trời nóng bức, đêm qua lại mưa một trận to, hiện tại không khí dĩ nhiên là vừa ẩm ướt lại vừa nóng nực, Từ lão hán mang theo một đám người vô cùng uể oải đi tới, phía trước mấy người dừng lại đã đem mọi người phân hàng điểm lại nhân số, bây giờ sắp đến địa điểm cuối cùng, mọi người cũng đều thở dài một cái, bất kể sau chuyến này có thể sống đi ra ngoài hay không, ít nhất đã đi hết được một nửa đường. Dĩ nhiên ngoại trừ đội ngũ hộ tống thương nhân họ Mã. Bất quá chi đội ngũ này ngay từ lúc qua Nhất Tuyến Thiên thì đã tổn thất thảm trọng, ngay cả Mã lão bản cũng chưa từng may mắn thoát khỏi, tiêu cục còn dư lại ba người tiêu sư đã quyết định muốn lên đường trở về phủ, về phần tổn thất còn lại sau khi trở về sẽ bàn bạc sau.
Hôm nay trời mới vừa tờ mờ sáng, bọn họ liền đi tới chân núi cao nhất của Ma Vân Lĩnh chính là Thánh Hoàng Thai, ngọn núi cao vút chọc vào trong mây giống như ngọc trụ chống trời, chỉ có một con đường hẹp quanh co xiêu vẹo thông tới đỉnh.
Từ lão hán biểu lộ rất là trịnh trọng mới vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiêntrong sơn dã vang lên một tiếng mõ, sau đó một đám đạo sĩ ăn mặc kỳ dị cổ quái từ hai bên cánh rừng vọt ra, cầm đầu một cái người thân gầy gò, mặt khỉ mỏ nhọn vô cùng xấu xí, lại hét lên: “Các ngươi là làm cái gì? Nơi này là địa bàn của Thanh Phong Quán, những người không có nhiệm vụ đều lập tức rời khỏi đây!”
Đạo sĩ kia nói chuyện một chút cũng không khách khí, cư nhiên chọc giận những tầm bảo khách khó khăn lắm mới đến được đây, trải qua biết bao gian khổ và nguy hiểm. Lập tức một người nam tử trung niên liền đứng dậy, cười lạnh nói: “Ngươi nói nơi này là địa bàn của các ngươi, chẳng lẽ có nơi nào viết sao? Ta tại sao không có nhìn thấy?”
“Thúi lắm! Lời của ông nội ngươi đây chính là khuôn vàng thước ngọc!” Không nghĩ tới đạo sĩ tính khí lại hết sức nóng nảy, lập tức cũng coi trời bằng vung, xách theo cây côn gỗ liền xông lên một cuộc loạn đả đổ ập xuống, tầm bảo khách có thể tới Kinh Điểu Giản, tự nhiên cũng không phải loại xoàng xĩnh, nhất thời song phương đều có người ra lệnh một tiếng, đồng thời tất cả mọi người xông vào đánh lẫn nhau.
Từ lão hán thấy vậy lông mày cũng cau lại, căn bản không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện như vậy, thường ngày xem đạo sĩ Thanh Phong Quán nói đều có quy củ, gặp người cũng hết sức khách khí, đâu có giống như những đạo sĩ lỗ mãng hiên tại này chứ? Hắn càng thêm chưa từng có nghe nói qua Thanh Phong Quán còn có chuyện đi chiếm địa bàn, thế nhưng đúng là không thể phủ nhận, những đạo sĩ ngang tàng này thật là có mấy phần bản lãnh, hai phe sau khi đánh xong, cư nhiên cả tầm bảo khách và đám đạo sĩ cũng không làm gì được đối phương.
Lúc này Từ lão mán mới đi lên trước, chắp tay một cái nói: “Các vị bớt giận, nếu nơi này là địa bàn Thanh Phong Quán, vậy chúng ta lui về phía sau một chút là được.” Tầm bảo khách là đến cầu tài, đối phương là bảo vệ địa bàn, song phương vốn là không có gì mâu thuẫn, cho nên Từ lão hán đề nghị chuyện này rất nhanh liền được thông qua. Từ lão hán mang theo bọn họ lui về sau hai dặm đường, mọi người liền chia tay, hẹn năm ngày sau sẽ gặp lại, đến lúc đó nếu vẫn không tới mọi hậu quả tự gánh lấy.
Một mực bên cạnh xem cuộc chiến, thiếu nữ không có tham dự cuộc ẩu đả, lúc này mới mang theo sáu thủ hạ của nàng tìm đến những dã đạo sĩ, hỏi: “Nếu như chúng ta nói muốn đi Thanh Phong Quán, có thể hay không châm chước một chút đây?” Dã đạo sĩ mỏ nhọn mặt khỉ chợt thấy một thiếu nữ xinh đẹp thơm ngào ngạt như vậy, không khỏi đắm đuối cười hắc hắc, mới gật gù đắc ý nói: “Dĩ nhiên có thể! Bất quá ngươi nên nói cho ta biết ngươi muốn tìm ai, hơn nữa cuối cùng ngươi rốt cuộc có thể đi qua hay không, còn phải đợi ta đi hỏi đại nhân mới được.”
Đại nhân? Lần này ngay cả thiếu nữ cũng mơ hồ, những người này không phải là đạo sĩ sao? Thế nào đột nhiên lại có đại nhân? Trên thực tế Thanh Phong Quán này chính là phụ thân thiết lập một khu biệt viện tại trong núi Ma Vân Lĩnh, mặt ngoài thì là một cái đạo quán, nhưng đạo sĩ đượccắt cử tu hành ở bên trong, người nào mà trong tay không dính đầy tiên huyết đây?!
Nhưng vào lúc này, ở chỗ sâu rừng cây chợt truyền tới tiếng cười dát dát quái dị, ngay sau đó một người toàn thân được bao phủ ở bên trong áo choàng đen nhánh, quái nhân nhỏ gầy từ trong rừng cây từ từ đi ra, khí tức khiến cho người ta cực độ khó chịu, thanh âm rất là chói tai cười quái dị hỏi: “Tiểu nha đầu, là phụ thân ngươi đem ngươi phái tới đây sao?”
Người kia là ai? Như thế nào giống như nhận biết mình? Thiếu nữ nghe vậy bộ dáng càng sợ hãi, theo lý thì lần hành động này rất là bí ẩn, trừ mình và tám thủ hạ ra, cùng với vị luyện ma sư phải liên lạc kia, bất luận kẻ nào cũng không thể biết được. Như vậy thân phận của người này lập tức liền sống động như thật, luyện ma sư?! Thiếu nữ trong lòng cả kinh, không nghi ngờ chút nào, Người này dáng dấp ra sao đều nhìn không thấy, hơn nữa là người phi thường quỷ dị, chắc chắn là người mà phụ thân nhiều lần nhất mạnh nhất định là phải tìm được!
Đối với việc phụ thân lại đi kết giao với quái nhân như vậy, thiếu nữ trong lòng rất là không thoải mái, bất quá trong ánh mắt dĩ nhiên là sẽ không biểu hiện ra, ngược lại tao nhã lễ độ đáp: “Luyện ma sư tiền bối, ngài nói rất đúng, chính là ta lần này phụ trách đem món đồ này mang đến cho ngài, dĩ nhiên còn có một chuyện riêng của cá nhân ta.”
“Chuyện gì?” Không ai nhìn thấy vẻ mặt luyện ma sư bên dưới hắc bào đến tột cùng là loại biểu lộ nào, bất quá nghe ngữ khí cũng biết âm thanh tang thương chua xót, có chút không vui.
Thiếu nữ lại hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ta muốn gặp dật trần sư thái! Chuyện này đối với ta rất trọng yếu, cho nên xin hãy giúp ta hoàn thành tâm nguyện!”
“Dật trần sư thái?” Luyện ma sư vừa nghe lại suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới, gật gật đầu nói: “Nga, hình như là có một nữ nhân nhìn qua còn không tính thái lão như vậy, mỗi ngày đều quét tước đình viện, ân, để ta suy nghĩ xem, không sai, nàng chắc gọi là Dật Trần!”
Thiếu nữ vừa nghe đối phương nói người mình muốn tìm cư nhiên mỗi ngày đều phải quét dọn đình viện nặng nhọc như vậy, hơn nữa nàng vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, đã từng tài hoa phong nhã nổi danh tại kinh thành, hiện tại lại chỉ được người ta đánh giá là không quá già không tính là bà lão, móng tay nhất thời liền bấm vào bên trong da thịt! Hốc mắt toàn bộ đỏ lên, không khỏi bi xót kêu lên một tiếng: “Nương!” Đảo mắt lại phát hiện người đầu lĩnh trong sáu người sau lưng đang thành khẩn nhìn mình, nhất thời phản ứng kịp, sáu người này cũng không phải là người cha lãnh huyết vô tình phái tới bảo vệ nàng, mà là có chuyện quan trọng khác! Cho phép nữ nhi gặp mặt mẫu thân đã là một cái ân điển cực lớn, chính mình tuyệt không thể biểu hiện thái quá, nếu không về đến nhà chỉ cần bọn họ mật báo, mẹ kế xinh đẹp nhìn qua so với mình không lớn hơn mấy tuổi nhất định sẽ dùng các loại hình phạt tàn khốc nhất trên thế gian tới hành hạ nàng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện