[Dịch]Khi Nam Chính Yêu Nữ Phụ - Sưu tầm
Chương 5 : giọng Hát
.
Tháng 12,gần cuối năm nên tiết tiết trời rất lạnh.Ngoài đường,ai ai cũng khoác cho mình những bộ áo ấm và có những cặp đôi dắt tay nhau tình tứ giữa trời tuyết.Trong đám đông,có 1 cô gái đang nhìn vào màn hình lớn giữa trung tâm với ánh mắt mơ màng.Trên màn hình là 1 cô ca sĩ đang hát,cô ấy như đang đắm chìm vào thế giới riêng của những nốt nhạc.Nhã Tĩnh nhìn màn hình trong lòng rất lạ,thật ra lúc chưa xuyên qua thân thể này Nhã Tĩnh đã muốn làm 1 ca sĩ,đứng trên sân khấu và làm khán giả yêu thích mình. Nhã Tĩnh quay đi,thầm nghĩ "Không biết giọng Nhã Tĩnh hay không?".
__________Trường Lạc Thiên_________
Buổi sáng tại trường rất đông người quay quanh bảng thông báo.Ai ai cũng mong rằng mình sẽ được lọt vào top 20,một số khác lại muốn nhìn người mình thần tượng có lọt vào top không.Bỗng mọi người ồ lên kinh ngạc và bắt đầu chỉ trỏ bàn tán:
-Trời ơi,tôi bị mù hay sao mà Trương Nhã Tĩnh lại leo lên được hạng 2,Trong khi đó Tú Tinh không thấy đâu.-Nữ sinh A.
-Chỉ thua thiếu gia Dĩnh Hạo 0,5 điểm.-Nam sinh A.
-Chắc cô ta ăn gian trong khi thi rồi.-Nữ sinh B.
-Ôi Trịnh Hy của tôi chỉ hạng 3 thôi sao.-Nữ sinh C.
Một số khác lại ngưỡng mộ Nhã Tĩnh.
-Nhã Tĩnh giỏi thật.-Nam sinh B.
-Cô ấy mà không thua Dĩnh Hạo 0,5 điểm là đứng nhất luôn.-Nữ sinh D.
...bla...bla...bla...
Nhã Tĩnh không chen vào đám đông mà chỉ nghe họ bàn tán,chỉ cần cô đứng top là sẽ ầm ĩ như thế thôi.Khi nghe họ bàn tán như vậy Nhã Tĩnh lơ đi,dù sao cô cũng đâu che được miệng đời.Nhưng tại sao cô lại thua Dĩnh Hạo chứ,thật tức mà.Nhã Tĩnh đi đến băng đá sau trường nơi mà mình thường ngồi và thầm nghĩ"Thôi hạng 2 cũng không sao,dù sao mình cũng làm cho họ thấy mình đã khác".Nhã Tĩnh vui vẻ và nhìn qua nhìn lại xem có ai không,rồi mới yên tâm mà cất tiếng hát của mình lên.
"Nghĩ tới là rối bời,khóc mãi rồi cười.Siết chặt lấy tay chàng trong trời đất"
"Hoa cũng đã nở,gó cũng say rồi.Vì chàng đang ở ngay,bên cạnh ta"
"Mơ hồ lớn nhất đời ta,là rơi vào ma chướng của chàng.Càng muốn trốn chạy,cành không thể thoát khỏi ánh mắt của chàng"
"An ủi lớn nhất đời ta,là được gửi trọn trái tim chàng.Thiên trường địa cửu,vẫn sẽ luôn kiên cường như vậy..."
Nhã Tĩnh bất ngờ khi giọng hát của nguyên chủ hay như vậy.Như say như tuý,nhẹ nhàng như cơn gió nhẹ thổi vào cây lá,khiến cho chúng tươi đẹp hơn.Nhã Tĩnh mỉm cười khiến tim ai đó loạn nhịp.Lạc Quân này giờ chứng kiến cô hát,đôi mắt không thể nào rời cô được.Nhã Tĩnh như 1 thiên sứ thổi sức sống cho cây cỏ và thổi vào trái tim anh thứ gì đó.Anh muốn bước đến gần nhưng sợ sẽ làm cho khung cảnh này tan biến và cô sẽ xa anh.Quay lưng đi,anh đặt tay lên tim mình,nó đang loạn nhịp"Đây chẳng lẽ là yêu?".
Quay lại với Nhã Tĩnh.Nhã Tĩnh cười tràn đầy tự tin.
-Mình sẽ tham gia cuộc thi.
________________
Buổi trưa,Nhã Tĩnh cầm hồ sơ mà lòng không khỏi lo lắng,số báo danh của Nhã Tĩnh là 179 mà bây giờ chỉ mới số 95 thôi.Nhã Tĩnh hít thở sâu và thầm cố gắng.Trong phòng cũng có rất nhiều cô gái lo lắng giống Nhã Tĩnh.Bỗng có 4 cô gái ăn mặc sành điệu bước vào,nhìn một lượt khắp phòng và nói:
-Tụi bây không đậu đâu mà thi-Cô gái A.
-Dù sao thì người chiến thắng vẫn là tụi tao-Cô gái B.
Nhã Tĩnh không quan tâm mấy người đó,cô chỉ xem họ là những người"thích kiếm truyện"thôi.Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng 1cô gái trong nhóm nhìn Nhã Tĩnh bằng nửa con mắt,giọng kinh bỉ thấy rõ.
-Mày có nghe tao nói gì không con kia.-Cô gái C.
-Nghe.
-Mày nói chuyện với tao như thế à,khinh tao hay hay sao mà không nhìn tao hả con kia.-Cô gái C
Tại sao cô ta đẹp mà tính cách thế nhỉ?Con người đúng là có nhiều mặt thật đấy.
-Mấy người nên biết đây là phòng thi chứ không phải là cái chợ với lại mấy người có quyền gì mà cấm chúng tôi.Nếu mấy người nghĩ mình có tài năng thì cho chúng tôi thấy,chứ đừng có làm như vậy chẳng khác nào sợ thua chúng tôi.
Cô gái ấy định phản bác nhưng bị 3 cô gái kia chặn lại.Cả nhóm thì thầm gì đó,rồi cô gái C đó chỉ vào mặt Nhã Tĩnh nói.
-Mày nhớ mặt tao đấy.-Cô gái C.
Nhã Tĩnh cười và ngồi xuống,tất cả mọi người chứng kiến cảnh này không ngừng thán phục cô.
Con người là vậy đấy có tốt có xấu,đừng nghĩ người ta hiền là bắt nạt.Con chuột bị dồn đến đường cùng sẽ phản kháng lại con mèo.
2 tiếng trôi qua cuối cùng số báo danh 179 đã được gọi.Nhã Tĩnh đi thì phía sau truyền một giọng nói chanh chua như phù thuỷ.
-Coi chừng không đậu đó.-Cô gái D.
-Cảm ơn cô đã lo cho tôi.
Nhã Tĩnh bước vào phòng thi và bắt đầu cất tiếng hát của mình lên.
"Nghĩ tới là rối bời,khóc mãi rồi lại cười.Siết chặt lấy tay chàng trong trời đất"
"Hoa cũng đã nở,gió cũng say rồi.Vì chàng đang ở ngay bên cạnh ta"
"Mơ hồ lớn nhất đời ta là rơi vào ma chướng của chàng.Càng muốn trốn chạy,càng không thể thoát khỏi ánh mắt của chàng"
"An ủi lớn nhất đời ta,là được gửi trọn trái tim chàng.Thiên trường địa cửu,vẫn sẽ luôn kiên cường như vậy"
"Ta và chàng sẽ diễn 1 màn kịch cả đời này.Mặc kệ người khác có điên cuồng chế nhạo yêu hay hận"
"Cũng chỉ đến thế hà tất suy nghĩ.Bất luận kết cục phải chăng sẽ thê lương"
"Ta không do dự,dù mất hết sức mạnh này.Ta chỉ sợ chàng sẽ rời xa ta mà thôi"
"Ta không lưỡng lự,cho dù sống mà không có phương hướng.Ta chỉ băn khoăn,nên đưa chàng đi đến nơi nào đây"
"Ta không quan tâm người khác có cười chê diện mạo.Ta chỉ lo sợ chàng có tổn thương hay không?"
"Bọn họ không hiểu,yêu chính là như vậy.Cả đời bọn họ chẳng qua chỉ vậy mà thôi...
(Luyến ca-Bán Yêu Khuynh Thành)
Khi Nhã Tĩnh cất tiếng hát lên,ai ai cũng đắm chìm trong giọng hát đó.Giọng hát như có gì đó làm cho người ta say vậy,nhẹ nhàng,du dương như cây dương cầm khi đàn vậy,giọng hát oán trách thê lương đi sâu vào lòng người nghe.
Nhã Tĩnh cúi đầu chào và đi.Nhã Tĩnh nắm chặt tay mình trong lòng lo sợ mình có đậu không?Lập tức trên bảng thông báo đưa ra nnững người được chọn.Nhã Tĩnh nhìn những con số trong lòng lo sợ nhưng số 179 đã hiện ra trước mắt cô.Các cô gái ở đây khi thấy số báo danh của mình oà lên khóc nhưng Nhã Tĩnh thì đứng mất hồn.
Trương Nhã Tĩnh cô làm được rồi,đây không phải là mơ.Cô được chọn rồi.
______Nhà hàng Black Diamond_______
Suốt từ lúc rời nơi thi thì tâm trạng Nhã Tĩnh vui lên,trên môi cô luôn luôn nở nụ cười.Khiến cho khách hàng rất hài lòng với Nhã Tĩnh.Và khiến cho các nhân viên ở đây ghen tị.
Lạc Quân như ông vua từ trên cao nhìn xuống Nhã Tĩnh,bóng dáng vui tươi của cô làm anh cũng vui theo.
-Cốc...cốc...
Tiếng gõ cửa làm anh thức tỉnh.Quản lí vào,mỉm cười nói:
-Tháng này nhà hàng rất thuận lợi,các khách đều rất hài lòng về nhân viên và đồ ăn của nhà hàng.Đặc biệt là Nhã Tĩnh được khách hàng hài lòng về cử chỉ và cách phục vụ.
Lạc Quân cười ấm áp khi nghe tên cô,nói:
-Thế thì tăng tiền lương của cô ấy đi.
-Dạ.
Anh cười và nhớ ra gì đó liền nói:
-Khoan đã tôi có chuyện muốn hỏi cậu.Cậu có biết là tại sao khi gặp 1 người là trái tim lại ấm ấp.Người ấy vui là mình vui,người ấy buồn là mình buồn.Cứ mỗi lần nhắc tên cô ấy là lại cười và nhớ đến cô ấy.
Anh quản lý cười vì biết Lạc Quân đang đề cập đến ai.
-Vì cậu đang bệnh,một căn bệnh mà chẳng bao giờ có thuốc chữa.Đó chính là bệnh Yêu.
Anh quản lý quay đi,lòng cười Lạc Quân không biết yêu là gì.
Lạc Quân khi nghe anh quản lý nói ngẩn ngơ hồi lâu và cười.
-Em đã làm trái tim anh yêu em rồi đấy.Vậy thì kể từ đây em đừng hòng thoát nhé.
Lạc Quân biết anh và Nhã Tĩnh là anh em họ hàng nhưng tình yêu mà,anh không quan tâm ai nghĩ gì cả...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện