[Dịch]Khí Thiếp Chuyên Sủng Của Vương Gia - Sưu tầm

Chương 56 : Vương phủ ngất trời.

Người đăng: 

.
Edit: Ly Hồ Beta: Tiểu Hồ Điệp Thiên Tình nghe hắn nói như vậy thì hai má hiện lên một tầng đỏ hồng,chỉ hận không tìm được khe hở nào để chui xuống, oán thán:” Sao ta phải ngủ cùng ngươi?” Sở Nghi Hiên kêu lên:” Đêm qua không biết ai vẫn chui vào trong lòng ta ngủ,đã thế còn ngáy rõ to làm ta không ngủ được!” Thiên Tình hai má đỏ hồng,cúi mặt sát đất nói:” Ta không…Ngươi! Là chính ngươi…Ta cái gì cũng không biết,ngươi đừng có nói linh tinh.” Bỉ ổi! Vô lại! Hắn dám nói nàng? Sở Nghi Hiên cảm thấy vừa lòng khi thấy nàng nổi giận như vậy,cái miệng nhỏ nhắn vô tình chạm vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, con ngươi trong suốt lưu chuyển…hắn thật muốn có được nàng! -“ Đi thôi!”- Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng kéo ra khỏi sơn động. Thiên Tình đi theo hắn, nàng không dám đi nhanh vì sợ cái thai trong bụng sẽ bị tổn hại. Sở Nghi Hiên nói:” Ngươi muốn đi đâu? Ta dẫn ngươi đi.” Nàng ngẩn người ra,rốt cuộc nàng nên đi đâu? Nàng thật sự không biết nữa,nàng đi đến đâu cũng đều không được an toàn. Sở Hiên thấy nàng không nói gì thì nói: -“ Tốt lắm,nếu ngươi không biết đi đâu thì đến nhà ta đi, nhà của ta rất lớn, có thể cho ngươi ở cùng. Nhà của ta ở phía trước…nhưng ta nghĩ ngươi nên theo ta đến Dương Châu…bằng hữu của ta đợi ở đó đã lâu rồi.” Thiên Tình vuốt cằm nói -“ Cám ơn Sở công tử!” -” Đừng khách khí như vậy!”- Sở Nghi Hiên một tay ôm nàng, tay kia đưa cho nàng dã quả ( Editor: ta cũng chẳng hiểu dã quả là gì nên cứ để nguyên văn.) -“ Ăn đi. Ra ngoài chúng ta kiếm đồ ăn sau.” -“ Cám ơn!”- Cái miệng nhỏ nhắn của nàng từ chối, đưa dã quả đến bên miệng hắn. Sở Nghi Hiên cười lớn:“ Ta không đói” Nàng biết hắn không đói nhưng cũng không ngại làm nũng với hắn:” Ăn một ít thôi…” Sở Nghi Hiên cười, không ngờ rằng tâm tình của tiểu nha đầu này lại tốt tới vậy,còn lo rằng hắn bị đói: “ Thôi nào,ta thật sự không đói! Tối qua ta đã ăn thịt cái con rắn nhỏ đã cắn ngươi. Hương vị cũng không tồi!” -“ Ách!”- Thiên Tình cười rộ lên, tiếng cười thanh túy. Sở Nghi Hiên hơi quay đầu lại,thấy nàng thật xinh đẹp…thật là một tiểu mỹ nhân! -“ Cười cái gì?” -“ Đay gọi là báo thù nha!”- Thiên Tình cảm thấy thật vui vẻ, nghe hắn nói con rắn nhỏ cắn nàng đã bị ăn, nàng thấy thật vui.-“ Vậy sao ngươi không để phần cho ta một ít? Ta cũng muốn ăn!” -“ A! Ngươi không sợ sao? Vậy thì để làn sau ta dành lại một cái,chúng ta cùng nướng ăn.” ……… Lễ Thân Vương phủ. -“ Vì cái gì mà ngươi phải dồn nàng vào chỗ chết?”- Bạch Mai Nhân kích động hét to với Duẫn Lâm. Không khí xung quanh là một mảnh im lặng. Bao nhiêu người cùng xúm lại ngăn cản nhưng vẫn không ngăn chặn được cơn phẫn nộ của Bạch Mai Nhân. Duẫn Lâm nhìn thấy bộ dạng kích động của Bạch Mai Nhân,không chút lưu tình nói:” Ta vốn không định dồn nàng ta vào chỗ chết, ngàn vạn lần không nên làm nàng mất đứa nhỏ. Nàng đã mất đứa nhỏ,cả đời này không thể sinh con được nữa,ta đối với nàng xem như nhân chí nghĩa hết!” Bạch Mai Nhân cũng cảm thấy khó thở mà hét lên:” Vương gia dù sớm hay muộn cũng phải có một đứa con. Chính ngươi là không muốn sinh con!” Sắc mặt của Duẫn Lâm trầm xuống, ánh mắt áp chế vẻ lo lắng xuống dưới ,trong tay cầm con dao nhỏ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Mai Nhân,tựa hồ có sát khí. “ Ngươi đừng có lớn tiếng,trước tiên nói cho ta biết Thiên Tình trốn cùng tên nào, là ngươi, nếu không, ta làm sao có thể thuận lợi phái người đi đuổi giết nàng.” Duẫn Lâm hỏi lại, trong lời nói ý vị càng sâu:” Ngươi và ta đang cùng trên một con thuyền,ta hy vọng ngươi đừng nói ra những lời sẽ ảnh hưởng đến đôi bên.” Thần sắc hơi thay đổi,như là có gì đó chặn ngay ở yết hầu, nửa ngày mới nói nên lời. Nhưng con mắt vừa chuyển động, lập tức cười nói:” Ngươi nghĩ rằng ta không biết Hề Hề là người của ngươi ư,còn nữa,ta ở bên cạnh Vương gia bảy năm mà vẫn chưa có thai, Lam phu nhân là nữ tử phong trần cũng không thể có con,trừ nàng ra,thê thiếp trong vương phủ có thể mang thai chỉ còn ngươi…việc này cũng liên quan đến ngươi.” -“ Ngươi đừng có ngậm máu phun người!”- Duẫn Lâm thân mình chấn động. Lại cầm lấy đao của nàng, bình tĩnh vô cùng: “ Ngươi nghĩ lại đi,chúng ta còn ở chung trong vương phủ dài ngày. Ngươi thay ta diệt trừ công chúa, ân tình này ta sẽ không quên, sau này ở trong Vương phủ,hai chúng ta sẽ cùng y vi mệnh. Ngươi yên tâm,về phần đứa nhỏ của ngươi sinh ra,ta sẽ xem trọng nó.” Bước chân của Bạch Mai Nhân trở nên cứng ngắc, Duẫn Lâm hơi xoay mặt lại nhìn nàng, Bạch Mai Nhân đột nhiên thấp giọng:” Ta muốn nói cho Vương gia biết, ngươi đang phái người đuổi giết nữ nhân của hắn.” Sắc mặt Duẫn Lâm không hề tỏ ra lo lắng mà còn cười lạnh:” Nói cho Vương gia như thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn nghĩ rằng Vương gia sẽ đi cứu nàng? Nói cho ngươi biết, dù ngươi có nói,hắn cũng sẽ không đi cứu công chúa, nhiều nhất cũng chỉ là nheo một con mắt mà thôi!” -“ Vương gia không phải loại người tuyệt tình như vậy.”- Nói rồi liền quay đầu đi ra ngoài, lúc này Duẫn Lâm mới thấy gấp, việc công chúa đang ở phía trước không thể nói cho Vương gia biết,bèn hướng tới chặn Bạch Mai Nhân lại ,hai người đánh nhau một trận hỗn loạn, chợt nghe thông báo:” Vương gia đến.” Duẫn Lâm bay nhanh, đè thấp giọng xuống,lạnh lùng nói:” Bạch Mai Nhân! Nếu ngươi giám nói cho Vương gia biết chuyện, đừng trách ta vô tình,ngươi và cả nhà ngươi đều sống không yên!” Nàng vừa nói xong,Âu Dương Thanh Minh đã bước đến,vẻ mặt khó hiểu nhìn cảnh tượng trước mắt. Nhìn thấy biểu hiện này của hắn, Duẫn Lâm cũng thấy xấu hổ mà thỉnh an. Bạch Mai Nhân cũng nhân cơ hội này, hung hăng bỏ Duẫn Lâm ra, quỳ xuống trước mặt Âu Dương Thanh Minh: “ Khởi bẩm Vương gia, không tìm thấy công chúa ở đâu.” Mày kiếm của Âu Dương Thanh Minh nhíu lại:” Mọi chuyện xảy ra khi nào?” Bạch Mai Nhân cúi đầu:” Hôm nay, hôm nay thần thiếp tới Mai Nguyệt điện, phát hiện nàng không có ở đấy.Thiếp vừa mới vội vàng đi nói cho Vương phi…còn nữa…công chúa đang có thai!” -“ Cái gì?”- Âu Dương Thanh Minh vô cùng kinh ngạc.-“ Nàng có thai?” Duẫn Lâm trong lòng thầm mắng Bạch Mai Nhân, hung hăng trừng mắt với nàng một cái, cũng chỉ còn cách phối hợp mà nói:” Vương gia, việc này không nhỏ, người nên tức tốc phái người đi điều tra nơi công chúa rơi xuống, nàng đang mang thai đứa nhỏ của Vương gia, nên trở về để còn dưỡng thai.” Duẫn Lâm vừa nói xong, Âu Dương Thanh Minh nghĩ ngay tới hai đứa con của hắn bị Hoàng thượng đuổi giết mà chết,trong lòng rất phẫn nộ. -“ Nàng ta dám trốn? Tiện nhân!”- Thần sắc hắn tản ra một loại khí làm mọi người sợ hãi, cơ hồ nghiến răng, giơ tay hạ lệnh:” Người đâu, đến hoàng cung nói cho Tiếu Vân Thiên biết muội muội tốt của hắn đã chạy ra ngoài Vương phủ, để hắn tự mình phái người đi tìm!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang