[Dịch]Khanh Vốn Phong Lưu - Sưu tầm
Chương 1 : Không là mơ
.
“Chủ mẫu, đến rồi.”
Một tiếng nói cung kính vang lên. Có lẽ bởi vì bóng đêm dày đặc, ánh trăng quá mờ, nên hình thái nhỏ bé phía trước vừa vặn bị mái hiên chùa và bóng cây đan vào nhau che khuất, khoảnh khắc này thoạt nhìn hiện lên vẻ rất âm u.
Phùng Uyển không yên lòng đáp một tiếng, nàng nhíu mày nói: “Phất Nhi, phu chủ đâu? Mau dẫn ta đi gặp phu chủ. Ơ, nơi này rất an tĩnh.”
Tỳ nữ Phất Nhi cùng nàng chung sống tám năm vẫn trung thành tận tâm nghe thấy trong giọng nói nàng không yên, cắn môi nhìn quanh một hồi bỗng chỉ vào phía bên trái kêu lên vui mừng: “À, nơi đó có đèn, lang chủ hẳn là ở đó.”
Trong lòng Phùng Uyển gấp gáp, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, nhấc váy vội vàng chạy vọt đến. Vừa bước vào điện phủ, nàng liền kêu rõ lên: “Phu chủ? Phu chủ?”
Kêu liền hai tiếng thì trong điện loáng thoáng vang lên tiếng nam tử thở dốc vì đau đớn. Trong lòng Phùng Uyển căng thẳng, đưa tay đẩy cửa điện ra, cất bước đi vào.
Điện phủ rất lớn, tượng thần bằng đất cao lớn nguy nga, đôi mắt âm u dưới ngọn đèn hiện lên vẻ thương xót nhìn xuống nàng. Phùng Uyển liếc mắt liền nhìn thấy một dáng người nam tử trẻ tuổi loáng thoáng quen thuộc nằm dưới tượng thần. Nàng vội vàng chạy vọt đến trước mặt rồi quỳ phịch xuống, đưa tay muốn xoa mặt nam tử, tiếng nói hoảng loạn kêu lên: “Phu chủ, phu chủ?”
Đương lúc nàng đưa tay, mới vừa chạm vào khuôn mặt nam nhân kia thì y bỗng co rúc lại, đột nhiên tung mình về phía trước, hai tay nhấc lên nhanh như chớp, đồng thời giữ chặt hai bàn tay nàng.
Y kéo nàng thật mạnh, khiến thân Phùng Uyển không khỏi ngã vào lòng ngực của y. Chỉ thấy tay phải của nam nhân nắm lấy đai ngọc của nàng, rồi lại giật ra. Tiếng vải vóc rách toạc vang lên, trong nháy mắt, đai lưng Phùng Uyển rơi xuống, ngoại bào bị xé rách, da thịt mịn màng trắng trẻo tỏa ra sáng bóng mê người dưới ngọn đèn.
Không đợi Phùng Uyển kịp phản ứng. Hai tay nam nhân kia đã cùng vung lên liên tục xé thêm vài cái.
Chỉ trong nháy mắt, ngoại bào của Phùng Uyển đã vỡ vụn, dây buộc áo yếm màu đỏ rơi ra, nam tử nắm trọn lấy nơi no tròn căng đầy kia.
Biến cố lần này vô cùng bất ngờ, Phùng Uyển hét lên một tiếng rồi khàn giọng nói: “Ngươi, ngươi không phải là phu chủ.” Khó khăn lắm mới kêu lên vài chữ này thì miệng của nàng liền bị người phía sau bịt lại. Tỳ nữ Phất Nhi mà nàng tín nhiệm nhất cất lên tiếng nói rõ ràng phía sau: “Đừng có sờ nữa, nhanh làm việc một chút.”
Nam nhân trên người cười dâm đãng nói: “Ngươi gấp cái gì?” Hai tay y cùng di chuyển, xoa nắn thật mạnh hai bầu ngực một phen, thở dài chậc chậc rồi nói: “Da thịt đẹp, ngực cũng đẹp! Chậc chậc, trách sao được, thật sự trách sao được.”
Y liền khen vài tiếng, hai tay lôi kéo Phùng Uyển, rồi trở mình ngồi lên người của nàng. Tay phải giữ chặt hai tay đang vùng vẫy lung tung của Phùng Uyển, hai tay y di chuyển không đến vài ba cái đã giật rách nát áo bào còn dư lại của nàng.
Giờ khắc này hai tay Phùng Uyển bị nắm chặt, hai chân bị đè, tiếng van xin khàn giọng trong miệng cũng bị bịt lại. Nàng vùng vẫy loạn xạ, nhưng thể lực nhỏ bé mỏng manh làm sao vùng vẫy được? Chỉ một chút thời gian đã thở dốc, mái tóc đen cũng rối tung không chịu nổi.
Đương lúc này hai tay tỳ nữ đang bịt miệng Phùng Uyển buông lỏng, vội vàng nhanh chóng núp sau tượng thần. Tiếng kêu cứu của Phùng Uyển còn chưa ra khỏi miệng, chỉ nghe một tiếng ầm thật vang, cửa thiện phòng đã bị mấy người đụng vỡ rất mạnh. Năm sáu người bay xông vào.
Mọi người cũng bị cảnh tượng này làm sợ ngây người.
Mãi một chốc sau một nữ tử xông nhanh vào, ả tay đấm chân đạp đá văng nam nhân trên người Phùng Uyển ra, nhanh chóng cởi xuống ngoại bào phủ lên thêm cho Phùng Uyển, sau đó nắm lấy mái tóc dài của Phùng Uyển quát mắng phẫn nộ: “Triệu phu nhân, ngươi thật là không biết xấu hổ.”
Tiếng quát the thé này phá vỡ yên tĩnh, trong giọng nói khoan thai vang lên của nữ tử trẻ tuổi hiện rõ sự tức giận: “Triệu phu nhân, phu quân nhà ngươi yêu thương ngươi như thế, thế nhưng ngươi lại ở nơi chùa chiền làm chuyện cẩu thả dưới chân tượng thần? Ngươi không sợ Bồ Tát giáng họa sao?”
Một ánh mắt khinh bỉ của nam tử trung niên uy nghiêm lướt qua, tay phải vung lên một cái rồi quát lên: “Còn đứng ngây ngô đó làm gì? Kéo tiện phụ không biết xấu hổ khinh nhờn thần linh này dậy.”
Hai người đáp một tiếng, mới vừa cất đi một bước thì nam tử trung niên kia lại thở hỗn hển hận không thành tiếng quát lên: “Lôi gian phu kia ra chém!”
Gần như tiếng nói của ông vừa thốt ra thì tiếng bội kiếm đã xoẹt ra khỏi vỏ, hàn quang lấp lóe, nam nhân kia vội vàng sợ hãi kêu lên: “Khoan đã, ngươi nói…” Không đợi y nói hết, kiếm quang đã đến. Chỉ nghe phịch một tiếng, tiếng kêu nam nhân kia dừng lại đột ngột.
Mãi lắc lư một hồi lâu, thi thể nam nhân trợn to hai mắt kia chết không nhắm mắt mới ngã ầm xuống đất.
Trong máu tanh nồng nặc, hai mắt đờ đẫn của Phùng Uyển chuyển động, nàng quay đầu lại nhìn chòng chọc vào mọi người.
Ánh mắt quét hết từng gương mặt trong phòng, Phùng Uyển yên lặng quan sát nữ tử xinh đẹp ung dung đứng cách hơn năm bước kia. Nhìn ả chăm chú, Phùng Uyển buồn bã cười một tiếng rồi thốt lên lời nói, giọng khàn nhưng bình tĩnh: “Triệu lang có biết hay không?”
Nàng nhìn chằm chằm vào nữ tử kia, đi lên trước một bước, có lẽ là nét mặt của nàng quá bình tĩnh, có lẽ là nụ cười của nàng khiến người ta rợn cả tóc gáy, nữ tử kia không khỏi lui về sau ba bước.
Phùng Uyển nhìn chăm chăm thẳng vào ả, khản giọng hỏi lại lần nữa: “Chuyện tối nay, Triệu lang biết rõ hay không?”
Thiếu nữ kia liên tiếp lui khỏi vài bước, cho đến khi thân thể đụng vào vách tường, không còn đường lui nữa mới dừng lại. Ả nhìn khắp nơi một cái, thấy bên mình thế người đông đúc nên lúc này trong lòng mới ổn định.
Quay đầu lại, ả nhìn chằm chằm Phùng Uyển, cất giọng kêu lên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Tiện phụ ngươi không biết xấu hổ, ở đây hẹn hò hán tử, còn dám nói hươu nói vượn? Người đâu, mang tiện phụ này ra chém đi!”
Phía sau ả là một thiếu phụ chừng hai mươi tuổi diện mạo gian xảo ác độc thét to: “Trước mặt tượng thần làm chuyện xấu bậc này, há có thể để dễ dàng cho ả? Phải cởi hết y phục của ả mang đi dạo phố.”
Tiếng nói thiếu phụ vừa thốt ra, người trung niên uy nghiêm nhướng mày, ông ngầm đau buồn nhìn Phùng Uyển, ông quát lên: “Không được nói!” Cắn răng, trong giọng nói của ông tràn đầy bất lực, “A Uyển…. Tiện phụ này tuy làm chuyện xấu hổ vô sỉ. Nhưng những năm này ả cũng chịu khổ sở giúp sức cho Tuấn Nhi.”
Ông chuyển hướng Phùng Uyển, khàn giọng khuyên nhủ: “Vẫn nên giao ả cho Tuấn Nhi đi.” Ông xoay người sang chỗ khác, đây cũng là nơi quan trọng trong chùa, nếu để cho những kẻ đầu trọc kia phát hiện chuyện xấu nơi này chỉ sợ là sẽ làm ầm trời. Vẫn là mau rời khỏi tốt hơn.
Giọng nói nam tử trung niên vừa thốt ra, Phùng Uyển đã cười lạnh hai tiếng. Ánh mắt nàng chuyển hướng thiếu nữ ung dung hiện ra sát khí, rồi chuyển hướng về mấy người đang đeo kiếm, từng bước từng bước đến bên hộ vệ gần mình. Người trung niên kia chẳng hay biết gì, nhưng nàng lại hiểu rõ: Lần này chắc chắn nàng phải chết không thể nghi ngờ! Nữ nhân kia tuyệt đối sẽ không cho nàng bước ra thiện phòng này.
Tay phải Phùng Uyên giơ lên, nhích đến gần hộ vệ một bước, cầm lấy bội kiếm trong tay y.
Hộ vệ kia nhìn thiếu nữ đang ung dung phía đối diện, mặc cho Phùng Uyển lấy kiếm kia đi.
Tay phải Phùng Uyển trở ngược lại, gác thanh kiếm lên cổ mình. Nàng ngẩng đầu lên, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử kia, cười một tiếng hở cả hàm răng trắng như tuyết, Phùng Uyển khàn giọng nói chầm chậm: “Trần Nhã, chớ đắc ý, không đến năm năm, ngươi hẳn phải chết không có chỗ chôn.”
Nói đến đây, nàng ngửa đầu cười ha ha, tay phải kéo trên cổ một cái, trong nháy mắt máu tươi như hoa và rơi như mưa dưới ngọn đèn dầu.
Thi thể Phùng Uyển đỗ phịch xuống đất. Dưới ngọn đèn mờ mờ, rõ ràng nàng hẳn đã chết không nhắm mắt thế nhưng trên khóe miệng lại mỉm cười.
Trong màn đêm thế này, nụ cười quái dị thế này, khiến cho thiếu nữ Trần Nhã ung dung không khỏi rùng mình một cái. Ả vội vàng lui về phía sau, luôn miệng nói: “Đi mau, đi mau.”
Trong tiếng thở dài của người trung niên, mấy hộ vệ khiêng thi thể của Phùng Uyển và nam nhân kia đi ra ngoài.
Ả thiếu phụ diện mạo gian xảo ác độc đuổi theo Trần Nhã, ả cẩn thận đánh giá biểu cảm của Trần Nhã, nói bất an: “A Nhã, Phùng Uyển kia trước giờ thông minh trí tuệ, thủ đoạn rất nhiều, chuyện lường trước vô cùng đúng. Câu cuối cùng của ả nói… không phải là có gì….”
Không đợi thiếu phụ nói xong, tiếng nói của Trần Nhã đã vang lên: “Chẳng có gì đâu!” Tay phải ả vung lên, cắt ngang lời nói thiếu phụ kia, trong ánh mắt trừng to căm hận mang theo một nét sợ hãi.
Trần Nhã hét to: “Ả đã chết rồi! Ả đã chết rồi, ngươi không nhìn thấy sao? Ả đã chết rồi!”
Gió đêm phất phơ, một tiếng rồi lại một tiếng “đã chết rồi” lượn lờ không dứt vô tận thật lâu như thiền hương trong chùa.
…………….
“Phu nhân, phu nhân.”
Trong lay động liên tục, Phùng Uyển hét lên một tiếng, ngồi bật dậy.
Trong ánh nến, ánh mắt nàng trừng thẳng thật sự đáng sợ, tỳ nữ bị nàng dọa đến mức lui về sau vài bước, mới nở ra một nụ cười, run run nói: “Phu nhân, người vừa gặp ác mộng.”
“Vừa gặp ác mộng?”
Tiếng nói Phùng Uyển khàn khàn, hỏi hơi run rẩy.
“Đúng vậy đó, phu nhân người làm sao vậy, mấy đêm nay luôn gặp ác mộng như vậy?”
Phùng Uyển không trả lời, nàng quay đầu lẳng lặng đánh giá gian phòng. Nhìn dáng vẻ nàng xa lạ, dường như chỗ này đã rất nhiều năm chưa từng thấy qua vậy.
Tỳ nữ nhìn thấy nàng thế liền thầm nghĩ bất an: Phu nhân đang làm sao vậy? Mấy buổi tối bị ác mộng đánh thức cũng là dáng vẻ này.
Đương lúc nàng ta suy nghĩ, Phùng Uyển đã bước xuống sập. Tỳ nữ vội vàng tiến lên, mang ngoại bào khoác lên lưng nàng.
Tinh thần Phùng Uyển hoảng hốt ngồi xuống tháp, lần nữa nhìn quanh khắp nơi một cái, nàng khẽ cất giọng nói: “Ngày hôm trước mẹ của Phượng Nhi thật sự đã qua đời rồi hả?”
Hai ngày nay phu nhân đã hỏi chuyện này lặp đi lặp lại năm lần rồi. Tỳ nữ mấp máy môi, cuối cùng vẫn cung kính đáp: “Vâng, qua đời rồi.”
“Là bị đại tẩu của Phượng Nhi độc chết?”
“Đúng vậy, phu nhân.”
Tỳ nữ trả lời đến đây, cẩn thận nhìn về phía Phùng Uyển. Nhìn thấy hai mắt nàng nhìn chằm chằm thẳng về phía trước, vẫn mang dáng vẻ tinh thần hoảng hốt, không khỏi âm thầm thở dài một hơi, rồi suy nghĩ: Ôi phu nhân thật sự trúng tà rồi sao? Ngày mai sau khi lang chủ trở về phải nhắc chuyện này với người.
Sau khi Phùng Uyển đánh giá tinh tế bố trí trong phòng một lần, rồi từ từ đứng lên.
Nàng cúi đầu, mặc cho tóc đen rủ xuống mặt, nhìn chiếc bóng của mình trên sàn nhà, giọng nói của nàng khôi phục lại bình thản và điềm tĩnh: “Ngày mai lang chủ trở lại sao?”
“Phải.”
“Chuyện ta gặp ác mộng đừng nói với chàng.”
Tỳ nữ ngẩn ra một hồi lâu mới đáp: “Vâng.”
Phùng Uyển ngẩng đầu lên.
Giờ khắc này, ánh mắt của nàng đã khôi phục sự yên lặng và sâu sắc đã từng có. Cho đến nay, ánh mắt Phùng Uyển đều có một sức mạnh khiến lòng người bình tĩnh, giờ phút này cũng không ngoại lệ. Thấy phu nhân khôi phục lại bình thường, đồng thời tỳ nữ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mơ hồ cảm giác rằng dường như phu nhân có chút thay đổi.
Đối mặt với đôi mắt ân cần của tỳ nữ, Phùng Uyển phất phất tay, khẽ nói: “Đi ra ngoài đi. Ta không sao.”
“Vâng, phu nhân.”
Cửa phòng được tỳ nữ nhẹ nhàng đóng lại. Cho đến khi tiếng bước chân của nàng ta đi xa, Phùng Uyển mới ngẩng đầu lên.
Nàng lẳng lặng nhìn cửa phòng kia, một hồi lâu khóe miệng nhoẻn lên nụ cười mỉm, tiếng nói phát ra lại càng nhẹ nhàng như thì thầm, “Bồ Tát cũng biết trong lòng ta không cam tâm nên cho phép ta sống lại sao?”
Liên tiếp mấy đêm cho đến tối nay mơ thấy nguyên nhân cái chết của nàng, nàng mới tin tưởng hoàn toàn, chuyện trong mộng là chuyện tương lai.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện