[Dịch]Khanh Vốn Giai Nhân- Sưu tầm

Chương 24 : Chương 19.2

Người đăng: 

.
Kỷ Nam đến gần, cúi người ngồi xuống cạnh tấm đệm da hổ, rồi lẳng lặng nhìn hắn, sau một lúc lâu, nàng mới nói: "Điện hạ, đa tạ ngài!" Vì để tránh tai mắt đang tuần tra ban đêm bên ngoài, nên giọng nói của nàng vô cùng nhỏ, vừa nhỏ nhẹ vừa ôn nhu, ôn nhu đến mức bất đắc dĩ. Nàng lại bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng, "Nhưng mà, thỉnh Điện hạ từ nay về sau không nên làm như vậy, so với ta, thì tình cảnh của người còn khó khăn hơn nhiều. Người mạo hiểm vì ta nhiều lần như vậy, ta thật sự không có gì để báo đáp người cả... Điện hạ, thỉnh người hãy tự bảo trọng." Ánh nến trong lều vẫn yếu ớt mỏng manh như cũ, nhưng ánh mắt của hắn so với lúc nãy ở trong chăn lại càng thêm sáng ngời. Ban đầu Kỷ Nam cho rằng, toàn bộ ánh sáng trên thế gian này đều tập trung vào đôi mắt của hắn, nhưng lúc này, có lẽ ngay cả những vì sao trên trời cũng đều ở trong đôi mắt ấy. Mộ Dung Nham cười một cách bất đắc dĩ, "Tiểu Tứ, " hắn rút tay từ trong chăn ra, chống lên cằm, nghi hoặc nhìn nàng, "Vì sao nàng lại muốn bảo vệ ta?" "Bởi vì Điện hạ đã vì ta mà phải đến nơi này." "Chỉ như vậy thôi sao?" Kỷ Nam mấp máy môi, nhưng không lập tức trả lời. Hai người nhìn nhau, nàng không nói gì, hắn cũng đành chịu. Sau một lúc lâu, hắn đưa tay ra, chạm vào gò má nàng, rồi ôm mặt nàng thở dài, nói: "Nghe này: Trái tim của ta cũng giống như nàng vậy... Nàng hi vọng ta được bình an vô sự bao nhiêu, thì ta cũng mong muốn được bảo vệ nàng chu toàn bấy nhiêu. Nàng nói đúng, nơi đây là chiến trường, nàng quen thuộc hơn ta, nhưng mà, chắc chắn có những chuyện mà ta sẽ thông thạo hơn nàng... Tựa như đêm nay, nàng đi nơi nào có thể tìm được một vị công tử vừa có thể nói lưu loát tiếng Tây Lý, vừa có thể mê hoặc được tên sứ giả Tây Lý kia chứ?" Hắn nói một cách chính nghĩa hào hùng, đúng lý hợp tình, khiến Kỷ Nam không nhịn được cười rộ lên. Thấy nàng cười, ánh mắt của hắn cũng càng thêm ôn nhu. Hắn nói tiếp: "Trận chiến này... quả thực là vô cùng khó khăn. Còn chưa tới tiền tuyến, chúng ta đã bị người Tây Lý nắm đằng chuôi rồi, Kỷ Đông phải cứu được, mà trận chiến này cũng phải thắng. Ta biết nàng đang cảm thấy vô cùng lo lắng. Nhưng mà, người Tây Lý cũng không phải là không hề có nhược điểm - Đại tướng quân cầm binh đi đánh trận này của bọn chúng là Lý Nha, tên này đã đối địch với con trai độc nhất của Tây Lý vương từ lâu. Từ trước tới nay, bè cánh của Tây Lý vương tử vẫn không muốn trở mặt với Dại Dạ. Trận chiến này, Lý Nha đã đánh hai năm mà vẫn chưa thể thắng Dạ quốc, nên vương tử đã mượn cớ này không ngừng góp ý với Tây Lý vương. Vì vậy, hiện giờ Lý Nha có thể nói là trước mặt sau lưng đều có kẻ địch. Đây cũng là lý do vì sao hắn lại nóng vội như vậy, không tiếc dùng quân mai phục để che giấu, rồi lại phái sứ giả tới bàn điều kiện với nàng." "Từ nơi nào mà huynh lại biết được những chuyện này?" Kỷ Nam nghe xong kinh hãi không thôi, trong quân không hề thiếu những tin tức tình báo về Tây Lý, nhưng tin tức bí mật mà cặn kẽ như vậy thì nàng mới được nghe lần đầu. Mộ Dung Nham buông tay, cười giảo hoạt, "Hạ Thành không chỉ nằm cạnh Tây Lý, mà còn nằm cạnh... Ám Dạ cốc." "Huynh điều động người của 'Bạch Trạch môn phái' ư?" Nàng bừng tỉnh đại ngộ. "Hai môn chủ của Thanh Long và Bạch Hổ liên thủ đánh giặc, sao bọn họ có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?" Hắn mỉm cười, "Nàng xem, những chuyện mà nàng luôn không ngờ tới hoặc không thể làm được, ta đều có năng lực làm giúp nàng." Kỷ Nam trầm mặc, lẳng lặng nhìn hắn. Người này, luôn muốn bảo vệ nàng. Mặc dù tương lai nàng là một vị tướng quân vương, mặc dù nàng là môn chủ Bạch Hổ, mang trên người sứ mệnh thủ hộ Đại Dạ, nhưng vẫn có một người ở bên cạnh, toàn tâm toàn ý che chở nàng. Trong bóng đêm, đáy mắt hắn lấp lánh như sao trời, cổ họng nàng lại nghẹn ngào, nói không nên lời. Loại cảm giác trước nay chưa từng có này, khiến cho nàng vừa khó xử, vừa cảm thấy vui sướng không sao hiểu được. "Vâng." Một lát sau, rốt cuộc nàng cũng có thể mở miệng, giọng nói trầm thấp mà đè nén. Một câu đồng ý của nàng quả thực là không dễ gì có được. Tuy Mộ Dung Nham cố ý như vậy, nhưng hắn không khỏi cũng cảm thấy có chút vui sướng, nở nụ cười một tiếng, rồi từ trên giường của nàng đứng lên. Trước khi đi, lại dặn dò nàng: "Sau khi đến Hạ Thành, hãy giao tên sứ giả đó cho Ngô Kiền, sau đó phải tìm cơ hội thả cho hắn chạy trốn. Đêm nay, d∞đ∞l∞q∞đ hắn đã nghĩ ta là tâm phúc của vương tử lẻn vào quân doanh, đợi hắn trở về, báo cho Lý Nha biết, Lý Nha nhất định sẽ cho rằng vương tử cũng có ý định tiếp cận nàng... Bọn chúng càng đấu kịch liệt, thì lại càng có lợi với chúng ta, Kỷ Đông cũng càng được an toàn." "Ta biết rồi." Kỷ Nam gật đầu, "Điện hạ... ngài cũng cần phải cẩn thận mọi chuyện." "Yên tâm, " Mộ Dung Nham cười khẽ, đưa tay xoa đầu nàng, "Ta sẽ giữ lại cái mạng này để chờ nàng báo đáp." Nàng vừa mới nói: "Không có gì để báo đáp", nhưng hắn lại thực sự không cho là như vậy... *** Đêm khuya. Kỷ Nam cuộn tròn trên tấm đệm bằng da hổ ấm áp thoải mái, nhưng nàng lại cảm thấy hỗn loạn, khó có thể đi vào giấc ngủ. Trên chăn đệm có mùi hương mà nàng cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, vương vấn không bay đi. Mùi hương này thuộc về hắn, nam tử tốt nhất trên đời này. Từ lúc mới quen biết năm mười ba tuổi trong Ám Dạ cốc, loáng một cái đã gần ba năm trôi qua. Trong ba năm, nàng trưởng thành hơn rất nhiều, cũng học hỏi thêm được nhiều tài nghệ, xuất chinh đánh giặc, đã đến nhiều nơi như vậy, cũng đã gặp đủ loại người. Nhưng trong lòng nàng, luôn có một góc nhỏ lưu giữ lại khoảnh khắc gặp hắn lầu tiên ấy. Bất cứ ai cũng không biết, nàng đã vụng trộm khóa Nhị hoàng tử Đại Dạ ở nơi đó. Cho dù là một Mộ Dung Nham chu đáo tỉ mỉ, không gì không làm được, cũng sẽ vĩnh viễn không thể nào biết được bí mật này. Nàng chưa từng nghĩ đến tương lai, chỉ cần khóa chặt những ký ức tốt đẹp đã từng có với hắn... Cuộc đời này, như vậy cũng đã đủ rồi. Từng cơn gió lạnh thổi trong đêm khuya vắng vẻ, làm cho những cây đuốc đang chiếu sáng bên ngoài lều trại phát ra âm thanh "vù vù" nho nhỏ. Tại vùng cực hàn phía Tây này, trong giấc mộng của mười vạn binh lính chỉ có đao thương huyết nhục, kỵ binh lưỡi mác. Mà trong giấc mộng mơ hồ của tiểu thiếu nữ soái tướng ấy, lại chỉ có duy nhất một vị bạch y công tử. *** Ngay lúc Kỷ Nam vừa nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ, thì trên bầu trời màu đen kịt, có một bóng màu xám lặng yên lướt qua rồi đáp xuống, tốc độ vô cùng nhanh. Mặc dù có người đã tập trung nhìn kỹ, nhưng cũng chỉ nghĩ rằng chính mình bị hoa mắt. Đó là một con bồ câu đưa thư khéo léo mà tinh khôn, lúc này nó đang đứng trên vai Mộ Dung Nham, nghiêng đầu, giống như đang đọc bức thư do chính mình mang đến cùng với hắn. "Đúng như người dự đoán, Đoan Mật đang rục rịch ngóc đầu dậy. Kỷ phủ tràn ngập nguy cơ, diệt hay giúp?" Chữ của Diêu Viễn cũng giống như chính con người ông, ôn hòa, chính trực mà lễ độ. Mộ Dung Nham cúi đầu nhìn, ngón tay đang cầm bức thư bất giác siết chặt lại, rồi buông xuống. Giờ phút này, trong đôi mắt hắn không thấy được một chút ánh sáng. Diệt trừ, cũng đơn giản thôi. Hắn ở trong quân, tùy ý sử dụng chút thủ đoạn, thì Kỷ Đông nhất định phải chết, Ngô Kiền chắc chắn sẽ bại trận. Đợi đến khi thu quân hồi triều, Hoàng đế truy cứu, Kỷ phủ khó thoát khỏi một kiếp. Hắn lập quân lệnh trạng, mặc dù không đến mức lấy mạng hắn, nhưng chỉ sợ cũng sẽ bị sa sút một thời gian. Giúp đỡ, cũng đơn giản... chỉ cần đánh thắng Tây Lý. Nếu như diệt trừ Kỷ phủ, thì về sau khi hắn khởi sự sẽ có lợi; còn nếu giúp đỡ Kỷ phủ, có thể rời đi mũi nhọn từ phía Đoan Mật thái hậu giúp hắn. Cả hai đều có cái lợi. Hắn ngàn suy nghĩ trăm tính toán, lòng bàn tay lại bất giác vuốt ve bức thư, xúc cảm kia khiến hắn bỗng dưng nhớ tới cánh môi mềm mại của Kỷ Nam. Trước mắt Mộ Dung Nham lướt qua đôi con ngươi trong suốt thuần khiết của nàng lúc ở trong chăn. Đôi mắt của hắn luôn được người ta khen ngợi là xinh đẹp nhất, nhưng mà, hắn lại thích đôi mắt của nàng hơn. Nàng... hẳn là muốn thắng trận này đi? Trong bóng đêm sâu thẳm, Mộ Dung Nham nhàn nhạt cười lên. Trong tay âm thầm sử dụng nội lực, bức thư nhất thời bị nát bấy thành những mảnh vụn, như một đàn bướm trắng ùa vào trong làn gió, biến mất không còn dấu vết. Vậy thì trợ giúp nàng đánh thắng trận này đi! Tính kế nàng nhiều như vậy, cũng nên làm chút gì đó để cho nàng được vui vẻ, đúng không?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang