[Dịch]Khí Thiếp Chuyên Sủng Của Vương Gia - Sưu tầm
Chương 42 : Đi cùng hắn?
.
Editor + Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt
Sau khi hoan ái, thân thể nhức mỏi, Thiên Tình than nhẹ một tiếng, rốt cục mệt đến xụi lơ, trầm trầm ngủ. Sáng sớm tỉnh lại, Âu Dương Thanh Minh đã muốn không còn bên cạnh.
Thiên Tình cúi đầu nhìn chính mình một thân tràn đầy hôn ngân đỏ thẫm. Tuy không phải bá đạo như đêm đó, mặc dù hắn đã ôn nhu rất nhiều nhưng sự tác cầu vô độ của hắn làm cho thân mình nàng đau nhức không thể chịu nổi.
Hề Hề đi tới giúp Thiên Tình chải đầu, trong ánh mắt hiện lên một mạt lưu quang, tiện đà nhìn Thiên Tình nói: “ Công chúa, đêm qua Vương gia lưu lại tại Mai Nguyệt điện, làm cho các thị thiếp khác đều thực hâm mộ a~!”
“ Nga!” Thiên Tình một chút cũng không để ý, chỉ hỏi: “ Hề Hề, có tin tức gì của Liên Nhi không?”
Hề Hề nhìn nàng, như muốn nói cái gì lại thôi. “ Công chúa, nô tì cái gì cũng không biết”
Thiên Tình gật gật đầu: “ Ta biết”
Nàng đứng lên rửa mặt xong, đang muốn đi ra ngoài, lại chợt nghe thấy ngoài cửa điện truyền đến thanh âm của Lạc Đình Nam: “ Thiên Tình, hôm nay tuyết rơi rất lớn, có thể đi ngắm tuyết a.
Thiên Tình nhìn qua cửa , xuyên qua màn tuyết trắng thấy Lạc Đình Nam đi trong tuyết mà đến. Y phục trắng muốt, làn da trắng như không có huyết sắc làm cho hắn như hòa vào cùng tuyết, duy chỉ có sợi tóc đen nhánh nhẹ nhàng bay cùng con ngươi đen láy chứng minh hắn đã đến.
“ Ách! Đình Nam, ngươi đã đến rồi!”
Lạc Đình Nam đứng bên ngoài thổi thổi tay cho ấm, phủi phủi đi những hạt tuyết đọng trên vai, sửa sang lại y phục. Thiên Tình nhanh chóng đi ra cửa, đón lấy áo bào màu trắng hắn vừa cởi xuống.
Ngồi xuống, hắn thuận tay bắt mạch cho Thiên Tình, cẩn thận lắng nghe. Ngón tay thon dài lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay băng cơ ngọc cốt của nàng, mơ hồ có thể thấy được cả mạch máu. Cổ tay nàng tiêm tế giống như chỉ cần dùng lực mạnh một chút là có thể bẻ gãy nó. “ Thân thể giống như thực suy yếu.”
“ Ách!” Thiên Tình mặt đỏ lên. Đêm qua , Âu Dương Thanh Minh tác cầu vô độ làm cho nàng cả người toan nhuyễn không thẻ không mệt mỏi được. “ Không có việc gì, nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi!”
Lạc Đình Nam mỉm cười, thu tay lại. “ Nàng cần nghỉ ngơi, tốt nhất là vẫn không nên đi ngắm tuyết.”
Thiên Tình nhợt nhạt cười, quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ, “ Tuyết ngừng rồi, chúng ta đi ra ngoài đi. Ngày nào cũng ở trong phòng, ta đều buồn muốn chết!. Đi ngắm tuyết biết đâu thân thể ta có thể khôi phục mau một chút”
Lạc Đình Nam ảm đạm cười: “ Hảo! Chúng ta đi ngắm mai.”
Hai người đi ra. Thiên Tình đối hắn nở một nụ cười chói lọi.
Vẻ tươi cười sáng lạn của nàng làm cho Lạc Đình Nam hơi cắn môi, thu hồi ánh mắt. Ánh mắt của hắn thanh đạm, giống như lãnh đạm với mọi thứ, lại giống như luôn ẩn giấu một mảnh thần bí.
Bên ngoài Mai Nguyệt điện, dưới tàng hoa mai, đóa đoa hoa mai đạm nhã thanh u nở rộ ngay trên đầu. Một mảnh vườn tràn ngập hoa mai, có bông đỏ như lửa, lại có bông vàng ửng như chiều tà, mùi hương thoang thoảng. Tuyết đọng trên tán mai lả lướt rơi xuống, càng lộ ra tư thái cao ngạo, thanh tao của mai, hà tư vô hạn, vũ mị siêu nhiên.
Bẻ lấy một cành mai, Lạc Đình Nam đưa cho Thiên Tình, “ Tặng nàng.”
“ Cám ơn!”
Hai người nhìn nhau cười, cảnh trời như say cùng bầu không gian này. Sống một cuộc sống như vậy cũng tốt! Nhân sinh có một tri kỉ như vậy, cuộc sống trong Vương phủ thâm u, tịch mịch cũng trở nên thư thái hơn nhiều. “ Đình Nam, cám ơn sự chiếu cố của ngươi, nhờ ngươi mà thân thể ta cũng đã hồi phục tốt lắm!”
“ Không cần khách khí, chúng ta hữu duyên cũng thật may mắn, người có thể hợp ý ta cũng không nhiều lắm! Cho nên ta trong mắt người khác có vẻ thực thanh cao. Có thể được công chúa xem trọng đã là vinh hạnh của ta!”
“ Ách!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Tình từ từ phiếm hồng, ngũ quan tinh trí hoàn mỹ, đẹp đến nỗi có thể khiến hoa mai thất sắc. Khóe miệng nàng cong lên thành một nụ cười, thanh âm như xuân phong, làm cho lòng người nhộn nhạo, “ A a, nói như vậy Thiên Tình cũng thực vinh hạnh đâu!”
Trên khuôn mặt tuấn dật, nho nhã của Lạc Đình Nam nổi lên một mạt hồng ửng. Vừa rồi nhìn nàng, hắn thế nhưng xem ngây người. Thu lại ánh mắt, chỉ còn một mảnh nhu tình tựa làn nước mùa xuân, hắn xoay người, ôn nhu nói, “Thiên Tình, nếu có cơ hội rời đi Vương phủ nàng nguyện ý đi cùng ta không?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện