[Dịch]Khi Phù Thủy Xuyên Không - Sưu tầm
Chương 11 : Chương 11
.
Sau một đêm dài đặt tay lên trán vẽ ra vô vàn kế hoạch, nhẩm lại vô số thần chú kèm theo công thức pha chết mấy thứ độc-dược. Cuối cùng Thiên Thiên đành đau khổ vác khuôn mặt xứng đáng làm quốc bảo ra khỏi phòng.
Hành lang sáng sớm tắm mình trong ánh ban mai, khách nhân vừa tỉnh dậy khỏi giấc mộng vội vã rời giường xuống lầu để tiếp tục cuộc hành trình của mình. Ngoài khung cửa sổ, gió ngâm nga khúc tình ca nào đó giành cho tình yêu của nó sự-tự-do. Lũ chim vươn đôi cánh đẫm sương đêm cất cao giọng gọi bình minh.
Quả là một buổi sáng yên bình....và hài hòa. Không.....đằng kia, thấy không. Có thứ không hài hòa đang phá tan khung cảnh đẹp tươi buổi sáng.
Bộ đồ đen như quạ, đôi mắt thâm quầng, và cái dáng dính sát vào cửa tựa như thạch sùng bám trên tường đó thật làm người ta muốn một chổi quét nó đi. (--.--).
Tiểu nhị bưng nước đi ngang hành lang không thể nhịn được bước lại gần vị khách nhân quái gở kia.
- Đâu rồi...hắn đâu rôi...sao không có động tĩnh gì thế này?? Chẳng lẽ còn đang ngủ sao????
- Khách quan....- Bạn tiểu nhị khẽ lên tiếng, lay lay vị kia.
- Shit!! Ồn ào chết được. Không thấy ta đang bận à?
- Ngài là muốn tìm vị công tử ở phòng này sao?
Thiên Thiên không thèm quay lại liếc nhìn tiểu nhị khinh bỉ nói.
- Ngu ngốc! Ta ở trước phòng hắn không tìm hắn thì tìm ngươi chắc!
- Ồ, nhưng vị công tử sáng nay đã trả phòng rời đi rồi.
- Rời đi thì kệ hắn..ta cứ....Cái Gì!!!!!!!!!!!!!
Thiên Thiên quay ngắt người lại, tóm lấy cổ áo bạn tiểu nhị đang thương vừa bị tiếng hét của ai đó làm kinh sợ bày ra vẻ mặt ta-đang-phẫn-nộ mà rống lên.
- Hắn đi??? Đi lúc nào?? Bao lâu rồi??? Đi với ai???? Đi đâu???
Trước một loạt câu hỏi dồn dập như nước vỡ bờ đó, tiểu nhị đáng thương ấp úng không biết nên trả lời câu hơi nào trước a.
- Chuyện.....chuyện này...t..tiểu nhân cũng không rõ....
Hiển nhiên câu trả lời đó không thể làm vừa lòng bạn phù thủy nào đó, mà chỉ khiến núi lửa một lần nữa phun trào.
- WHAT????? Ngươi tính giỡn mặt với ta à!!!!!
- Kh.....không....hình...hình.. như vị công tử đó đi về hướng nam. Tiểu nhân thực sự không biết gì cả!!! Xin nữ hiệp tha cho.
Hướng nam???? Thiên Thiên liền lâm vào suy tư. Hóa ra là đi về hướng nam. Nàng tóm cổ tên tiểu nhị kia một lần nữa.
- Hướng nam là hướng nào?
-----.---- ờ..phù thủy của chúng ta là một kẻ mù đường. (thật không thể tin được đó lại là “con” của Li Li ta hu hu ta muốn đổi đứa thông minh hơn aaaaa).
Dẹp bạn phù thủy sang một bên...
Trên quan lộ dẫn đến Linh Phương trấn, vó ngựa dồn dập làm tung bay cát đất. Người Thiên Thiên đang muốn tìm- Chu Thần Kiệt đang tiêu sái thúc ngựa vội vã. Ánh mặt trời nhuộm lên màu thanh thiên trên áo y một lớp bụi sáng mỏng. Nương theo làn gió, mái tóc tán loạn vẽ lên không gian những nét vẽ ma mị. Khuôn mặt tuấn tú chăm chú nhìn về phía trước toát lên một vẻ nghiêm nghị, cao lãnh.
Linh Phương trấn. Chỉ một đoạn đường nữa thôi. Chỉ cần thứ đó có ở đó, y nhất định sẽ giành được.
Phía sau bức tường cao, phía sau lầu son....bóng hình đó còn đang chờ “thứ đó” để được cứu sống.
Linh Phương trấn..... nơi bắt đầu của dòng Sa Ninh.....nơi bắt đàu thứ gọi là tình-duyên. Chỉ là....ai sẽ hối hận, ai sẽ trân trọng????
------------------------------------(tại hạ là đường phân cách aaaaaa)-----------------------------
Rời khỏi khách điếm, Thiên Thiên chậm chạp leo lên con ngựa già lọm khọm có tiếng hiền lành theo lới chủ quán để lần theo dấu linh cầu của mình.
Quan lộ thênh thang trải dài, thi thoảng lại có vài chiếc xe ngựa cùng vài con ngựa đẹp mã lao vút qua. Thiên Thiên bắt đầu oán hận sao mình lại ngu ngốc chọn con ngựa dài này nhỉ??????????????
Mợ nó đi thế này thì tới kiếp sau mới bắt kịp tên kia á.
Tốc độ này chả khác gì xe đạp cũ mèm đòi đuổi theo xe đua Ducati 1098s cả. Khoảng cách đó.....mợ nó....nghĩ đến mà phát rầu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện