[Dịch]Khí Thiếp Vương Gia - Sưu tầm
Chương 37 : Gặp lại
.
Editor + Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt
Thiên Tình lại ngủ mờ mịt. Rất nhanh đã qua bảy ngày, Âu Dương Thanh Minh vẫn không có lộ diện một lần, Thiên Tình chính nghĩ có lẽ hắn đang cùng Duẫn Lâm trải qua cuộc sống tân hôn ngọt ngào đi!
“ Công chúa, Vương phi đến thăm ngươi!”. Hề Hề đi đến bẩm báo.
Thiên Tình hơi hơi sửng sốt, nghe nói Vương gia hằng đêm đều ở lại chỗ Vương phi, mấy ngày nay các phi tần khác đều trở thành đồ bài trí, liền ngay cả Y Lam đến từ chốn phong trần cũng không được để ý đến. Vợ chồng yêu thương nhau, sống vô cùng hạnh phúc. Chính là Thiên Tình cũng chưa từng gặp qua vị Vương phi đã làm khuynh tâm Âu Dương Thanh Minh, chẳng lẽ Vương phi là ngại không muốn gặp nàng? Nàng thật đúng là muốn nhìn xem nữ tử làm khuynh tâm Âu Dương Thanh Minh là người như thế nào đâu!
Thiên Tình đứng lên. “ Nhanh đi nghênh đón!”
Cũng may thân thể của nàng đã hồi phục tốt lắm, mới vừa đổi một thân y phục màu trắng, thuần khiết như những bông tuyết ngoải cửa, làm cho khí chất của nàng càng thêm có vẻ khinh linh.
Ngoài cửa, Duẫn Lâm chậm rãi đi vào, vừa nhìn đến Thiên Tình một thân áo trắng hơi hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên một mạt lưu quang, cười cười.
Thiên Tình cũng đánh giá nàng ta, thoạt nhìn cũng bất quá mười mấy tuổi, lại xinh đẹp làm cho người ta sợ hãi than. Gương mặt cùng bản tay ngọc ngà trắng nõn, vừa thấy liền biết là một tiểu thư được chăm sóc kĩ càng. Dáng người nhỏ nhắn, lả lướt được một kiện quần đỏ phủ bên ngoài, trên vai là một cái áo choàng trắng như tuyết, áo choàng bằng nhung càng tôn thêm vẻ ngoài xinh đẹp của nàng ta. Mỉm cười, khóe môi cong lên để lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, đẹp đẽ làm cho người ta phải túy tâm, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng cong lên: “ Công chúa, Duẫn Lâm tham kiến!”
Thiên Tình cũng cười cười: “ Vương phi khách khí, lẽ ra là Thiên Tình phải đi bái kiến Vương phi, sao có thể kêu Vương phi đến thăm Thiên Tình, mau ngồi đi”
Duẫn Lâm cười nhẹ, tiến đến ngồi bên trong đình hoa, “ Thân thể công chúa khôi phục thực tốt, gần đây Vương gia vẫn thường nhớ đến ngươi đâu!”
Vương gia? Trong lòng Thiên Tình cười khổ, hắn như thế nào có thể tưởng niệm mình đâu? Nhưng trên mặt nàng vẫn nở ra một nụ cười nhạt, nhìn vào mắt Duẫn Lâm. “ Vương phi, ta nên tự mình chúc phúc cho ngươi, hiện tại tuy có chậm trễ, nhưng Thiên Tình thật tâm hi vọng ngươi cùng Vương gia có thể bách niên giai lão”
Nghe vậy, sắc mặt Duẫn Lâm cứng đờ, tựa hồ có chút mất tự nhiên, trong mắt hiện lên một mạt âm ngoan, Thiên Tình là nghĩ đến có thể chính mình nhìn lầm. Duẫn Lâm lại nói: “ Cám ơn lời chúc phúc của công chúa!”
Hai người nói rất ít, không khí cũng trở nên có chút xấu hổ. Lúc này, ngoài cửa độ nhiên có một thân ảnh cao lớn đi vào, hắn vẻ mặt thâm trầm nhìn Thiên Tình đang ngồi trong phòng, khả tầm mắt khi dừng lại chỗ Duẫn Lâm lại trở nên ôn nhu rất nhiều.
Thiên Tình đứng lên, hơi ngạc nhiên nói: “ Vương gia!”
Âu Dương Thanh Minh hơi hơi hé miệng, cũng không có đáp lại Thiên Tình, nhưng là vừa rồi nhìn đến Thiên Tình, ánh mắt của hắn có chút hờn giận. Sắc mặt của nàng quá mức tái nhợt, thân mình thoạt nhìn cũng suy nhược không chịu nổi, điều này làm cho lòng hắn có chút không yên, lo lắng nàng khi dễ Duẫn Lâm, không nghĩ tới hai người gặp mặt cũng không có giương cung đoạt nỏ như trong tưởng tượng của hắn, lại có chút trầm buồn.
“ Nha! Vương gia, ngươi như thế nào lại đến đây? Duẫn Lâm đến xem công chúa, đi ra trong chốc lát cũng không được a?” Tựa hồ khoe ra Âu Dương Thanh Minh căn bản không li khai chính mình, Duẫn Lâm nhanh chân đi đến bên cạnh Âu Dương Thanh Minh, khoác lấy tay hắn, phe phẩy: “ Vương gia, thiếp thân cùng người trở về!”
Âu Dương Thanh Minh đối Duẫn Lâm nhoẻn miệng cười, nhưng tầm mắt lại hướng về phía Thiên Tình. Hắn nhớ tới bộ dáng vô thố không lâu trước đây của nàng, ánh mắt đen láy sâu thăm thẳm, nước mắt thành hàng chảy xuống, không biết là chịu đau đớn hay ủy khuất. Giờ phút này, người nàng càng toát ra sự xa cách, giống một đóa u lan điềm tĩnh.
Ánh mắt của hắn hơi hơi nheo lại, Duẫn Lâm tựa hồ nhìn ra có chút không đúng, lập tức khẩn trương nói: “ Vương gia, thiếp thân có chút không thoải mái, ngươi ôm thiếp thân trở về được không?”
Âu Dương Thanh Minh thu hồi tầm mắt, một phen ôm lấy Duân Lâm, không nói một lời nào cùng Thiên Tình, xoay người rời đi. Thiên Tình chua sót cười, nhìn trong mắt Duẫn Lâm đang ôm cổ hắn trước khi rời đi hiện lên một mạt ánh sáng nhạt, lòng của nàng một mảnh chua sót!
Các nàng đếu là nữ nhân của hắn, lại đãi ngộ bất đồng như thế!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện