[Dịch]Khi Găng Tơ Đi Lạc - Sưu tầm
Chương 22 : Ta là Nữ Hoàng nha!
.
Tôi lồm cồm bò dậy, bộ dáng chật vật không thể tệ hại hơn được nữa. By By bay vòng vèo xung quanh như siêu ruồi-camera gián điệp đang dò xét chỗ này một chút chỗ kia một chút, giọng nói của nó có phần lo lắng, “Ma ma, người không sao chứ?”
“Không sao”, tôi hậm hực trả lời, nhìn không thấy sao mà còn hỏi.
“Nhưng người đang bò dưới đất!”, thanh âm mang theo chút buồn cười.
Tôi không trả lời mà chỉ ném cho By By một cái liếc mắt cảnh cáo. Trong khi tôi vẫn đang bực mình thu vén áo xống cùng mớ tóc bù xù thì By By vẫn kiên quyết vo ve trước mặt, “Ma ma, tại sao lúc nãy người mắng ta?”
“Ta mắng ngươi hồi nào?”, lời vừa ra khỏi miệng thì tôi liền hiểu ra, “Không phải! Ta không mắng ngươi, mà có đúng là ngươi vẫn ở đây đợi ta từ lúc đó đến bây giờ?”
“Đúng vậy, thời điểm người rời khỏi Tử Cung ta lập tức trở về chỗ của Nữ Hoàng để thông báo nhưng sau đó liền túc trực ở nơi này chờ đợi người…một bước cũng không rời”, By By ngừng một chút rồi nói tiếp, “…bởi vì ta không biết khi nào người sẽ trở lại”
Chẳng lẽ bọn họ chỉ đơn giản là trùng tên thôi sao? Nhưng đám ma quỷ cưỡi quái vật ấy dường như không có ý làm hại mình? Tôi chăm chú suy nghĩ một chút rồi hỏi, “By By, ngươi có quen biết người nào tên Sanda không? Hắn cao chừng này, mắt tím, tóc màu bạch kim…”
“Người gặp hắn trong Tử Cung hay thế giới bên ngoài?”
Thế giới bên ngoài? Tôi vô cùng ngạc nhiên. Phải nói thế nào đây? Nơi đó tựa như một vũ trụ thu nhỏ chứa đựng hàng tỉ tỉ những quả cầu sáng lung linh, “Ta nghĩ…nơi đó có lẽ không nằm trong Tử Cung”
“A! Ta quên mất!”, By By bất ngờ thốt lên, “Đương nhiên người không thể gặp hắn trong Tử cung này rồi! Xong hết rồi, ta thật sự ngốc ngếch mà! Không đúng không đúng, không phải ta ngốc ngếch mà là Nữ Hoàng ngốc nghếch. Á, không phải không phải, Nữ Hoàng không ngốc nghếch, nhưng tất cả đều là lỗi của Nữ Hoàng!”, By By hung hăng vọt sang trái rồi lại búng sang phải, giọng điệu vô cùng cáu kỉnh, “Ta phải kiến nghị với Nữ Hoàng, ngài ấy cứ mở miệng là mắng ta ngốc! Ta thật sự không ngốc, nhưng nếu ngày nào cũng nghe người khác lải nhải “By By ngốc” thì dù không ngốc cũng sẽ trở thành ngốc…hix…”
Vo ve độc thoại một hồi, By By thản nhiên sà lên vai tôi rồi tuyên bố chắc nịch, “Ma ma yêu dấu, rất tiếc là ta không quen biết bất cứ ai tên Sanda, cũng không thấy qua người nào tóc tím mắt trắng như ma ma vừa miêu tả”
“Không phải tóc tím mắt trắng mà là tóc trắng mắt tím”, tôi lên tiếng đính chính.
“Ô, hóa ra là tóc tím mắt trắng, nhưng ta cũng không biết người này. Hắn chọc giận ma ma sao?”
By By ngốc, tôi nhai ngấu nghiến lời này trong miệng nhưng không nói ra thành lời.
“Quên hắn đi!”, tôi phẩy tay rồi tiếp tục hỏi, “Vậy ngươi đã từng trông thấy qua một cô gái có mái tóc rất dài màu đỏ rực, da trắng nhợt, bề ngoài khá xinh đẹp nhưng có vẻ…bệnh hoạn. Cô ta cưỡi một con gà, à không, một con qoop màu đen nhìn rất hung dữ. Đúng rồi, bọn họ gọi cô ta là…ma ma”
Tôi cau mày, cảm giác được chuyện này không chỉ quái dị mà còn có chỗ không đúng. Nhưng dù suy nghĩ nát óc tôi vẫn không tìm ra chỗ nào không đúng. Dường như tôi đã bỏ sót một mắc xích nào đó mà mắc xích này lại vô cùng quan trọng. Sau khi nghe tôi miêu tả xong, By By bỗng bật cười khúc khích, “Nói vậy, người đó chẳng phải là ma ma đó sao?”
“Cái gì?”, tôi ngây ngốc hỏi lại
“Qua miêu tả của ma ma, cô gái đó khiến ta liên tưởng đến người”
“Đến ta?”, tôi trợn mắt nhìn By By đang lượn lờ trước mắt, “Liên quan gì đến ta?”
By By chần chừ một chút rồi nói, “Nhưng ta có thể khẳng định một điều, cô gái mà ma ma vừa nhắc đến là người đã sinh ra bọn họ. Nói cách khác, cô ta là người đã tạo ra những quả trứng nở ra bọn họ”, nhìn bộ dạng ngơ ngác của tôi, By By quyết định nói luôn, “Ma ma là xưng hô thần thánh dành cho những phụ nữ có mẫu tính. Được rồi, phụ nữ có mẫu tính là những phụ nữ có khả năng sinh sản để tạo ra thế hệ tiếp theo”, By By thở dài, “Mọi phụ nữ đều phải đến nơi này nhưng phụ nữ có mẫu tính càng lúc càng ít. Nói một cách đơn giản, mặc dù tất cả ma ma đều là phụ nữ nhưng không phải phụ nữ nào cũng là ma ma. Cần phải có mẫu tính mới đủ tư cách làm ma ma”
“Không thể nào, cô ta còn rất trẻ, không thể nói bọn họ gọi cô ta là ma ma liền xác định bọn họ là do cô ta sinh ra”
By By vừa nghe tôi nói xong đã nhảy dựng lên, “Ta không nói sai. Hai chữ ma ma vô cùng thần thánh, không phải bạ ai cũng gọi được. Tử Cung có một lời nguyền, kẻ nào không được ma ma chúc phúc sẽ không được sinh ra, kẻ nào không hiếu thuận ma ma thì sau khi chết sẽ biến mất vĩnh viễn. Mà cách xưng hô ma ma chính là bày tỏ sự hiếu thuận đối với người phụ nữ đã chúc phúc và tạo ra mình. Ngoài người phụ nữ đó, không được phép gọi bất cứ ai khác là ma ma”
“Vậy sao ngươi cứ mở miệng ra là gọi ta là ma ma này ma ma nọ, ta không tạo ra ngươi, cũng như chưa chúc phúc ngươi bao giờ?”
“Ôi! Người đừng khẳng định chắc chắn như vậy có được không!”, By By nói bằng giọng rầu rĩ, “Quên đi! Tất cả chúng ta ở đây đều gọi những phụ nữ có mẫu tính là ma ma, bởi vì chúng ta còn chưa được sinh ra nên lời nguyền không có tác dụng”
“Ta…có mẫu tính sao?”, mí mắt giật giật, tôi không rõ đây là chuyện tốt hay xấu.
By By không vội trả lời mà cũng không có ý định trả lời. Nó vẽ thành một hình bầu dục trong không khí rồi nói bằng giọng phấn khởi, “Ma ma, chúng ta đi thôi!”
“Đi đâu?”
By By làm ra vẻ bí mật, “Đến đó rồi người sẽ biết”
“Vậy sao?”, tôi nhướn mi. Mặc dù tôi nghĩ đi chung với nó thì tốt hơn một mình lần mò ở nơi âm u này, nhưng nếu không trình bày rõ ràng quan điểm với nhau ngay từ đầu thì sau này khó mà duy trì mối quan hệ dài lâu, “Nếu thích giữ bí mật thì ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta”
By By vội vàng sà xuống trước mặt tôi, nó cực kỳ lo lắng, “Ma ma, người không thể lang thang một mình ở nơi này, rất rất rất không an toàn! Người phải đi với ta”
Tôi vân vê lọn tóc trong tay, “Phải đi với ngươi? Việc quái gì mà ta phải đi với ngươi? Có thể ngươi nói đúng, một mình lang thang ở nơi này dường như không phải là ý kiến hay, nhưng đi với ngươi sẽ tốt hơn sao?”
“Ma ma, người nói gì vậy, ta chỉ muốn bảo vệ người, hoàn toàn không có ý làm hại người như bọn họ”, thanh âm của By By đã có chút mất bình tĩnh.
“Bọn họ là ai?”
“Bọn họ là…là những người khác”
Nói vậy mà cũng nói, tôi trợn mắt nhìn đốm sáng láu cá trước mặt, “Xin lỗi, ta không thích đi cùng với người có bí mật”
“Ma ma, rốt cuộc người muốn thế nào? Nơi này không bảo đảm, chúng ta không nên ở lâu”
“Vậy thì nói rõ, ngươi định dẫn ta đến nơi nào?”
Thanh âm By By vừa mừng vừa sợ, “Dĩ nhiên là đến chỗ của Nữ Hoàng”
“Có phải Nữ Hoàng đã yêu cầu ngươi mang ta đến đó nếu ta xuất hiện?”
“Đúng vậy, đó cũng là nhiệm vụ của ta”
“Nhiệm vụ của ngươi? Ngươi có nhiệm vụ gì?”
“Canh chừng lối vào Tử Cung. Nếu ma ma xuất hiện, ta có nhiệm vụ đưa họ đến chỗ của Nữ Hoàng. Có thể người không biết, nếu đổi lại là ban đêm thì nơi này không vắng vẻ như thế này đâu. Mỗi nhóm đều cử người túc trực ở nơi này để chào đón các ma ma. Hiện tại đang là ban ngày nên bọn họ đều trở về chỗ của mình, khi màn đêm buông xuống sẽ lục tục kéo ra. Lần trước ta có việc phải đi ngang qua nơi này nên mới may mắn gặp được người, lúc đó người đang ngơ ngác nhìn trái ngó phải”
Không hiểu sao khi nói đến đây, thanh âm của By By lại vô cùng tự hào lẫn phấn khích như nhà khảo cổ Howard Carter lúc phát hiện lăng mộ còn nguyên vẹn của Pharaon Tutankhamun tại Thung lũng các vị vua bên bờ tây sông Nile. Hoặc nói cách khác, By By trông giống như một kẻ thua cược đến táng gia bại sản đột nhiên trúng giải độc đắc. Nghĩ đến đây, đột nhiên tôi liên tưởng đến ông già phát thưởng xổ số vũ trụ, kể từ sau lần xuất hiện cuối cùng, ông ta dường như đã biến mất như chưa hề tồn tại.
Trở lại câu chuyện của By By, hóa ra nơi này chính là lối vào Tử Cung, tôi còn đang thắc mắc tại sao cả hai lần đến đây mình đều “hạ cánh” xuống cùng một chỗ. Thông qua câu trả lời của By By, khu rừng gọi là Tử Cung này xem ra không đơn giản. Mặc dù tôi không biết chính xác Tử Cung rốt cuộc có vai trò gì, các đốm sáng có linh hồn như By By tại sao lại tập trung ở đây cũng như lý do để các phụ nữ nhất định phải xuất hiện ở nơi này, tuy nhiên, tôi đã mơ hồ nhận ra tất cả nghi vấn đều có mối quan hệ đan xen lẫn nhau và cùng dẫn về một mối, chính là vấn đề sinh sản.
“Ma ma, chúng ta đi được chưa?”, thanh âm của By By đã có bảy phần sốt ruột, ba phần lo lắng.
Tôi không đáp lời mà chỉ gật đầu, By By lập tức vọt lên trước để dẫn đường. Hiện tại tâm trí của tôi đang bận rộn sắp xếp những mảnh ghép lại với nhau để tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh. Công việc sắp xếp các mảnh rời rạc này tốn không ít công phu vì bức tranh cuối cùng hoàn toàn không có gợi ý và không theo bất kì trật tự nào. Kể từ khi đặt chân đến thế giới này, mọi quan niệm về thế giới trước đó của tôi đã triệt để sụp đổ và thay thế bằng những trải nghiệm chỉ có thể hình dung bằng bốn từ “không thể tin nổi”. Tôi cần thời gian để tìm hiểu, lựa chọn cách thức thích nghi và tồn tại với hoàn cảnh sống mới. Có hiểu rõ mới có thể lựa chọn chấp nhận hay phản kháng. Nếu chấp thuận, tôi và thế giới này đều sẽ giữ được trọn vẹn mà hòa nhập vào nhau một cách nhẹ nhàng. Nếu ngược lại, quá trình thích nghi chính là sự giằn co và sôi sục, giữa tôi và thế giới này sẽ có một bên phải thay đổi để có thể dung hợp lẫn nhau. Ngay vào lúc này đây, tôi đang đặt chân lên nấc thang đầu tiên để hòa nhập vào thế giới mới: tìm hiểu những gì đang diễn ra xung quanh mình. Và cách thức tốt nhất để hoàn thành bước tìm hiểu này chính là…tương tác.
Dọc đường đi, By By trông thấy tôi đăm chiêu suy nghĩ nên nó cũng không hỏi han gì nhiều, cả hai im lặng di chuyển trong lớp sương mù trắng xóa. Mặc dù lớp sương mù dày dặc cản trở tầm nhìn xung quanh nhưng có By By lấp lóe phía trước dẫn đường nên tôi cũng không lo mình sẽ đi lạc. Đi được một hồi, đột nhiên By By ngừng lại. Vừa định mở miệng hỏi tại sao nó không đi tiếp thì đến phiên tôi nhận ra vấn đề. Đảo mắt nhìn quanh, trong lớp sương mù dày đặc này dường như đang hiện diện một sự tồn tại khác…rất gần. Tôi cảm thấy căng thẳng, lưng khom xuống, mắt không ngừng cảnh giác xung quanh, tay phải theo thói quen cúi xuống rút dao găm vẫn thường giấu dưới ống quần. Không có dao găm, cũng không có ống quần. Lúc này tôi mới phát giác mình không mặc gì cả, hoàn toàn hòa quyện vào môi trường xung quanh một cách tự nhiên nhất. Càng kỳ lạ hơn là đến tận bây giờ tôi mới nhận thức được điều này, nếu không vì cần tìm vũ khí thì tôi cũng sẽ không chú ý. Mà sau khi nhận ra tôi cũng không có cảm giác ngượng ngùng xấu hổ, dường như nó vốn dĩ đã là như vậy.
Không có âm thanh cũng không có bất cứ thứ gì chuyển động khác thường, nhưng tôi linh cảm được “nó” đang quanh quẩn đâu đây. Mặc dù không thể giải thích được vì sao nhưng tôi luôn có cảm giác khu rừng này nối liền với tâm thức của chính mình. Đứng trong khu rừng kỳ lạ có tên gọi Tử Cung này, ngoài sự thật trước mắt là tôi đang hiện diện bên trong nó, nhưng đôi khi cảm giác lại hoàn toàn đảo ngược. Trong vài khoảnh khắc vô tình thoáng qua, tôi có cảm tưởng như nó là một bộ phận của chính bản thân mình.
“Ma ma, ta có cảm giác bọn chúng đã nhận ra sự xuất hiện của người”
“Bọn chúng là ai?”
By By không trả lời mà hỏi ngược lại, “Ma ma, người có nhìn thấy con đường mòn nào dưới chân không?”
Tôi nhìn xuống và há miệng kinh ngạc. Từ chỗ tiếp xúc giữa lòng bàn chân và mặt đất là vô số đường kẻ chằng chịt lấy bàn chân tôi làm trung tâm mà tỏa ra bốn phương tám hướng. Gọi những đường kẻ này là đường mòn thì có phần miễn cưỡng bởi vì nó rất hẹp, thậm chí chưa được nửa gang tay. Tôi đứng đây tựa như một con nhện chúa giữa giang sơn lưới nhện của chính mình.
By By không cần đợi tôi lên tiếng, thông qua biểu tình trên mặt tôi nó đã nhận được đáp án không mong đợi. By By nghiến răng tức giận, “Bọn chúng đã phát hiện chúng ta! Ma ma, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây!”
By By bay vụt đi, tôi ba chân bốn cẳng đuổi theo sau.
“Rẽ trái!”
By By hét lên rồi đột ngột rẽ ngoặc sang trái, tôi không dám lơ là bám sát đốm sáng trước mắt. Tốc độ bay của By By rất nhanh, mà tôi thì không dám lơ là dù chỉ một giây vì sợ lạc mất nó.
“Còn bao xa?”
“Gần tới rồi, chỉ cần chúng ta vượt…Á!”, By By đột ngột ré lên một tiếng, “Sao lại là nó! Thật phiền phức! Ma ma, người cứ chạy thẳng là được!”. By By bay vụt qua vai tôi rồi cứ thế mà biến mất trong đám sương mù dày đặc. Tôi không dám quay đầu nhìn lại, mặc dù không biết thứ gì đang đuổi theo phía sau nhưng tốt hơn hết cứ làm theo lời By By. Nói gì thì nói, nó chắc chắn phải quen thuộc với nơi này hơn mình!
Tôi vừa chạy vừa lo lắng cho By By, tại sao nó lại đột ngột quay trở lại, không lẽ…nó muốn dùng bản thân để đánh lạc hướng? Không có khả năng, dường như bọn chúng không tìm thấy tôi theo cách đó. Tốc độ chậm lại rồi ngưng hẳn. Tôi quay đầu nhìn lại hướng mình vừa chạy qua, dường như tôi đã đoán được ý định của By By. Nó muốn cản đường “bọn chúng” để tôi chạy thoát! By By là số ít, bọn chúng là số nhiều, hơn nữa, nó vẫn còn là một đứa trẻ. Đúng vậy, By By chỉ là một đứa trẻ!
Phải làm sao bây giờ? Bỏ mặc nó mà chạy tiếp hay quay trở lại? Cái mạng nhỏ của mình là quí giá nhất, mà dù mình có trở lại thì cũng chưa chắc có thể hỗ trợ được gì, chạy thôi! Tôi co giò chạy được mười mấy bước. “Khốn khiếp!”, thầm chửi mình một tiếng rồi tất tả chạy ngược trở lại. Không biết hành động này có thể gọi là cao thượng trong mắt người khác hay không nhưng chắc chắn rằng nó đã được liệt kê vào danh sách những trò ngu hết thuốc chữa của Skye.
Hình như có vật gì đó vừa ngán chân tôi. A! Tôi há miệng kêu lên một tiếng rồi ngã oạch xuống mặt đất. Đúng vào thời điểm tôi kêu lên, một đốm sáng đột ngột xuất hiện rồi…chui tọt vào miệng tôi. Nuốt rồi!? Tôi ngơ ngác. Nuốt rồi sao? Tôi bò dậy, chép chép miệng, không hương vị, dùng lưỡi đảo quanh một vòng trong vòm miệng, chỉ toàn răng là răng. Mình hoa mắt sao? Đốm sáng đó sau khi lao vào miệng tôi đã biến mất như không khí. Ô không, tôi không có thời gian cho những chuyện vớ vẩn này, By By…
Tôi vừa chạy thêm mấy bước thì đột nhiên nhìn thấy một đốm sáng xuất hiện trước mặt. Tôi mừng rỡ gọi to, “By By, ngươi không sao chứ?”
“Ngươi biết By By?”
Thanh âm kia vừa vang lên, một luồng gió lạnh lập tức chạy ngược từ gót chân lên đỉnh đầu. Tôi bước lùi lại vài bước, mắt nhìn chăm chăm vào đốm sáng trước mặt. Giọng nói này không phải của By By.
“Ngươi là ai?”
Lẽ nào đây chính là một trong số “bọn chúng”? Nếu vậy…By By đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra?
“Ta biết rồi, người là ma ma mẫu tính đậm đặc mà By By đã nhắc tới? Con bé đã đưa người đến đây sao?”
Giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên, ba phần lo lắng lập tức vơi đi. Nếu By By đã tiết lộ tin tức này với ai thì người đó chính là đồng bọn của nó. Tôi cười méo xệch, ma ma mẫu tính đậm đặc là cái quái gì? Tôi lại có thêm một cái tên mới nữa sao?
“Ta không biết, By By đâu rồi?”
“Con bé không đi cùng với người sao?”, thanh âm khàn khàn nhưng không che giấu được sự sốt ruột. Tôi lắc đầu, “Vốn dĩ là như vậy. Nhưng trên đường đến đây, By By nói là ta bị “bọn chúng” phát hiện…”
Tôi vừa nói đến đây thì từ phía sau lưng bỗng vang lên thanh âm quen thuộc, “Ta ở đây, ta ở đây, ma ma người không sao chứ?”
Lần này thì đúng là By By rồi. Tôi thở phào quay đầu nhìn lại, đốm sáng trước mắt sà xuống vai tôi “nghỉ mệt”. Tôi nheo mắt nhìn kỹ, dường như độ sáng của By By có chút lu mờ hơn ban nãy.
“Chuyện gì đã xảy ra?”, tôi vươn tay chạm vào By By. Thật không ngờ khi tay tôi vừa chạm vào By By thì nó bỗng la oái một tiếng rồi trôi dạt sang một bên. Phản ứng này khiến tôi liên tưởng đến những đốm sáng lơ lửng ngoài vũ trụ thu nhỏ, bọn chúng cũng dạt ra bốn phía khi tôi vô tình chạm phải.
“Ma ma, sao người đánh ta?”, By By mếu máo thốt lên.
Tôi ngạc nhiên, “Ta đánh ngươi khi nào? Ta chỉ muốn chạm vào ngươi”
“Ma ma, người làm ơn đừng chạm vào ta nữa có được không?”, By By vừa nhấn mạnh vừa kéo dài hai chữ “chạm vào”, tôi có thể hình dung trước mặt mình là một bé gái đang giậm chân giận dỗi, “Thêm vài lần nữa là ta hồn xiêu phách tán luôn”, giọng điệu của By By vừa hoảng sợ vừa buồn cười.
“Xin lỗi, ta không cố ý”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”, đốm sáng trung niên đột ngột chen ngang.
“Là ba anh em vũ công nhà Lee, bọn chúng chỉ vô tình đi ngang qua đây. Vì sợ bọn chúng phát hiện ma ma đang ở đây nên ta ở lại tìm cách cản đường. Ta cố tình chọc giận bọn chúng nên bị rượt chạy một hồi, nhân tiện kéo bọn chúng tránh xa ma ma. Thật may là ma ma không sao, nếu để bọn chúng nhìn thấy ma ma thì “hắn” cũng sẽ biết được tin này mà mò đến đây”
“Bọn chúng dám tấn công ngươi trước cung điện của chúng ta!?”, đốm sáng kia lóe lên một cái. Tôi cười trộm, cái này…có thể xem là tức giận được không?
“Dĩ nhiên, ngươi tưởng ta là ai? Nữ Hoàng chắc? Thoát được là may mắn rồi!”, By By mồm năm miệng mười, giọng điệu chanh chua một cách hồn nhiên.
“Số Một, Số Hai, hai đứa đi theo ta! Phải ra ngoài đó cho bọn chúng một trận mới được”, ông ta hừ một tiếng, “Dám bò đến tận nơi này gây sự! Chết một lần chưa đủ sao, ta muốn đem đám nhãi này về cột chùm lên cổng cung điện!”
By By vội vàng ngăn cản, “Ấy ấy, PD, không cần, không cần…đâu!”, chữ “đâu” cuối cùng kết thúc một cách muộn màng, vì đốm sáng nóng nảy kia đã bày vù vào bóng tối, kè kè phía sau là hai đốm sáng khác, chắc là Số Một và Số Hai. Ở đây có tất cả bao nhiêu số nhỉ? Hóa ra đốm sáng trung niên vừa nãy gọi là PD, đây là tên viết tắt sao?
By By vùng vằng đáp xuống vai tôi, thanh âm vô cùng cáu kỉnh, “Ta vẫn chưa nói hết mà, không chỉ anh em nhà Lee mà lần này thằng nhóc ngoan cố hư hỏng đó cũng xuất hiện, nó mà gặp PD thì sẽ bám dai nhách không chịu nhả ra cho xem! Quên đi, ta mặc kệ!”
“Ngươi đang nói ai vậy?”, tôi tò mò mở miệng hỏi.
“KFC, một thằng nhóc bướng bỉnh và hư hỏng hết chỗ nói”
“Hắn tên KFC?”, tôi cười khổ, chẳng lẽ ý tưởng đặt tên nghèo nàn đến mức phải chôm bảng hiệu của tập đoàn gà rán?
“Đúng vậy, tính tình của nó quá tệ nên từ sau khi chết đến tận bây giờ vẫn chưa hề được ma ma nào chúc phúc, nó cứ ở mãi nơi này mà quậy phá mọi người!”
Tâm trí tôi vẫn còn đang luẩn quẩn trong tiệm gà rán thì câu nói cuối cùng của By By tựa như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, “Khoan đã, ngươi vừa nói gì?”
“Ta nói gì?”
“Ngốc!”, tôi vừa bực vừa sợ, “Vừa nãy ngươi nói nó đã chết, đúng không?”
“Đúng vậy, ma ma muốn hỏi gì?”, By By ngơ ngác, phỏng chừng vẫn chưa hiểu mấu chốt vấn đề nằm ở đâu.
“Chết rồi? Ngươi nói chết rồi là có ý gì?”, tôi nuốt nước bọt chờ câu trả lời.
“Dĩ nhiên là chết rồi, nếu không thì làm sao chúng ta lại xuất hiện ở đây?”
Một ý nghĩ rùng rợn bắt đầu nổi lềnh bềnh trong đầu tôi, nói vậy…nói vậy…không lẽ Tử Cung chính là khu rừng của người chết! Tôi cứ đứng đó mà kinh hãi nhìn trừng trừng vào By By, muốn nói nhưng không thể nói nên lời. By By “nghiên cứu” sắc mặt của tôi một hồi rồi lên tiếng, “Ma ma, ta biết người có nhiều thứ không hiểu, nhưng đến cả chuyện đơn giản này mà người cũng không biết sao? Được rồi, chúng ta cứ đến gặp Nữ Hoàng trước, sau đó người muốn hỏi gì thì cứ hỏi Nữ Hoàng, được không?”
Tôi cố nuốt ý nghĩ kinh khủng đó vào bụng, toàn thân bủn rủn vừa bước vừa bay theo sau By By. Chết rồi! Những người ở đây đã chết rồi! Thành ma rồi! Vì đã thành ma nên không có thể xác mà chỉ có linh hồn! Vì là linh hồn nên mới phát sáng như lửa ma trơi mà bay lơ lửng! Thảo nào nơi này lại âm u như vậy, nghe nói ma không thể ra ánh sáng! Ma rất thích trốn trong rừng, vậy nên khu rừng mới chạy đến đây! Không đúng, là ma chạy trốn vào rừng! Những đốm sáng này chính là ma! Tôi đang đi bên cạnh những con ma! Rất nhiều ma! Đi được hai bước, tôi đảo sang phải. Bước thêm ba bước, tôi bị đẩy lệch sang trái, hai tai ong ong, ánh sáng chói mắt, đột nhiên tôi cảm thấy không ổn. Cái gì thế này, tôi sực tỉnh!
Nhưng đốm sáng từ bốn phương tám hướng đang nườm nượp kéo đến đây, thậm chí chúng còn cò kè chen chân nhau để tiến đến gần tôi hơn, trong lúc nhất thời, tôi bị đẩy vào trung tâm vòng sáng. Đám đông bắt đầu lao nhao, hàng sa số những lời xầm xì to nhỏ lọt vào tai tôi, đại loại như:
“Ô! Ma ma xinh đẹp này là người mà chị By By đã kể sao?”
“Thật không thể tin được! Ma ma là người tự nhiên!”
“Mẫu tính của ma ma rất đậm đặc, rất rất rất đậm đặc!”
“Ma ma xinh đẹp thế này thì chúng ta phải có bao nhiêu pa pa mới đủ?”
“Ngốc, ngươi vuốt tóc làm gì? Ma ma không nhìn thấy chúng ta, chẳng phải chị By By đã nói ma ma vẫn chưa làm lễ đó sao?”
“Hừ! Bọn đàn ông ngoài kia bất lực hết rồi sao? Tại sao vẫn chưa làm lễ cho ma ma?”
…
Những lời xầm xì vô cùng phong phú, vô cùng khó hiểu cứ thế mà lan dần đi khắp nơi. Lúc đầu tôi còn cố gắng phớt lờ những đám đông hiếu kỳ mà bám theo By By. Tuy nhiên, các đốm sáng ùa về đây càng lúc càng nhiều, thanh âm xầm xì ban đầu đã trở thành lời bàn tán xôn xao ầm ĩ. Một đám ồn ào như ong vỡ tổ. Tôi đứng trơ như tượng gỗ, tâm trí hoàn toàn bị choáng ngợp. By By, ngươi mau dẫn ta ra khỏi nơi này! Ủa, By By, đâu là By By?! Tôi không nhận ra đốm sáng nào là By By giữa vô số những đốm sáng lập lòe như cánh đồng đom đóm thế này
“By By, ngươi ở đâu?”, tiếng kêu của tôi hoàn toàn chìm ngỉm. Đám đông bắt đầu chuyển sang “bạo động”. Một vài đốm sáng cảm thấy mình lép vế hơn so với đốm sáng khác nên bạo dạn tiến đến gần tôi hơn, đứa này tiến lên được thì đứa khác cũng không chịu thua, vòng tròn từ từ thu hẹp. Tôi bỗng nhận ra tình huống càng lúc càng không ổn nhưng không biết phải chạy đi đâu, cảm giác bản thân mình giống như một tảng thịt thơm ngon vừa bị quẳng vào chuồng sư tử! Một đốm sáng e dè chạm vào tôi. Khi thấy tôi lúng túng chưa kịp phản ứng gì thì vút một cái, một đốm sáng khác đã cả gan lao tới dán chặt vào bụng tôi. Nhóm đi tiên phong đã thành công, đám đông không hề lãng phí một giây mà bắt đầu ào ào xông thẳng tới. Hiện tại, trông tôi không khác gì một cây thông được trang hoàng trong đêm giáng sinh. Đây có được xem là hành động quấy rối nơi công cộng không?
“Ma ma, người ấm quá!”
“Tránh ra, đây là chỗ của ta!”
“Ngươi phải tránh ra thì có!”
“Ma ma, Jokile ở ngoài kia bị giết chưa? Hay là hắn vẫn còn ngồi trên ghế số năm …?”
“Ma ma, người chọn được pa pa nào chưa? Chừng nào thì làm lễ…?”
“Ngươi dám đánh ta…!”
“Ai? Ai vừa bức tóc ta?…”
“Ma ma, ta ở đây lâu rồi, lần tới người chọn ta nhé!”
“Oa oa oa! Chị By By, nó kéo váy em!…”
Không phải đốm sáng nào cũng nhao nhao lao tới, có một số đốm sáng vẫn giữ khoảng cách với chúng tôi, bọn chúng chỉ đứng bên ngoài bàng quang, tựa như xem hành động của đám đông xúm xít quanh tôi là cực kỳ mất thể diện.
Tôi nổi điên. Ồn ào quá mức chịu đựng rồi. Tôi thật sự muốn hét lên.
“Trật tự! Trật tự!”
Tôi giật mình, là ai vừa hét lên? Chưa kịp ngạc nhiên thì một tràng cười quái gở ngay lập tức xuất hiện sau đó. Giọng cười của một phụ nữ. Mặc dù đang bị choáng ngợp giữa rừng ánh sáng nhưng tôi vẫn nhận ra người mới đến, à không, đốm sáng mới đến. Sự khác biệt hiển lộ rõ ràng, đốm sáng này to hơn và rực rỡ hơn bất kì đốm sáng nào đang hiện diện tại nơi này. Tôi đoán đây ắt hẳn là…Nữ Hoàng!
“Ô hô hô…ở đây đông vui quá nha!”
Trong phút chốc, những đốm sáng đồng loạt bay túa ra bốn phương tám hướng, vô hình chung tôi có cảm giác bản thân mình giống như một linh hồn sắp sửa mọc cánh bay thẳng lên cổng thiên đường.
Những đốm sáng nhanh chóng dạt ra hai bên để chừa một con đường trung gian nối liền tôi và đốm sáng chói lọi kia. Mặc dù đám đông vẫn còn bát nháo nhưng nhờ vào sự xuất hiện của Nữ Hoàng mà trật tự đã được lập lại bảy phần.
Đốm sáng rực rõ tiến thẳng đến chỗ tôi, khi “nó” lên tiếng, nếu bỏ qua tiếng cười lanh lảnh chói tai kia thì giọng nói có thể xem là vô cùng hòa nhã dễ gần, “Hố hố…Ma ma, cuối cùng ngươi cũng đã đến nha! Từ sau khi By By nói về người, chúng ta đã đợi người cả ngày lẫn đêm…hố hố, ta nhầm, đêm vẫn còn chưa xuống nha! Xin tự giới thiệu, ta là Nữ Hoàng nha, người cầm đầu đám bát nháo này! Hố hố hố…”
Đây mà là Nữ Hoàng sao? Thật quá sức…quá sức…tôi chẳng biết phải nói gì nữa! Bà ta đã giáng một cú knock out đánh bật tất cả quan niệm của tôi về hình tượng một vị Nữ Hoàng điềm tĩnh, quí phái, cao ngạo. Lúc này tôi thật sự rất khốn khổ, bên trong tâm trí đang cười lăn cười bò nhưng bên ngoài phải cố tỏ thái độ nghiêm trang cần thiết khi đối diện với Nữ Hoàng. Tôi phải làm gì đây, chẳng lẽ lại bắt tay (làm gì có tay để mà bắt), đúng rồi, phải nói gì đó!
“Xin chào, ta là…ta là Skye!”, đơn giản, gọn nhẹ, thật sự tôi chẳng biết phải nói thêm gì nữa.
Đốm sang bên cạnh Nữ Hoàng lên tiếng, là By By!
“Ma ma, vẻ mặt của người kỳ quá! Người cảm thấy có chỗ nào không thoải mái sao?””
By By vừa nói xong liền có một tiếng cười khúc khích truyền đến, Nữ Hoàng đột ngột quát to, “Đứa nào vừa cười nha?!”.
Tôi giật mình. Ủa, sao tôi lại giật mình? Là vì thanh âm kia thật sự uy nghiêm sao? Tôi nhìn đốm sáng chói lọi trước mặt, giờ thì tôi đã hiểu tại sao nó lại được tôn làm Nữ Hoàng!
Yên lặng. Thật sự yên lặng. Năm giây trôi qua, một đốm sáng rụt rè bay ra khỏi hàng, “L…là ta!”
“Hố hố hố, là ngươi sao!”, tôi nổi da gà, tiếng cười của nữ hoàng như luồng khói ma quái lởn vởn trong không khí, “Dạo này ta thấy ngươi lúc nào cũng vui vẻ nha! Được rồi, nếu đã vui vẻ như vậy thì để ta đưa ngươi đến vực sâu canh gác nha! Hố hố hố!”
Nữ Hoàng dường như có thói quen đệm thêm từ “nha” một cách vô tội vạ vào câu nói của chính mình.
“Nữ Hoàng!”
Đốm sáng kia hét lên một tiếng thê lương nhưng những đốm sáng khác đã nhanh chóng mang nó rời xa khỏi nơi này.
“Còn ai muốn đi cùng không? Đừng ngại, cứ nói với ta một tiếng nha!”
Chưa đầy hai giây, đám đông đã hoàn toàn giải tán, nơi này chỉ còn sót lại vài đốm sáng, nếu tôi không lầm thì bọn họ ắt hẳn là thân tín luôn đi theo Nữ Hoàng. By By bay tới rồi sà xuống vai tôi, nó nói một cách vô cùng hâm mộ, “Lúc nãy ta gào khản cổ mà chẳng ai nghe! Thế mới biết, sức hấp dẫn của ma ma thật dễ sợ!”
Tôi có làm gì đâu?
“Được rồi, ma ma, người còn ở đây bao lâu nha!”, Nữ Hoàng vẫn giữ nguyên vị trí cũ mà lên tiếng, thanh âm ngọt ngào dễ nghe.
“Ta không biết!”, tôi thành thật trả lời.
By By chen ngang, “Nữ Hoàng, ta đã nói ma ma không biết gì hết, vậy nên ngài hãy giải thích cho ma ma đi!”
“Đúng nha đúng nha!”, Nữ Hoàng dường như đang rất hưng phấn, “Ô hô, By by đã từng nói với ta về người, nhưng chuyện này thật khó tin nha! Đi theo ta, chỗ này nói chuyện không tiện nha”
Không tiện? Tại sao lại không tiện? Ở đây thì nơi nào cũng giống nhau, cây cối um tùm hai bên, một bầu không khí âm u đặc quánh tựa như chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Nhưng nếu bà ta đã nói vậy thì tôi chỉ còn cách đi theo bọn họ.
Đi được một đoạn thì những đốm sáng phía sau ngừng lại, chỉ còn Nữ Hoàng, By By và tôi đi tiếp. Điểm dừng chân cuối cùng là một khoảnh rừng khác, hoàn toàn chắng có gì phân biệt so với khoảng rừng ban nãy, nhưng đây là nơi mà Nữ Hoàng lựa chọn. By By lập tức đong đưa trên một cành cây, nó đang chờ đợi nghe ngóng cuộc nói chuyện của chúng tôi. Đột nhiên, By By bật cười khúc khích, “Ba người bọn họ về rồi! Trước cổng cung điện lại có thêm ba quả bong bóng!”, tôi nhìn quanh nhưng không phát hiện được dấu hiệu nào khác thường, không tiếng động, không người nào khác, ở đây cũng vẫn chỉ có ba chúng tôi: một con người và hai đốm sáng.
Nữ Hoàng “nhìn” tôi một chút rồi hỏi, “Ma ma, ta không hiểu tại sao người lại hoàn toàn xa lạ với nơi này, chuyện này vốn dĩ không thể xảy ra nha. Nhưng nếu đã vậy, ta nghĩ mình có nhiệm vụ hướng dẫn và trả lời những thắc mắc của người! Hô hô, mặc dù có thể ta không biết trọn vẹn, nhưng chí ít vẫn còn hơn người chẳng biết gì nha!”
“A, vậy thì cám ơn! Ta thật sự có rất nhiều câu hỏi…”, tôi đang nói thì Nữ Hoàng chen ngang, “Ma ma, dĩ nhiên ta sẽ cố gắng trả lời tất cả câu hỏi của người trong khả năng cho phép. Chúng ta có rất nhiều thời gian, không cần phải vội. Nhưng trước khi bắt đầu câu chuyện, ta có vài thắc mắc muốn hỏi người. Dĩ nhiên, nếu muốn thì người có thể lựa chọn không trả lời, dù sao thì ta vẫn có nhiệm vụ giải thích về Tử Cung cho người hiểu”
Mặc dù hơi khó chịu vì bị người khác nhảy vào miệng nhưng tôi vẫn lịch sự đáp lời, “Được thôi, ngươi muốn hỏi gì?”
Nữ Hoàng im lặng một chút rồi hỏi, “Câu hỏi đầu tiên, ma ma, người mới đặt chân đến thế giới này sao?”
Ngay câu hỏi đầu tiên đã đi thẳng vào vấn đề, tôi ngạc nhiên hỏi lại, “Làm sao ngươi biết?”
“Làm sao ta biết? Hô hô, thật ra vấn đề này rất đơn giản nha! Bởi vì người là phụ nữ đã trưởng thành nhưng lại đến Tử Cung lần đầu tiên, By By không thể nhìn lầm, nếu người đã từng đến đây thì By By hẳn đã nhận ra người. Là một phụ nữ, theo qui luật tuần hoàn, người không thể không đến nơi này trước đó nha! Qui luật của Tử Cung chính là: không cần biết người bao nhiêu tuổi, có mẫu tính hay không, chỉ cần người được sinh ra là phụ nữ thì mỗi đêm đều phải đến nơi này. Nhưng ma ma là một ngoại lệ nha! Điều này có ý nghĩa gì? Hố hố…”, Nữ Hoàng tuôn ra một tràng cười dị hợm rồi nói tiếp, “Chỉ có một khả năng nha, đó là ma ma đã từng tồn tại ở một nơi mà qui luật ràng buộc của Tử Cung không vươn tới được, nói cách khác, người nằm ngoài qui luật đến thời điểm này. Vậy nên ta mới cho rằng ma ma đã từng thuộc về một thế giới khác nha! Ta nói không sai chứ?”
Tôi nhún vai, đúng quá rồi còn gì. Tuy nhiên, hai từ “đã từng” khiến tôi phải suy nghĩ. Không lẽ thế giới mà tôi đã từng tồn tại suốt hai mươi bốn năm đã vĩnh viễn trở thành quá khứ? Tôi…không thể trở về sao?
Nữ Hoàng im lặng một chút rồi nói, “Câu hỏi thứ hai, tại sao đến bây giờ người vẫn còn là xử nữ?”
Tôi trợn mắt nhìn Nữ Hoàng. Chuyện này mà cũng lôi ra hỏi sao? By By đột ngột ré lên, “Đúng rồi, suýt chút nữa là quên mất”, nó chuyển sang giọng bi ai cầu khẩn, “Nữ Hoàng, ngài làm ơn đừng mắng ta ngốc có được không? Ta không ngốc nhưng bị ngài mắng hoài sẽ trở thành ngốc thật đó!”
By By hoàn toàn bị phớt lờ. Mặc dù cảm thấy câu hỏi của Nữ Hoàng có phần quái gở nhưng tôi vẫn trả lời, “Chuyện này…vì ta chưa kết hôn, ta nghĩ sau khi kết hôn thì làm…tốt hơn…thật ra ta đang làm lễ kết hôn, chỉ là…có chút trục trặc…Khoan đã, sao ngươi biết ta vẫn còn là…xử nữ?”
Không phải Nữ Hoàng mà là By By trả lời câu hỏi này, “Nếu người không phải là tấm thân xử nữ thì người sẽ không nhìn bọn ta như vậy”
“Ta không hiểu ý ngươi”
“Người nói xem, tóc của ta màu gì?”
Tôi ngỡ ngàng, “Ngươi có tóc sao?”
By By giận dỗi, “Ai mà không có tóc?”
“Nhưng ta chỉ nhìn thấy một đốm sáng, ngươi là một đốm sáng và Nữ Hoàng cũng thế, chỉ là Nữ Hoàng sáng hơn ngươi một chút”
“Dĩ nhiên Nữ Hoàng phải sáng hơn rồi, người ta là Nữ Hoàng mà!”, khi nói những câu này, tôi có cảm giác như By By đang bĩu môi ngún nguẩy.
Nữ Hoàng vui vẻ lên tiếng, “Điều đó chứng tỏ ma ma vẫn còn là tấm thân xử nữ nên người chỉ có thể nhìn thấy linh hồn mà không nhìn thấy bộ dạng bên ngoài của chúng ta nha!”
“Nếu ta không phải là xử nữ thì ta sẽ trông thấy gì?”
“Phong cảnh thật của nơi này. Trong mắt người, có phải chúng ta đang ở một rừng cây âm u hoàn toàn không có bất cứ thứ gì che chắn?”
Tôi gật đầu, xem ra vẫn còn nhiều điều bất ngờ nằm phía trước. By By bay xuống rồi khẽ thì thầm vào tai tôi, “Thật ra, nơi ma ma đang đứng trong phòng riêng của Nữ Hoàng. Còn nơi đây…chính là cung điện của Nữ Hoàng”
“Không thể nào!”, tôi nghi ngờ nhìn By By, có thật là tôi đang ở trong một cung điện? Nơi này chỉ toàn là rừng cây và cây rừng, làm gì có cung điện hay phòng ốc nào chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, By By liền an ủi, “Đừng lo, không phải chỉ có một mình ma ma như vậy đâu. Cũng có một số ít thiếu nữ đến đây và trong mắt họ chúng ta quả thật là những đốm sáng lơ lửng trong không khí. Nhưng sẽ rất mau thôi, họ cũng sẽ nhìn thấy điều mà hiện tại ma ma chưa nhìn thấy”
Không biết là do tôi suy nghĩ quá nhiều hay sự thật đúng là như vậy. Tôi nghe thanh âm của By By khi nói ra những lời này có vẻ ám muội thế nào ấy! Không chỉ am muội mà còn có một chút phấn khích và mong chờ!
“Có chuyện gì vậy?”, tôi nheo mắt nhìn By By, đáng tiếc nó chỉ là một đốm sáng nên không thể quan sát biểu hiện bên ngoài của nó.
“Không có gì. Mà người vẫn chưa trả lời câu hỏi của Nữ Hoàng”
“Câu hỏi gì?”
“Tại sao đến bây giờ người vẫn còn là xử nữ?”
“Lạ lắm sao?”, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu.
“Lạ vô cùng”
“Tại sao?”
“Cộng đồng của người sẽ không cho phép người giữ thân xử nữ đến tận bây giờ”
“Ý ngươi muốn nói ta lớn từng này tuổi mà vẫn còn là xử nữ thì quá bất thường phải không?”, tôi nghiến răng nhìn trừng trừng đốm sáng trước mắt.
“Chính xác. Nếu là phụ nữ bất tử thì không cần nói, nhưng phụ nữ tự nhiên sẽ được phá thân từ rất sớm, ngay khi thấy dấu hiệu trưởng thành lần đầu tiên để không lãng phí thời gian đủ điều kiện thụ thai. Mà thật ra, sống giữa đám đàn ông luôn canh chừng ve vãn xung quanh như thế, người muốn giữ tấm thân xử nữ cũng khó nha! Hơn nữa, người lại xinh đẹp thế này…”, By By thở dài, “Vậy mới nói…”
“Nói gì?”, tôi đã cảm thấy hơi nóng bắt đầu di chuyển lên đầu.
By By bay vo ve trước mặt tôi như một con ruồi, “Vậy mới nói người thật sự tệ quá! Người không có vấn đề gì với bọn đàn ông chứ? Nếu không thì tại sao…ế…ắc ắc…ma ma…ắc…Nữ Hoàng, cứu ta với!”
Không đợi By By nói hết câu, tôi vụt tay chụp lấy nó rồi vo tròn trong lòng bàn tay. Nếu không phải sợ nó bị toi mạng thì tôi đã ném nó xuống dưới đất rồi dùng gót chân giẫm bẹp mới thôi.
“By By ngốc! Hô hô hô!”, Nữ Hoàng bật cười khả ái!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện