[Dịch]Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia - Sưu tầm

Chương 61 : Người đó là ai

Người đăng: 

.
Thật là mỉa mai, ông trời đang trêu chọc hắn, hắn vẫn cho là, mặc dù nàng và Thiên Mạch ở gần nhau, cũng không thể làm chuyện có lỗi với hắn. Là hắn xem trọng nàng, hay là hắn xem trọng chính mình đây? Phong Mạc Thần trước nay chưa từng thất bại, đôi mắt nhìn Bạch Ly Nhược, đã mờ mịt đầy hàn quang, lạnh tới thấu xương, oán hận vô cùng. Bạch Ly Nhược cuộn tròn ở trên giường, không nói một lời. Nàng cũng không hiểu, vì sao lại là ba tháng, đột nhiên nhớ lại hôm đó Đan Cơ uy nàng nuốt vào viên thuốc, nguyên nhân là đó sao? “Người kia, là Hàn Thiên Mạch phải không?” Phong Mạc Thần lạnh lùng, sương đọng lại ngay phượng mâu, đã mơ hồ có sát ý. Bạch Ly Nhược như cũ không nói một lời, giải thích có tác dụng sao? Sự trầm mặc ấy, khiến tim hắn như bị dao cắt. Hắn lại ngu đến mức muốn giảng hòa với nàng, muốn tự mình sủng ái nàng. “Ngươi không trả lời, cũng không sao, ta sẽ tra ra hết thảy!” Phong Mạc Thần nghiến răng bật ra mấy chữ, đôi mắt phượng lạnh lẽo, tràn ngập sát khí. Trong không gian nồng đậm hàn khí này, Bạch Ly Nhược rúc mình, chậm chạp nhắm mắt lại, mặc kệ Phong Mạc Thần xoải bước rời đi. --—– Hôm sau, thân thể Tiểu Man vẫn còn bệnh, đã bị gọi đi hình đường. Phía trên hình đường, Phong Mạc Thần nghiêng người tựa vào ghế tháp, toát khí thế run người, ánh mắt rét lạnh, một nam tử tuấn mỹ giống như la sát từ địa ngục. “Tiểu Man, bổn vương hỏi ngươi, ba tháng trước, Vương phi phát sinh quan hệ cùng với ai?” Trên mặt Phong Mạc Thần không chút cảm xúc, trong mắt vẫn lạnh lùng như thế. Tiểu Man sợ hãi đến phát run, nhìn bốn vách u ám, treo trên vách tường đủ các loại hình cụ, “bịch” một tiếng quỳ xuống. Ngay sau đó nhớ tới ngày kia mấy tháng trước, chiếc gường trong Lạc Hoa viện xốc xếch, ánh mắt thống khổ của tiểu thư, cùng với câu nói “Bị súc sinh chiếm đoạt, không quan trọng.” “Bẩm Vương gia, tiểu thư là bị bắt buộc, đều do Tiểu Man không tốt, không bảo vệ tốt tiểu thư.” Thanh âm của Tiểu Man run rẩy, khóc thành tiếng. Phong Mạc Thần ngửa đầu cười, ánh mắt nguy hiểm, lóe lên tia không kiên nhẫn. “Thời gian? Là lúc nào?” Hắn cảm giác được lý trí cuối cùng trong đầu đã biến mất, chỉ còn lại ngọn lửa tức giận chực chờ bùng cháy thiêu đốt tất cả. “Dạ, là khoảng mùa đông, có lẽ đầu tháng chạp, lúc ấy tiểu thư rất tức giận, còn đem tất cả đồ trong nhà vứt ra ngoài.” Tiểu Man lệ rơi đầy mặt, bả vai không ngừng run rẩy, nàng và tiểu thư, làm sao có thể sống ở Vương phủ được nữa đây? Phong Mạc Thần gật đầu, rất tốt, nha đầu này cũng biết thức thời, rất thông minh. Hắn phải xử trí nàng cùng tiện chủng trong bụng như thế nào? Hàn Thiên Mạch, ta sẽ băm thây ngươi thành trăm mảnh! Đi khỏi hình đường, sắc mặt Phong Mạc Thần âm u như mây đen giăng đầy, nhìn thấy hắn toàn bộ hạ nhân đều tránh xa, chỉ có Liễu Y Y, cười tươi tiến đến vòng tay hắn. “Thần, nghĩa mẫu để ta gả cho ngươi, ý của ngươi thế nào?” Liễu Y Y len lén quan sát vẻ mặt của Phong Mạc Thần, không ngừng đong đưa với hắn, có ý làm nũng. Phong Mạc Thần giống như băng sơn, ánh mắt khẽ chuyển, ngón tay nâng cằm Liễu Y Y “Gả cho ta, ngươi không hối hận sao?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang