[Dịch]Khí Phi Hồ Sủng - Sưu tầm

Chương 45 : Chương 45

Người đăng: 

.
Thuỷ Nguyệt Linh cười, vẻ mặt vô cùng quyến rũ, tay nhỏ từ từ trượt xuống, vuốt ve vòng eo căng cứng của anh, âm thanh vô cùng nũng nịu, "Mị..." Hiên Viên Mị híp híp mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn Thạch Tu một cái, ôm Thuỷ Nguyệt Linh rời khỏi. "Bệ hạ..." Tiếng kêu vô cùng căm phẫn, nhưng không hề được đáp lại chút nào. Đoan Mộc Hiên nhẹ nhõm thở dài một hơi, chụp lấy Thạch Tu đang tính đuổi theo bọn họ, Thạch Tu phẫn nộ mà vùng vẫy muốn xô Đoan Mộc Hiên ra, "Buông ra! Ta nhất định phải giết con hồ ly tinh kia!" Đoan Mộc Hiên không hờn giận mà nhíu mày, "Nếu không có nàng, ngươi đã chết sớm rồi!" Thạch Tu xoay người nhìn về phía hắn, giận giữ hét, "Ngươi có phải là đồng bọn với con hồ ly tinh kia hay không?" "Thạch Tu!" Hắn mở miệng ngậm miệng đều là hồ ly tinh làm Đoan Mộc Hiên có chút bất mãn, "Ngươi cho rằng bệ hạ sẽ không biết nhìn người sao?" Thạch Tu hơi khựng lại, hình tượng của Hiên Viên Mị trong lòng hắn chính là một người thông minh cơ trí quyết đoán, không gì là không làm được, cho nên lúc nghe những lời đồn xàm bậy hắn cũng không tin, nhưng mà hiện giờ hắn tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn giả bộ được sao? Đoan Mộc Hiên thở dài một tiếng, "Thạch Tu, đây là việc riêng của bệ hạ, không phải là chuyện mà chúng thần tử như chúng ta xen vào!" Thạch Tu lại kích động vùng lên, "Cái gì mà chuyện riêng? Đây là chuyện liên quan đến quốc gia đại sự! Ngươi có biết người bên ngoài bán tán về bệ hạ như thế nào hay không? Ta vốn cho đây chỉ là hiểu lầm, nhưng mà xem ra hiện tại con yêu nữ kia đang tác quái!" Đoan Mộc Hiên cũng có chút tức giận, âm thanh lạnh lùng nói, "Nếu ngươi đã có ý định tìm chết, ta cũng không còn gì để nói!" "Hừ! Ta không có sợ chết giống như ngươi đâu!" Nói xong liền phất tay áo mà đi. "Ưhm...A...Nhẹ một chút..." zNguyệt Tiếu - Hiên Viên Mị hừ lạnh một tiếng, âm thanh nặng nề truyền từ đỉnh đầu của nàng, "Tại sao lại cứu hắn?" "A..." Thuỷ Nguyệt Linh kêu lên một tiếng, thừa nhận sự va chạm điên cuồng của hắn, chỉ có thể không ngừng thở gấp cùng rên rĩ, căn bản không có cách nào mở miệng, hai mắt long lanh quyến rũ mà nhìn hắn, lộ ra một vẻ vô tội. Tình cảm mãnh liệt qua đi, mùi vị tình dục cũng dần dần tản ra khỏi không khí, trong tẩm điện yên chỉ còn lại hai người yên tĩnh đến nỗi có thể nghe rõ ràng từng tiếng thở dốc, Hiên Viên Mị vẫn nằm ở trên người Thuỷ Nguyệt Linh như cũ, tay to lưu luyến mà vuốt ve nhẹ nhàng vỗ về da thịt ẩm ướt mồ hôi của nàng, âm thanh gợi cảm mang theo chút lười biếng, "Thuỷ Nhi, nàng chưa trả lời vấn đề của ta?" Tay Thuỷ Nguyệt Linh ôm eo hắn, liếc hắn một cái, "Rõ ràng chính là chàng không cho ta cơ hội trả lời mà?" zNguyệt Tiếu - Trong mắt Hiên Viên Mị tràn đầy ý cười ái muội, tay lớn cũng khẽ vuốt ve trên người nàng, mang theo vài phần khiêu khích, nhưng mà chuyện đó vẫn làm cho hắn khó chịu như cũ, cúi đầu cắn một cái trước ngực nàng, "Nói mau!" Thuỷ Nguyệt Linh run lên một cái, bĩu môi mà nói, "Nếu như Thạch Tu bị giết sẽ cực kỳ phiền toái!" Mất đi một tâm phúc, trách nhiệm của hắn sẽ nặng nề thêm, hơn nữa lời đồn đãi sẽ càng ngày càng quá đáng, nếu mà dẫn tới sự phẫn nộ của dân chúng, thì lại là một phiền toái lớn! Hiên Viên Mị nhíu mày, "Hửm?" Thuỷ Nguyệt Linh cười nhẹ hôn lên môi hắn, "Chàng muốn có nhiều chuyện để xử lý hơn, thời gian ở bên cạnh ta sẽ ít đi sao?" Đối với đáp án này, Hiên Viên Mị cực kỳ thoã mãn, tay to mạnh bạo bóp ngực mềm mại của nàng, vừa liếm mút tai nàng vừa nói, "Thuỷ Nhi yên tâm, ta vẫn sẽ ở cùng nàng!" Thuỷ Nguyệt Linh từ từ nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng hừ hừ, bày ra một bộ dáng hưởng thụ, khoé miệng Hiên Viên Mị nhếch lên, trong mắt là sự dịu dàng chết người. zNguyệt Tiếu - "Mị, chàng nói lần này Minh Quốc có thể cho người đưa tới đây một đám mỹ nhân hay không?" Minh Quốc là một trong những quốc gia thuộc Huyền Quốc, lần này Minh Quốc nội loạn, Thạch Tu phụng mệnh ra trận, hỗ trợ Minh vương dẹp yên nội loạn, cho nên khoảng thời gian trước khôgn có ở trong triều, hiện giờ nội loạn Minh Quốc đã được dẹp yên, lại đúng ngay lúc sinh nhật của Hiên Viên Mị, dù sao cũng phải đưa lễ vật tạ lễ. Kỳ thật việc này vẫn là phụ thuộc vào tâm trạng của Hiên Viên Mị, tâm trạng tốt thì tiện tay giúp đỡ dẹp nội loạn, nếu mất hứng một cái thì cũng đồng nghĩa với việc lập quốc vương mới, chính vì hắn vô cùng tuỳ hứng, cho nên người khác mới không đoán được hắn, các tiểu quốc cũng vô cùng thận trọng mà lấy lòng hắn, chỉ sợ chọc lão nhân gia như hắn mất hứng! Trái lại Hiên Viên Mị không hề có chút giấu diếm, thản nhiên nói, "Nghe nói công chúa Minh Quốc là một mỹ nhân hiếm có, lần này có khả năng sẽ đưa nàng ta tới!" Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu gặm cắn yết hầu khiêu gợi của hắn, mập mờ nói, "Mỹ Nhân a! Mị, ngươi có động tâm không?" "Ha ha..." Hiên Viên Mị đột nhiên cười ra tiếng, trong mắt là sự sung sướng không thể nào che giấu được, cắn vành tai trắng noãn của nàng vào trong miệng, âm thanh mang theo sự mị hoặc, "Thuỷ Nhi, ngươi đang ghen?" Hắn đúng là đã ngửi được vị chua rồi! Thuỷ Nguyệt Linh hừ nhẹ một tiếng, xoay người đặt người ở trên người hắn, để mặt đối diện hắn, nhìn chăm chú vào đôi mắt có tròng mắt màu đỏ, bá đạo nói, "Hiên Viên Mị, nhớ kỹ ngươi là của ta!" Hiên Viên Mị cực kỳ thích nàng biểu hiện ham muốn chiếm hữu ra ngoài, "Ta vĩnh viễn đều là người của Thuỷ Nhi!" Mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi của nàng mà mút mạnh vào, tay lớn vịnh vòng eo mảnh khảnh nâng cả thân thể nàng lên, sau đó lại đè xuống thật mạnh. "Ừm..." Mùi tình dục mới vừa loãng đi lại lập tức trở nên nồng đậm, âm thanh tên rỉ và tiếng thở dốc ở trong tẩm điện vang vọng làm cho người ta phải đỏ mặt tim đập, thỉnh thoảng lại bay ra một vài câu nói ngọt ngào. Giữa ngự thư phòng yên tĩnh, Hiên Viên Mị ôm Thuỷ Nguyệt Linh lười biếng lật lật tấu chương, bắt đầu làm việc, cũng không quan tâm đến người đang quỳ trên mặt đất, Thuỷ Nguyệt Linh cũng mặc kệ ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nàng của đám người kia, thích quỳ thì quỳ đi! Bởi vì sự cố gắng của Hiên Viên Mị, nên nàng đã có thể đột phá tầng thứ chín luyện đến tầng thứ mười của Huyền Thiên Quyết, hoàn toàn đã đạt đến cảnh giới cao nhất, khiến cho nàng không ngừng cảm thán, song tu quả thật rất tốt nha! Đối với Hiên Viên Mị mà nói, tu vi của nàng bây giờ cũng không khác biệt mấy so với Lam Phiêu Vũ trước khia, cho nên không cần phải gấp gáp, chỉ cần mỗi tối đều cố gắng thì tốt rồi, ban ngày chỉ cần ngoan ngoãn ở cùng hắn, cho nên nàng mới thành thành thật thật mà ru rú trong lòng hắn cùng hắn xem tấu chương, nhưng mà quả thật là có chút nhàm chán, làm hoàng đế đúng là có quá nhiều việc a! Lại nhìn ánh mắt muốn giết chết nàng của người phía dưới, Thuỷ Nguyệt Linh đột nhiên mở miệng nói, "Thạch Tướng Quân chưa thành thân sao?" Hiên Viên Mị biết nàng nhàm chán, tay lớn liên tục vuốt ve eo của nàng, tiếp tục chuyện trong tay, mặc kệ nàng quậy phá. Thạch Tu trợn mắt trừng trừng, "Liên quan gì đến ngươi?" Thuỷ Nguyệt Linh vô tội nói, "Ta chỉ muốn quan tâm Thạch tướng quân mà thôi, nếu không ta kêu Mị thưởng mấy vị mỹ nữ cho ngươi được không?" "Sao ngươi dám gọi thẳng tên của bệ hạ!" Ánh mắt như vậy, khiến cho Thuỷ Nguyệt Linh cảm thấy bản thân có chút đại nghịch bất đạo. zNguyệt Tiếu - "Ách...Thạch tướng quân, không lẽ tướng quân phu nhân vẫn còn gọi ngươi là tướng quân à?" "Bản tướng quân vẫn còn chưa thành thân!" Thuỷ Nguyệt Linh ở cọ cọ vào ngực của người ở phía sau, vẻ mặt lại có biểu cảm giống như bừng tỉnh, "Khó trách Thạch tướng quân lại không biết tý gì gọi là tình thú!" "Ngươi..." Không đợi hắn tức giận, Thuỷ Nguyệt Linh lại hiếu kỳ hỏi tiếp, "Thạch tướng quân ngươi đã đi thanh lâu chưa?" "Sao bản tướng quân lại có thể đến nơi tục tĩu dơ bẩn như vậy được chứ?" "Vậy Thạch tướng quân có mấy vị tiểu thiếp thông phòng?" Thạch Tu bị chỉnh có chút tức giận quát, "Không có!" Vẻ mặt Thuỷ Nguyệt Linh kinh ngạc mà nhìn hắn, "Chẳng lẽ Thạch tương quân không...à cái đó...không được à?" Nói xong tầm mắt lại không ngừng quan sát hắn. "Ngươi...Ngươi..." Khuôn mặt Thạch Tu đen lại bị chọc tức đến nỗi hai má đỏ bừng. Hiên Viên Mị không thích nàng quan sát nam nhân khác, đưa tay quay đầu nàng qua, cắn môi nàng một cái, nhíu mày nhìn về phía Thạch Tu, "Thạch tướng quân, đừng quên trách nhiệm của ngươi!" Hiên Viên Mị cho hắn binh quyền không phải là để cho hắn cả ngày không làm gì mà chạy tới đây quỳ trước mặt bọn họ. "Bệ Hạ, trừ khi người giết con yêu nữ này, nếu không vi thần liền quỳ mãi không đứng!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang