[Dịch]Khanh Vốn Giai Nhân- Sưu tầm
Chương 20 : Chương 17.2
.
Từ phủ Quốc sư trở về, thì trời cũng đã sáng rõ.
Cánh tay trái của Mộ Dung Nham vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, còn tay phải thì vừa mới bị Huyền Thiết Kiếm chém vào, cho nên lúc này cả hai tay đều không thể khống chế dây cương. Nhưng mà dù sao hôm nay cũng không có việc gì, nên hắn dứt khoát bỏ ngựa lại, một mình chậm rãi tiêu sái trên đường.
Thượng Kinh đã bắt đầu vào đông, nên vào sáng sớm, trên tán cây và những bụi hoa đều phủ đầy sương, dưới ánh nắng ban mai của tiết trời đầu đông, tỏa ra những tia sáng lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.
Mẫu phi của hắn có rất nhiều đồ trang sức, nhưng trong đó, bà yêu thích nhất một thứ, có tên gọi là "Sương Mai".
Để có được "Sương Mai", người ta phải mua về một trăm lẻ tám nàng tiên cá vừa mới biết yêu, rồi lại gom góp giọt lệ đầu tiên rơi vì tình của các nàng, sau đó lại được năm trăm thợ thủ công danh tiếng nhất chung sức hợp tác, mất tám năm tròn mới chế tác thành. Đó là vật độc nhất vô nhị trên đời này.
Năm đó, phụ hoàng của hắn đã nhờ "Sương Mai" mà chiếm được trái tim của mẫu thân hắn. Mẫu thân cũng vì thế mà ruồng bỏ gia tộc, thậm chí cả đất nước của bà, khó khăn gian khổ đến bên phụ hoàng.
Lúc lâm chung, bà rơi lệ không ngừng. Khi ấy, Mộ Dung Thiên Hạ vẫn đang ở chiến trường, còn cậu thì không thể ngủ lại hậu cung vào ban đêm, cho nên bên người bà chỉ có một mình Mộ Dung Nham nhỏ tuổi canh giữ cả một đêm.
"Mẫu phi, " Trong đêm khuya yên tĩnh, hắn lau lệ cho bà, nhẹ giọng an ủi bà: "Phụ hoàng đã đánh thắng trận, sắp trở về rồi, người nhất định phải đợi phụ hoàng!"
Mẫu phi sắc mặt trắng nhợt, chậm rãi lắc đầu, trong đôi mắt phượng đã từng khiến không biết bao nhiêu nam tử tài tuấn quý tộc của Nam quốc phải khuynh đảo, đã tràn đầy thương tiếc và không cam lòng, "Nham nhi, " bàn tay lạnh lẽo của bà vỗ về hắn, giọng nói yếu ớt run rẩy, "Xin lỗi... Mẫu phi xin lỗi con!"
Khi đó, Mộ Dung Nham vẫn còn chưa hiểu câu nói "Xin lỗi" kia.
Nhưng về sau, hắn đã dần dần ý thức được, bất luận hắn biểu hiện ưu tú bao nhiêu, cũng không thể vượt qua được chuyện hắn mang một nửa dòng máu người Nam quốc, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ câu nói mà mẫu phi đã nói khi lâm chung.
Bà biết, bởi vì thân phận của bà, nên con trai bà vĩnh viễn sẽ không được người dân Dạ quốc hoàn toàn tin tưởng và chấp nhận.
Câu "Xin lỗi kia" là của một nữ nhân đã vì tình yêu mà vứt bỏ tất cả, trong lúc lâm chung dù vô cùng sợ hãi lạnh lẽo nhưng vẫn cảm thấy áy náy... bởi vì, tình yêu của của bà đến cuối cùng lại hóa thành bụi gai trải dọc đường đời của đứa con trai duy nhất của bà.
Mẫu phi của hắn, đã rơi nước mắt như vậy mà chết đi.
Mà hết thảy những điều này, từ việc mẫu phi của hắn khi còn sống chỉ là đóa hoa nhất thời, cho đến việc hắn sinh ra đã phải chịu cực khổ, Mộ Dung Thiên Hạ đều nhìn thấu, nhưng cũng chỉ là nhìn thấu mà thôi. Cho tới lúc Mẫu phi của hắn qua đời, cũng đã có một danh phận là phi tần. Mà hắn, cho tới nay,dù đã nỗ lực hơn các Hoàng tử khác gấp trăm ngàn lần, nhưng vẫn chỉ sống trong sự ngờ vực.
Nhưng mà không sao hết, cũng may là hắn đã trưởng thành, nếu như người khác không thể cho hoặc là không muốn cho, thì hắn chỉ có thể tự mình động thủ, tranh giành cũng được, cướp đoạt cũng được, tính kế cũng được, giết chóc cũng được, nếu hắn đã muốn, thì đều có thể đạt được.
***
Kỷ Nam ngồi ở khúc rẽ của bức tường bên ngoài phủ đệ của Nhị hoàng tử trọn vẹn một canh giờ mới thấy hắn đi về.
Trông hắn có vẻ không được vui lắm. Bộ dáng tươi cười như gió xuân trước sau như một, nay đã không thấy bóng dáng, mà thay vào đó là biểu tình muốn cướp đoạt, lạnh lẽo đến thấu xương, dường như cho dù ngay lúc này trời có sụp xuống, hắn cũng không quan tâm.
Kỷ Nam đã từng thấy hắn có dáng vẻ thần bí khó dò, không gì không làm được, hăng hái, cưng chiều bất đắc dĩ, ôn nhu đa tình, thậm chí còn có không đứng đắn trêu đùa. Trong mỗi trường hợp, phản ứng của Nhị hoàng tử Mộ Dung Nham luôn không giống nhau, nhưng chưa bao giờ, nàng thấy hắn như bây giờ, toàn thân hắn đều tản ra hơi thở hung ác lạnh lùng và bi quan chán đời.
"Điện hạ..." Thậm chí hắn còn không nhìn thấy nàng, chỉ mỉm môi lạnh lùng nhìn thẳng con đường phía trước, trực tiếp bước qua người nàng.
Nhờ tiếng gọi khẽ này của nàng, mà Mộ Dung Nham giống như được thoát khỏi một sự trói buộc vô hình nào đó. Hắn dừng lại, quay đầu nhìn nàng một cái, chậm chạp nở nụ cười ấm áp, lại khôi phục thành Nhị hoàng tử Điện hạ giống như bình thường, "Sao nàng lại tới đây?"
Hắn bước tới gần, Kỷ Nam mới phát hiện thêm một chuyện quái dị hơn nữa: Tay áo bên trái của hắn bị người ta rạch một đường dài tới trên khuỷu tay, khiến tay áo bị bung ra, tung bay phấp phới trong cơn gió của buổi sớm mai, giống như đôi cánh của con bướm trắng.
"Huynh..." Trong phút chốc, Kỷ Nam kinh ngạc đến mức nói không nên lời.
Mộ Dung Nham lại ảm đạm cười, cuốn tay áo bên trái ra đằng sau, dịu dàng hỏi nàng: "Tại sao không vào bên trong đợi ta? Ngồi ở đây làm gì vậy?"
Kỷ Nam cúi đầu, ánh mắt nàng vẫn nhìn chăm chú vào tay áo trái của hắn, nghe hắn hỏi cũng không đáp lời, chỉ lắc đầu không ngừng.
"Nàng sao vậy?" Mộ Dung Nham bước lên một bước, tới gần nàng một chút, đưa tay xoa đầu nàng, "Tiểu Tứ?"
Kỷ Nam mạnh mẽ ngẩng đầu, một đêm chưa ngủ, nên sắc mặt nàng hơi kém, hốc mắt lại ửng hồng. Nàng nhìn hắn không chớp mắt, ánh mắt kia vô cùng phức tạp, nhưng lại cực kỳ đơn thuần.
"Chậc, " Mộ Dung Nham thấp giọng dịu dàng nói, "Kỷ tiểu tướng quân của chúng ta đang muốn khóc nhè hay sao?" Hắn thoải mái trêu đùa, cũng không tỏ ra kinh ngạc với nét mặt ngưng trọng của nàng lúc này.
Nhưng dáng vẻ tri kỷ ôn nhu như vậy lại càng khiến sống mũi Kỷ Nam cay cay.
"Vừa nãy khi lâm triều, Hoàng thượng đã hạ chỉ, mệnh cho ta chỉ huy mười vạn đại quân tới Tây Lý, viện trợ Ngô Kiền tướng quân, d∞đ∞l∞q∞đ đoạt lại thành trì đã mất, lấy lại thanh danh của Đại Dạ chúng ta!" Nàng nói ra tin tức khiến lòng người phấn chấn như vậy, nhưng giọng điệu vẫn trầm thấp mà đè nén, "Đa tạ huynh... Điện hạ! Đa tạ."
"Cảm tạ ta?" Mộ Dung Nham cười hỏi lại, "Quốc sư có nói gì hay sao?"
Kỷ Nam lắc đầu.
"Vậy vì sao nàng phải cảm tạ ta?"
Kỷ Nam do dự một lát, mới nhẹ giọng nói: "Lúc lâm triều Hoàng thượng đã nói: "Điện hạ lập quân lệnh trạng*... Nếu như phái ta lãnh binh, Điện hạ nguyện tự mình xin đi giám quân, đi Tây Lý cùng ta, không thắng không về."
(* quân lệnh trạng - giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh.)
Giám quân... Không thắng không về... Trong nháy mắt, nụ cười trên khóe miệng của Mộ Dung Nham đã hoàn toàn biến mất.
Trần, Ngộ, Bạch!
"Điện hạ, " Kỷ Nam vẫn cúi đầu, thanh âm vẫn trầm thấp mà nghẹn ngào như cũ, "Còn có một câu, mà ta vẫn muốn nói với huynh."
Hôm nay, nàng ăn mặc gọn gàng, tóc buộc đơn giản, vài sợi rủ xuống trán, bởi vì nàng cúi đầu nên mấy sợi tóc bị gió thổi phất qua mặt nàng, khiến Kỷ tiểu tướng quân trông có vẻ yếu đuối mỏng manh mà ngày thường hiếm thấy.
"Cứ nói đi đừng ngại." Mộ Dung Nham vốn dĩ đang muốn cáu giận đến mức muốn cắn người, cũng không khỏi dịu xuống.
Có thể là bởi vì giọng nói của hắn dịu dàng hơn so với lúc trước, nên Kỷ Nam rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, hốc mắt còn đỏ hơn lúc nãy. Nàng dũng cảm nhìn thẳng vào mắt hắn, mở miệng nói: "Xin lỗi."
Ba chữ vô cùng đơn giản này lại khiến cho Mộ Dung Nham cảm thấy chấn động
Nước mắt của mẫu phi trước lúc lâm chung và hốc mắt hồng hồng của Kỷ Nam ở trước mắt chồng chất lên nhau, khiến trái tim của hắn cảm thấy đau đớn lạ thường.
"Nàng..." Hiếm khi lại thấy hắn bị nghẹn lời, một lát sau hắn mới khôi phục, gượng cười, hỏi: "Vì cái gì mà nàng phải xin lỗi ta?"
Kỷ Nam chỉ mím môi, nhìn hắn, mà không trả lời.
Mộ Dung Nham thấy nàng như vậy, vẻ mặt dần dần trở nên phức tạp.
"Được rồi, nếu đã không muốn nói thì đừng nói. Nàng trở về đi, sắp tới phải xuất chinh, nàng hãy chuẩn bị mọi thứ cho tốt." Giọng nói của hắn dịu dàng thân thiết, nhưng hai tay ở sau lưng lại nắm chặt thành quyền.
"Còn nữa, Tiểu Tứ, bất kể nàng xin lỗi ta vì điều gì, thì ta cũng sẽ thông cảm."
Ánh mắt của hai người giao nhau, mặc dù chỉ trong chốc lát, nhưng Kỷ Nam lại cảm thấy dài đằng đẵng. ™d∞đ™l∞q™đ Nàng âm thầm hít sâu một hơi rồi xoay người lại, không quay đầu mà tiêu sái rời đi.
Vừa rồi, nàng cũng chưa nói sự thật, bởi Hoàng thượng đã dặn nàng không được nói cho bất cứ kẻ nào: Lúc sáng sớm, khi nàng và hai ca ca cùng nhau quỳ bên ngoài tẩm cung để cầu kiến, thì chỉ có một mình nàng được tuyên vào. Khi ấy, Hoàng thượng đang thay quần áo, duỗi hai tay đứng hiên ngang, vây xung quanh ông là một đám cung nhân vừa đứng vừa quỳ.
Kỷ Nam cũng không ngại, quỳ gối xuống trước mặt ông, lớn tiếng bẩm báo ý định của mình.
Hoàng thượng nở nụ cười, chỉ thuận miệng hỏi một câu, nhưng lại khiến cho Kỷ Nam bị dọa đến mức suýt chút nữa là hồn bay phách tán: "Chẳng phải Nhị Hoàng tử đã nói cho ngươi biết, Ngô Kiền vạch tội Kỷ Đông rồi hay sao? Sao ngươi không nghe lời khuyên của hắn ở lại Thượng Kinh bảo vệ Kỷ phủ, mà lại muốn xin đi tiền tuyến?"
Kỷ Nam nghe vậy, sắc mặt trở nên trắng xanh nhợt nhạt, trên lưng cũng lập tức túa ra mồ hôi lạnh.
Nhưng nàng vẫn thẳng tắp quỳ, quật cường mà trầm mặc.
Hoàng đế cũng mặc kệ nàng quỳ như vậy, ông thay quần áo súc miệng, để chuẩn bị lâm triều như bình thường.
Mắt thấy khoảng cách tới lúc lâm triều đã càng ngày càng gần, lòng Kỷ Nam nóng như lửa đốt, nhưng cũng đúng lúc này, có cung nhân tiến vào bẩm báo: Quốc sư cầu kiến.
"Tuyên vào!" Dường như Hoàng đế cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào, còn nói với Kỷ Nam đang quỳ dưới đất: "Kỷ tiểu tướng quân, Nhị Hoàng tử của trẫm quả thực là vô cùng có bản lĩnh a... Ngươi xem, một canh giờ trước hắn mới đến thăm phủ Quốc sư, nhanh như vậy mà Quốc sư đã bị hắn thuyết phục để tới đây nói giúp ngươi rồi"
"Hoàng thượng... Anh minh!" Việc đã đến nước này, Kỷ nam cũng không còn lời nào để nói.
"Vì một phen khổ tâm của Nhị Hoàng tử, nên trẫm sẽ để cho ngươi dẫn binh đi." Giọng điệu của Hoàng thượng càng lúc càng nhẹ nhàng, tới đây tưởng chừng như đang nói chuyện phiếm với nàng, "Kỷ Nam, trẫm có chút tò mò: Hắn giúp đỡ ngươi nhiều như vậy, làm mọi chuyện vì ngươi, phải chăng là mắc nợ ngươi cái gì?"
Kỷ Nam cảm thấy miệng mình đắng ngắt, nàng khó khăn trả lời: "Chưa từng ạ."
"Ồ...?" Hoàng đế còn chưa nhíu mày xong, Quốc sư đã đi vào, ông cũng chỉ có thể dừng lại: "Được rồi, ngươi lui xuống đi, tình hình cụ thể của việc phái binh, lát nữa khi lâm triều sẽ bàn bạc lại."
Lúc này, vị Quốc sư trẻ tuổi cũng đã đến nơi, toàn thân hắn mặc một bộ y phục bằng tơ lụa đen tuyền lạnh lẽo, dáng vẻ như một trích tiên lạnh lùng, hơi thở không có lấy một tia ấm áp, điều này khiến cho Kỷ Nam không khỏi nhớ tới một người khác: Một người ấm áp nhất mà nàng từng gặp.
Hắn ấm áp như vậy, tốt như vậy, nhưng nàng lại không thể yêu... Cho nên, Điện hạ, xin lỗi!
Sau lưng, Mộ Dung Nham vẫn còn đứng trong gió, kể từ khi Kỷ Nam bắt đầu hiểu chuyện tới nay, đây là lần đầu tiên mà nàng phải rơi nước mắt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện