[Dịch]Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích - Sưu tầm
Chương 59 : Không thể là kẻ địch
.
"Gia chủ, Khanh lão gia tới chơi."
" Đột nhiên hắn đến đây làm gì..."
Giang Bá Nguyên nhíu nhíu mày, ngay sau đó suy nghĩ cẩn thận , lắc đầu than nhẹ,
"Xem ra lần này bị Tống gia chèn ép đến đường cùng rồi sao? Nếu không cũng sẽ không đột nhiên tự mình đến gặp ta."
Giang Bá Nguyên nghĩ chuyện này xảy ra trong lúc Ngự Hải trấn đang có biến hóa, nói như thế nào thì Khanh gia với Giang gia cũng có chút quan hệ thân thích, nếu bị hủy trong tay Tống gia cùng Ôn gia, tuy đối với Giang gia ảnh hưởng không lớn nhưng cũng bị tổn hại thanh danh vài phần, quan trọng hơn là bây giờ trong lòng hắn ẩn ẩn bất an, cảm thấy nếu để Tống gia làm càn như vậy, nói không chừng sau này còn có khả năng xưng bá ở Ngự Hải trấn.
" Trước tiên để Khanh lão gia chờ ở Thương Hải các đi."
Giang Bá Nguyên phân phó với người bên ngoài.
Hạ nhân bên ngoài nghe thấy liền lui xuống.
"Liễu huynh, chỉ cần ngươi đáp ứng dạy Vô Mị, cho dù phải trả giá gì đó, Giang gia cũng nguyện ý đưa."
Tin rằng Liễu Tinh Hành cũng sẽ không thật sự đưa ra yêu cầu quá đáng, cho nên lời Giang Bá Nguyên nói cũng thật hoa mĩ,
"Bây giờ ta có chút việc, Liễu huynh cùng Vô Mị ở đây nói chuyện được chứ?"
Hắn cùng Liễu Tinh Hành ngẫu nhiên biết nhau, cũng có vài phần hiểu biết tính cách của hắn, biết hắn là người không thích lễ tiết long trọng gì đó cho nên nói đi liền đi.
Lúc Giang Bá Nguyên đứng dậy, Liễu Tinh Hành bỗng nhiên nói:
"Ta nhớ trong khoảng thời gian này Khanh gia cùng Tống gia đối đầu rất căng thẳng đi."
"Liễu huynh cũng chú ý vấn đề của thế gia sao?"
Tính cách này cũng không giống Liễu Tinh Hành.
Liễu Tinh Hành uống ly rượu, nói:
"Cũng biết được chút ít, về sau phải làm lão sư của tiểu tử này một đoạn thời gian, ta xin khuyên ngươi một câu, không nên tham dự vào chuyện này , tốt nhất là không nên cùng vị đại thiếu gia của Tống gia đối nghịch."
"Sao?"
Giang Bá Nguyên vẻ mặt ngạc nhiên.
Vẻ mặt Giang Vô Mị không chút thay đổi cũng mở miệng,
"Tống Tuyết Y có gì đặc biệt sao?"
"Hừ, ta sẽ không nói đâu."
Liễu Tinh Hành cười như không cười nói,
"Có điều nhìn hành động trong khoảng thời gian này của Tống đại thiếu, không cần chờ lâu , các ngươi sẽ biết, hắn cũng không nhu nhược không chịu nổi như các ngươi tưởng đâu."
" Người nhu nhược không chịu nổi, há có thể trong khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi đoạt được Tống gia, lại còn làm cho Khanh gia cùng đường ư?."
Giang Vô Mị trầm thấp nói, âm thầm xiết chặt hai tay. Hắn ảo não vì mình từng xem thường, cũng cảm thấy kiêng kỵ vì Tống Tuyết Y che dấu quá tinh vi.
Ánh mắt Giang Bá Nguyên luôn biến hóa, nhịn không được hỏi Liễu Tinh Hành:
"Ý của Liễu huynh là, ta không phải đối thủ của Tống đại thiếu gia?"
Liễu Tinh Hành không trả lời câu hỏi của hắn.
Giang Bá Nguyên thấy vậy cũng không có hỏi lại, nhưng trong lòng lại sinh ra quyết định hoàn toàn ngược lại với ban đầu.
Hắn biết Liễu Tinh Hành sẽ không vô cớ phá đám, lại càng không xen vào việc của người khác.
Tống Tuyết Y, rốt cuộc có bản lãnh lớn như thế nào khiến cho Liễu Tinh Hành cũng cho rằng Giang gia không phải là đối thủ của hắn!
Thương Hải các.
Khanh Hàn Lâm ở trong phòng đi tới đi lui, Giang Ly Dã nhìn theo cũng tâm phiền ý loạn,
"Lão gia, ngươi mau ngồi xuống đi!"
"Ngươi thì biết cái gì!"
Lại là những lời này, làm cho sắc mặt Giang Ly Dã khi nghe được biến sắc, thiếu chút nữa đứng lên tranh cãi với hắn.
Sau lưng truyền đến tiếng động, Khanh Hàn Lâm vội vàng thu lại gấp gáp trên mặt, trở lại chỗ ngồi ban đầu. Chờ cửa lớn mở ra, bóng dáng Giang Bá Nguyên đi vào, hắn mới làm bộ như vừa mới đứng lên đi đón,
"Bá Nguyên huynh."
"Hàn Lâm mau mời ngồi."
Giang Bá Nguyên mỉm cười nói:
"Đã để các ngươi đợi lâu."
"Không có, không có."
Khanh Hàn Lâm vẻ mặt thân thiết.
Tuy rằng mục đích lần này Khanh Hàn Lâm tới chơi trong lòng hai bên đều biết rõ ràng, nhưng vẫn quanh co lòng vòng nói chút lời hoa mĩ vô dụng, cuối cùng vẫn là Khanh Hàn Lâm không chịu nổi, rốt cục mở miệng nói thẳng:
"Bá Nguyên huynh, ta cũng xin nói thật, lần này ta đến đây là vì xin Giang gia giúp đỡ. Ai... Nếu không phải thật sự đã cùng đường, ta cũng sẽ không mặt dày đến đây cầu cứu. Hôm nay ta nghe được tin tức phía dưới, lần này ba thuyền chở hàng hóa đường biển đi Lạc Thiên Thành đều chìm xuống đáy biển, cơ hội tốt như vậy, lão già Ôn Khi kia nhất định sẽ không bỏ qua!"
Nói xong lại tạm dừng một hồi, Khanh Hàn Lâm thấy sắc mặt Giang Bá Nguyên không thay đổi, cũng không có ý tứ mở miệng, trong lòng phát lạnh, giận dữ lại không thể làm gì, cắn răng nói:
"Bá Nguyên huynh, ta cầu ngươi giúp Khanh gia vượt qua một kiếp này, ta nguyện nhường lại ba phần gia nghiệp của Khanh gia cho Bá Nguyên huynh."
"Hàn Lâm quá khách khí rồi."
Mức thù lao này làm cho Giang Bá Nguyên kinh ngạc, nếu bỏ qua lời nói của Liễu Tinh Hành, hắn sẽ nhịn không được mà động tâm. Nhưng cũng chỉ là một chút động tâm mà thôi, hắn thân là một gia chủ, sẽ không vì một chút lợi ích mà làm cho đầu óc mộng mị:
"Thật ra ta cảm thấy sự tình cũng không như Hàn Lâm tưởng tượng quá lên như vậy, nói như thế nào thì Khanh gia cũng là gia tộc trăm năm ở Ngự Hải trấn này, sao lại dễ dàng bị sụp đổ như vậy, Ôn Khi cũng không phải loại người hành động theo cảm tính."
"Giang Bá Nguyên!"
Lời này rõ ràng là quanh co từ chối, Khanh Hàn Lâm làm sao có thể nghe không hiểu.
Giang Bá Nguyên bị hắn trợn mắt nhìn cũng không tức giận, cười nói:
"Nhiều ngày không thấy, hôm nay Hàn Lâm cùng Ly Dã hãy ở lại Giang gia dùng bữa đi."
Đây là hắn không hề để tâm đến chuyện giúp đỡ!
" Một nửa gia nghiệp của Khanh gia thì thế nào?"
Khanh Hàn Lâm sắc mặt xanh mét, giọng nói như đang nghiến răng nghiến lợi.
Giang Bá Nguyên lắc đầu thở dài,
"Khanh gia với Giang gia cũng coi như là thông gia, làm sao có thể làm ra chuyện chiếm gia nghiệp của Khanh gia."
Lúc này Khanh Hàn Lâm xem như hoàn toàn hiểu được, Giang Bá Nguyên đây là hoàn toàn không muốn hỗ trợ.
Hắn lửa giận phừng phừng, càng nhiều hơn là nghi hoặc. Rõ ràng Giang gia cùng Tống gia thực lực tương đương nhau, vì sao không muốn ra chút lực? Chẳng lẽ Giang Bá Nguyên không nhìn ra Tống gia đang bành trướng? Nếu tiếp tục để Tống gia phát triển mạnh như vậy, xưng bá ở Ngự Hải trấn cũng là chuyện vô cùng có khả năng, đến lúc đó Giang gia cho dù không bị tổn hại cũng sẽ phải điệu thấp mà làm việc, vì phòng ngừa sau này có thể cúi đầu trước người khác, Giang Bá Nguyên nên giúp Khanh gia mới đúng chứ!
Chẳng lẽ... Giang gia cùng Tống gia kí kết hiệp nghị gì đó? Trong đó đạt được lợi ích gì đó cho nên mới thờ ơ với điều kiện trả giá của hắn!
Ý niệm trong đầu Khanh Hàn Lâm càng lan tràn, càng nghĩ càng cảm thấy nhất định là như vậy, ánh mắt nhìn về phía Giang Bá Nguyên cũng trở nên không tốt.
"Đại ca, ngươi giúp chúng ta đi!"
Giang Ly Dã cảm giác được chuyện này không đơn giản, cũng nghe ra Giang Bá Nguyên có ý cự tuyệt, liền vội vàng đứng lên cầu xin Giang Bá Nguyên.
Đối với muội muội này, Giang Bá Nguyên cũng không có tình cảm gì, nhưng thấy sắc mặc hai người, hắn cũng không thay đổi, thấp giọng nói:
"Nếu có thể giúp, ta nhất định sẽ giúp, nhưng chuyện này liên quan đến bình yên và lợi ích của Giang gia, ta thân là gia chủ Giang gia, không thể để tư tình xen vào."
Khanh Hàn Lâm không nghe hắn nói gì khác, chỉ nghe được câu ' chuyện này liên quan đến bình yên và lợi ích của Giang gia ', liền xác định suy nghĩ của mình, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Giang Bá Nguyên, hóa ra ngươi là loại người như vậy!"
Nói xong, không để ý sắc mặt Giang Bá Nguyên đã lạnh đi vài phần, cùng với biểu tình của Giang Ly Dã đang bối rối trách cứ, phất tay áo rời đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện