[Dịch]Khí Thiếp Vương Gia - Sưu tầm

Chương 19 : Muốn sống

Người đăng: 

.
Editor: Tiểu Nguyệt Nguyệt Thiên Tình lắc đầu, cười tự giễu. “ Điều trị hay không điều trị đãmuốn không quan trọng, thỉnh ngươi về đi” Sự tiêu cực của nàng làm cho lòng của Lạc Đình Nam thực sự chấn động, không biết Vương gia vì cớ gì lại đối với nàng như thế, nhưng đây là việc riêng của Vương gia, hắn cũng không có biện pháp nào thay đổi. Khóe miệng Lạc Đình Nam nổi lên một nụ cười đạm như hoa: “ Buông tha cho sinh mệnh cũng không giải quyết được gì, chính là trốn tránh mà thôi, chẳng lẽ công chúa muốn trốn chay làm cho Hoàng thượng vì công chúa mà lo lắng sao?” Đôi mắt của Thiên Tình nguyên bản đạm mạc, mang theo chút mờ mịt, không có cảm xúc, nhưng khi nghe đến lời nói của hắn lại hiện lên một mạt đau đớn, chậm nói: “ Hoàng huynh…” Thấy nàng đang chìm trong suy nghĩ, Lạc Đình Nam tiến vào, nha đầu đem một cái ghế đặt bên giường, Lạc Đình Nam ngồi xuống ngay sát Thiên Tình. Nàng thất đẹp! Một vẻ đẹp khinh linh mờ ảo, nhưng cũng tái nhợt vô lực, khuôn mặt vốn trắng nõn nay lại che kín mấy vết dấu tay đỏ ửng, nhìn cũng thấy Âu Dương Thanh Minh đối nàng không một tia ôn nhu. “ Đi nấu cho công chúa bát cháo, nàng cần ăn” Lạc Đình Nam phân phó tiểu nha đầu. “ Lạc thầy thuốc, Vương gia là kêu ngài xem bệnh cho Vương phi!” “ Ta cam đoan Vương Phi sẽ không có việc gì, đi đi!” “ Vâng” Thiên Tình quay qua nhìn hắn, “Ta thật sự không có việc gì, cám ơn sự quan tâm của ngươi, ta sẽ sống, thỉnh Lạc thầy thuốc về đi” Lạc Đình Nam chính là nhìn chằm chằm hai gò má trắng nõn của nàng, vẻ mặt thật sự chuyên chú, toàn bộ tâm đều đặt vào đó. Sau đó, hắn lấy ra một bình dược cao, dùng tay lấy một ít, không báo trước, liền nhẹ nhàng bôi lên mặt của Thiên Tình. Dược cao ở trên mặt nàng cảm thấy mát rượi, tay của hắn ấm áp, hình thành một cảm giác kỳ quái, Thiên Tình trong lòng run lên. “ Cảm ơn Lạc thầy thuốc” Động tác của hắn ôn nhu mềm mại, quả thực làm cho Thiên Tình từ lúc bước vào Vương phủ đến nay chịu không ít đau khổ thực sự cảm động. Hắn tỉ mỉ bôi thuốc cho nàng, lại một lần nữa nhìn mặt của nàng từ trên xuống dưới, mới nhẹ nhàng thở một hơi: “ Không có việc gì, một canh giờ sau liền hết sưng, lại sẽ không đau nữa. Nơi này vẫn còn dược chưa dùng hết, vết thương trên người công chúa có thể dùng nó để bôi, tại hạ cam đoan sẽ không lưu lại vết sẹo” Thiên Tình hơi hơi vuốt cằm, mặt có chút hồng, hắn biết trên người mình có vết thương, thật sự là một cái nam nhân cẩn thận. “ Đa tạ” Lạc Đình Nam hơi hơi cắn môi nói: “ Công chúa giữ gìn sức lực mới có thể có tương lai” “ Cám ơn Lạc thầy thuốc đã chỉ giáo, Thiên Tình tốt hơn nhiều rồi” Nàng mỉm cười, không cẩn thận đụng phải vết thương, thở nhẹ một tiếng. “ Ta gọi Lạc Đình Nam, công chúa có thể kêu ta Đình Nam, không cần khách khí! Tại hạ là thầy thuốc chyên dùng trong Vương phủ” “ Vương phi, cháo đến đây!” Tiểu nha hoàn đem một chén nhỏ cháo thịt tiến vào. Thiên Tình nhưng lại không có tâm tư mà ăn uống, nghĩ đến hiện tại vẫn chưa biết Liên Nhi sống chết ra sao, trong lòng nàng lại bi thương. “ Ta không muốn ăn” “ Gần đây biên quan chiến loạn, Hoàng thượng vì quốc sự mà lao tâm khổ tứ, công chúa vẫn ăn cơm đi, đừng để Hoàng Thượng vì công chúa mà lo nghĩ” Lạc Đình Nam đột nhiên mở miệng. Thiên Tình thở dài trong lòng, nghĩ đến Hoàng huynh, rốt cục gật đầu. “ Đem đến đây, ta ăn” Lạc Đình Nam đứng lên. “ Công chúa , tại hạ xin cáo lui! Phương thuốc làm cho nha đầu đến lấy là được” “ Cám ơn” Thiên Tình thực lòng cảm tạ, đây là người đầu tiên đối với nàng ôn nhu kể từ khi nàng tiến vào Vương phủ. Những người khác đều trốn tránh nàng, tựa hồ nhìn thấy nàng đều sợ hãi. Nàng hy vọng có một người thật tâm chiếu cố nàng cả đời, có thể cùng nàng vượt qua gian lao. Liên Nhi hiện tại ở trong tay Âu Dương Thanh Minh, nàng phải ăn cơm để có khí lực tiếp tục chiến đấu! Chết cũng không làm được cái gì! Uống hết một bát cháo, thân thể rốt cục khôi phục một chút khí lực, Thiên Tình nằm ở trên giường, hai mắt mở to, lại không hề có tiêu cự, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt trắng bệch như sắp chết, thoạt nhìn cực kỳ tiều tụy. Nhưng nàng còn muốn sống, nàng biết rõ chính mình không thể chết được! Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của Âu Dương Thanh Minh: “ Nàng còn sống không?” “ Hồi vương gia, Vương phi đã bắt đầu dùng bữa” “ Không được để nàng chết, nếu như nàng có mệnh hệ gì, các ngươi cũng đừng mong sống nổi!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang