[Dịch]Khí Thiếp Chuyên Sủng Của Vương Gia - Sưu tầm

Chương 53 : Giải cứu

Người đăng: 

.
Editor + Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt Ba người đều dùng hắc sa che mặt, thân hình khôi ngô, phân không rõ ai mang theo nụ cười giễu cợt nói: “ Thiên Tình công chúa, ngươi một cái cô nương, còn muốn trốn đi nơi nào?” Trên mặt Thiên Tình không chút biến sắc. Nàng lặng yên nắm chặt lợi kiếm, cực kì cảnh giác nhìn chăm chú ba người trước mắt. Nói vậy bọn hắn là nghĩ nàng nhu nhược không chống đỡ nổi, chính là nàng đã từng ra chiến trường, tự nhiên cũng hiểu được cách sử dụng kiếm. Nhưng nàng lại không có võ công, không biết có thể đào thoát hay không? Nếu thoát không được có lẽ cũng là vận mệnh của nàng đi! Đến ông trời cũng muốn nàng chết, làm sao nàng có thể kháng lại? “ Là ai phái các ngươi đến?” Ngữ khí Thiên Tình thực âm trầm, sinh tử có số, không cần quá để ý. Nếu không phải trong bụng nàng còn có cái thai, nàng đã sớm một kiếm tự vẫn! Một hắc y nhân lãnh đạm nói: “ Là Vương Gia sai chúng chúng đến lấy thủ cấp của ngươi. Công chúa, còn không mau thúc thủ chịu trói. Ngươi chính mình động thủ đi, chúng ta không muốn khó xử công chúa” “ Vương gia?” Thiên Tình cười lạnh. “ Hắn có tư cách gì lấy thủ cấp của ta? Chẳng lẽ các ngươi không sợ sau khi Hoàng Thượng biết việc này sẽ truy cứu các ngươi hay sao?” Hắc y nhân hơi sửng sốt “ Chúng thuộc hạ chỉ nghe lệnh Vương gia, cho nên, thỉnh công chúa tự mình động thủ đi! Bọn ta không muốn làm khó công chúa. Công chúa tự mình ra tay sẽ không thống khổ” Thiên Tình cười khổ một tiếng, nguyên lai hắn thực sự sẽ sai sát thủ giết ta! Hắn thực độc ác, tâm hảo độc ác! Còn sống thì có ý nghĩa gì, thật không bằng đi sang một thế giới khác, chết cũng tốt! Chính là, tốt xấu gì cũng phải giãy dụa đi. Không thử một lần sao sẽ biết không thành công đâu? Nghĩ vậy, nàng rút đoản kiếm ra. Ánh sáng chợt lóe, một người như sài lang điên cuồng mà chém tới. Thiên Tình âm thầm ấn vào cơ quan của cây kiếm, bên trong bắn ra một cây ngân châm, một hắc y nhân trúng châm chết mà ngã xuống ngựa. Ám khí này là Hoàng Huynh sợ nàng gặp bất trắc, đặc biệt thỉnh một lão sư phó am hiểu sử dụng ám khí dạy cho nàng. Lão sư phó dạy cho nàng các loại ám khí đều là các chiêu hiểm độc. Cho nên bình thường cũng không bao giờ dùng, không nghĩ đến giờ phút này lại có tác dụng. Thiên Tình thừa dịp hai người còn đang sững sờ bắn ra thêm một cây ngân châm khác. Một hắc y nhân chỉ cảm thấy cổ một trận nhói đau, còn không kịp kêu một tiếng đã ngã xuống đất, hồn đoạn nơi đây. Còn lại một hắc y nhân hơi hơi giật mình, nắm chặt kiếm trong tay, lúc này mới có chút khẩn trương, đột nhiên dùng kiếm chém tới! “ Công chúa, ngươi trốn không thoát. Nhân mã của chúng ta cũng sắp tới, ta không nghĩ muốn làm khó ngươi, ngươi nếu chịu buông tay, chúng ta còn có thể cho ngươi một đường sống!” Hắc y nhân đã muốn làm phòng thủ, phòng ngừa Thiên Tình lại dùng ám khí đả thương người. Con đường sống? Nàng đã sớm bị buộc vào tuyệt lộ! Buông tay ra nàng liền chỉ còn một con đường chết, nàng sẽ không ngốc như vậy! “ Ngươi muốn giết liền giết. Vừa mới nói muốn ta tự vẫn, giờ lại nói muốn ta thúc thủ chịu trói, ngươi nghĩ ta là tiểu hài tử ba tuổi sao?” Hắc y nhân thấy nàng không mắc mưu liền rút kiếm chém ra. Thiên Tình trốn không kịp, ngã xuống ngựa. Hắc y nhân cũng nhảy xuống, tiếp tục đuổi giết Thiên Tình. Bởi vì bị rớt xuống ngựa làm nàng hảo đau. Theo bản năng mà bảo vệ bụng, lo lắng thai nhi trong bụng chịu thương tổn. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị cỏ khô trên mặt đất cọ bị thương. Nàng khẩn trương nghĩ, cái này liền thật sự sắp chết, tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, đợi tử vong tiến đến. Ngay lúc hắc y nhân vừa mới rút kiếm ra, hắn đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, ngã về phía sau. Thiên Tình đột nhiên mở to mắt, nhìn đến một thân ảnh cao lớn, tóc dài hơi hơi phiêu khởi trong gió, lại từ từ dừng lại trên đôi vai rộng lớn của nam tử. Tóc như lưu thủy, mày kiếm đen như mực, trán như mĩ ngọc, mắt sáng như ngọc , mũi cao, môi mỏng, chiếc cằm thanh tú, cả người giống như được tạo thành từ quỳnh ngọc, long lanh mà đẹp rạng ngời. Ngũ quan tuấn mỹ như thế, đặt trên một khuôn mặt hoàn mỹ thật làm cho người ta phải kinh diễm. Hàng lông mày mỏng không che được hết nét cuồng ngạo trên mặt, ánh mắt sáng ngời mà sắc bén giống như có thể nhìn thấu hết thảy. Quanh thân như có vầng sáng tản mác, trên khuôn mặt tuyệt mỹ toát lên vẻ tà khí như bỡn cợt với đời. “ A! Tiểu mỹ nhân, gặp khó khăn sao? Là ta cứu ngươi, từ nay về sau ngươi chính là người của ta!” “ A?” Thiên Tình nao nao, nam nhân này thật cuồng vọng, tuy đã cứu nàng, nhưng lại nói ra những lời nói cũng thật tà ác. “ Cám ơn ân cứu mạng của ngươi. Nếu ân cứu mạng buộc phải lấy thân báo đáp, vậy ngươi vẫn là giết ta đi!” Sở Nghi Hiên nheo đôi mắt hồ mị lại, liếm liếm môi, trong lòng đánh giá bộ dáng của Thiên Tình. Cái cổ thon dài trắng nõn như mĩ hạc, lại như ngưng chi bạch ngọc, cái eo nhỏ nhắn, tuy quần áo có chút cũ bẩn, nhưng có thể xem như cực phẩm trong cực phẩm. Thật là một nữ tử tuyệt sắc, như thế nào sẽ xuất hiện trong khu rừng này, điều này cũng làm cho tâm tình hắn thật tốt, bất quá giết mấy người, nhưng thực thống khoái! Sở Nghi Hiên không khỏi nhíu mi, hai mắt của nàng giống như một hồ nước trong, nhan sắc xinh đẹp, mặt mày tú lệ, chính là quá nhợt nhạt, không có nửa điểm huyết sắc, hai phiến môi mỏng cũng là tái nhợt. “ Giết ngươi rất đáng tiếc, tiểu mỹ nhân, đang tốt đẹp việc gì phải tìm cái chết?” Thật sự là một nữ tử tuyệt mỹ. Nữ tử xinh đẹp như thiên tiên này lại ở nơi hoang dã bị người đuổi giết xem ra thân phận bất phàm, khí chất cũng thoát tục, gặp phải nguy hiểm cũng không tỏ ra sợ hãi, một nữ tử nho nhỏ lại có phong phạm của đại tướng làm hắn cũng dâng lên một cỗ xúc động muốn cứu nàng. Đôi môi của Sở Nghi Hiên bất giác cong lên, đôi mắt thật sâu tham tìm trên người Thiên Tình, ý cười trong mắt cũng ngày càng đậm. Thiên Tình cũng thực ảo não. Tuy được cứu, nhưng nàng lại không cảm nhận được chút nào an toàn khi được giải thoát, nam nhân này thoạt nhìn có vẻ nguy hiểm. “ Ta không muốn làm vật để cho bất kì người nào đùa bỡn. Đại ân của công tử ta sẽ nhớ kĩ, thỉnh không cần khó xử tiểu nữ, thả ta đi được không?” Khóe miệng Sở Nghi Hiên gợi lên một mạt cười tà mị, cúi xuống, tầm mắt song song với Thiên Tình, ngón tay xoa xoa trên khuôn mặt phấn nộn mềm nhẵn, giống như có thể vắt ra nước được vậy. Thiên Tình đỏ mặt, đẩy tay hắn ra. “ Tiểu mỹ nhân, không thể nha. Ngươi phải đi theo ta, bằng không ngươi còn có thể bị truy sát. Cho nên, ngươi phải theo ta đi.” Thiên Tình trong lòng run lên “ Đi với ngươi?” “Đúng vậy a” Sở Nghi Hiên xem đó như một lẽ tự nhiên mà trả lời. “ Đi thôi” Hắn giơ tay ra, Thiên Tình do dự một lát, lại nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa gào thét, vốn đang do dự, lập tức đưa tay ra, nắm lấy đôi tay to lớn của hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang