[Dịch]Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích - Sưu tầm
Chương 38 : Khanh Hàn Lâm tới chơi
.
Trong đại viện Tống gia.
Tôn Cốc Lan hiếm có khi được nhàn hạ đang ngồi thêu thùa, vừa thuận miệng hỏi Tố La đang pha trà gần đó.
“Tuyết Y với Cưu nhi đâu rồi?”
Tố La thấp giọng trả lời:
" Họ đi khu nạn dân ở thành Nam. "
Tay cầm kim của Tôn Cốc Lan hơi dừng lại, môi đỏ mọng mấp máy nhưng cuối cùng không nói gì, lắc đầu thở dài rồi chuyên tâm thêu hoa.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện tấm gấm dưới tay nàng cùng hoa văn thường ngày tống tuyết Y đang mặc có phong cách giống nhau, như vậy có thể thấy thứ này sau khi thêu xong sẽ dùng để làm xiêm y cho hắn.
Tố La dụng cụ trong tay, hơi ngập ngừng nói:
“Phu nhân, nô tỳ cảm thấy, thiếu gia cùng Cưu chủ nhân có thiện tâm như vậy là tốt, tự mình đi một lần hai lần cũng đủ rồi, mọi người đều xem ở trong mắt cũng nhớ ở trong lòng, chuyện sau đó giao cho hạ nhân đi làm là được, đâu cần thiếu gia tự mình mệt nhọc, nếu thực mệt ..."
Tôn Cốc Lan cũng không ngẩng đầu lên, dùng rang cắn đứt sợi chỉ rồi đổi sợi khác, tiếp tục thuần thục thêu:
“"Tuyết Y có suy nghĩ của chính mình."
"Nô tỳ cảm thấy, còn là vì Cưu chủ nhân, nếu là Cưu chủ nhân không đi, thiếu gia cũng sẽ không đi. Nếu không... Nô tỳ đi nói nói với Cưu chủ nhân?"
Tôn Cốc Lan lắc đầu, dừng lại việc trong tay, ánh mắt tràn ngập tình thương của người mẹ, bất đắc dĩ cùng cưng chiều:
"Đứa nhỏ Tuyết Y này thoạt nhìn đối chuyện gì đều không sao cả, không có chút hứng thú, tính tình lại quật cường, ngươi xem có chuyện gì hắn muốn làm mà người khác khuyên được đây?”
"Vậy..."
Tố La nghĩ cũng đúng vậy, nhưng vẫn còn do dự:
“Nhưng cứ mặc thiếu gia như vậy có thể có hại với thân thể người hay không?”
Ánh mắt Tôn Cốc Lan lóe lên, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh tiểu nữ hài cao ngạo lại quật cường kiên định hứa hẹn. Rõ ràng thân mình nhỏ bé như vậy nhưng lại khiến người ta không tự giác tin tưởng.
"Không có việc gì, nếu thân thể Tuyết Y thực có gì không tốt, không cần ngươi cùng ta nói, Tiểu Cưu nhi là người đầu tiên trông coi Tuyết Y."
Tố La kinh ngạc mở mắt. Một nha đầu bảy tuổi sao lại được phu nhân tin tưởng như vậy?
Kỳ thật chính Tôn Cốc Lan cũng không biết tại sao chính mình lại tin tưởng như vậy, đành nghĩ rằng dù sao cũng ngăn không được, chẳng thà tin bọn họ.
Khe khẽ cười, nàng lại nói:
"Huống chi, ta thấy thân thể Tuyết Y gần đây tốt hơn không ít, cũng không còn đạm mạc vô tình như trước, cười cũng nhiều hơn. Hắn như vậy mới giống đứa nhỏ bình thường, ta thấy cũng vui mừng.
"Phu nhân nói phải."
Tố La nhớ lại bộ dáng Tống Tuyết Y mấy ngày nay, không thể không thừa nhận, thiếu gia có sức sống hơn trước nhiều.
Nạn dân ở thành Nam cũng không phải là người của Ngự Hải trấn, mà là các thôn dân xung quanh Ngự Hải trấn gặp phải thiên tai. Tổng số cũng hơn ngàn người, họ tụ tập với nhau xây dựng thành khu nạn dân ở thành Nam.
Lúc này chỗ này không còn vắng lặng bẩn thỉu như trước mà vô cùng vui sướng nhộn nhịp.
Mỗi người trưởng thành đều làm việc trong khả năng của mình, chuyển gỗ, vật liệu ai ai cũng vui vẻ đến xây dựng trường học. Bọn họ làm như vậy không chỉ để nhanh chóng hoàn thành việc xây dựng trường học mà còn có thể nhận được tiền công bình thường cùng thức ăn hằng ngày.
"Thùng thùng thùng"
Tiếng chiêng vang lên, mọi người đều bỏ xuỗng công việc đang làm, dựa theo quy củ xếp hàng đi lĩnh cơm.
Nơi phát cơm có vài nam nhân cường tráng đứng đó, nhưng khiến người ta chú ý nhất là cô gái, không phải nói là tiểu nha đầu đang đứng trên ghế cùng với thiếu niên một mực che chở bên cạnh nàng.
Cô gái đem từng phần cơm thơm ngào ngạt đã đơm xong chia cho mỗi người, đồng thời tặng kèm nụ cười sạch sẽ tươi mát khiến mỗi người không khỏi cảm thấy cảm động cùng ấm áp, cho dù kẻ bản tính hung thần ác sát làm không ít việc xấu cũng tươi cười hàm hậu, an phận vô cùng, không muốn lộ ra bản tính hung ác trước mặt cô gái.
Sau khoảng một canh giờ (2 tiếng), Linh Cưu mới rời khỏi vị trí phát cơm, được Tống Tuyết Y ôm đến nơi dựng trại tạm thời.
"Thật vui vẻ?"
Tống Tuyết Y đặt nàng trên giường nhỏ mềm mại, giúp nàng vuốt ve hai bắp tay nho nhỏ của nàng, cùng với mười đầu ngón tay non mềm. (Nguyệt: Ách, sao ta cứ thấy Y Y đang ăn đậu hũ Cưu Cưu nhỉ? :3)
" Vui vẻ"
Linh Cưu vứt bỏ bộ dáng chăm chỉ phát cơm vừa rồi, cả người như không xương nằm xuống lớp đệm mềm mại, ánh mắt lấp lánh lóe sáng.
Có lẽ một người cảm kích không đáng gì, nhưng hơn ngàn người lại khác, nàng có thể cảm nhận được thân thể mình đang nóng lên, bình chướng cao nhất của sinh linh cảnh đang dần buông lỏng, nàng có tin tưởng, trước tháng ba năm sau nhất định có thể đột phá tụ tiên cảnh, đến lúc đó không chỉ có nắm chắc tham gia thiên kiêu hội mà chứng bệnh của Tống Tuyết Y càng thêm có hiểu biết.
Nghĩ đến điều này, Linh Cưu híp mắt nhìn thiếu niên yên tĩnh ngồi bên người mình, ôn nhu giúp nàng xoa bóp tay.
Nhìn nhìn…bất giác nhìn đến ngây người, cho đến tận khi đầu ngón tay truyền đến cảm giác ướt át, hơi đau.
"Ngao."
Linh Cưu khẽ kêu lên, mắt trợn tròn:
“Ngươi đói bụng?"
Vừa nói xong, mặt nàng chợt 囧, không nói gì nhìn hung thủ cắn đầu ngón tay út của nàng trước mặt:
"Đói bụng cũng không thể ăn thịt tươi."
Mặt nạ của Tống Tuyết Y đã được lấy xuống , lúc này đôi mắt hắn hơi khép, đáy mắt đầy ý cười mềm nhẹ, cùng với chút vô tội, rang nanh tiếp tục tại đầu ngón út của nàng khẽ cắn lần nữa mới buông ra, nhìn đầu ngón tay đã hồng hồng nói:
"Không có hương vị, nhưng cũng rất mềm."
Linh Cưu không nói gì, câm nín nhìn trời:
" Vì chứng minh điều này, ngươi cắn ta?”
"Nhìn rất muốn cắn thử xem."
Giọng điệu Tống Tuyết Y vẫn nhẹ nhàng thản nhiên, cầm tay giúp nàng lau ngón tay, ánh mắt không ròi khuôn mặt nàng.
Rõ ràng ánh mắt ôn nhu không có chút áp bách nào lại khiến Linh Cưu có cảm giác ngứa ngáy tê dại, tựa như mặt mình bỗng chống biến thành chiếc bánh bao mnon mềm, tùy thời đều bị hắn gặm một cái. (Nguyệt: há há chết cười =)) )
“Tống Tiểu Bạch, ngươi như vậy là không đúng ."
Nàng nghiêm túc giáo huấn.
Ánh mắt Tống Tuyết Y dừng lại ở đôi môi đỏ hồng, mềm mại của nàng hai giây, thất thần gật đầu. Môi của Cưu nhi còn xinh đẹp hơn đóa hoa, hẳn là cũng thực mềm, ngày ngày ăn điểm tâm ngọt, có phải cũng có vị ngọt hay không nha? ( =)) )
"..."
Hắn rốt cuộc có nghe hay không? Linh Cưu đảo mắt xem thường. Nàng ngáp dài, tay sờ soạng bên cạnh.
Tống Tuyết Y nhanh chóng đem gối mềm trên giường bỏ sang chỗ khác, cần tay nàng để lên đầu vai mình, một tay dùng lực nâng đỡ mông nàng chớp mắt ôm nàng vào trong ngực, điều chỉnh tư thế cho nhóc con thoải mái, nói:
"Nghỉ ngơi đi."
"..."
Thân ái, ngươi thật là quá săn sóc rồi! Làm cho người ta ngượng ngùng cự tuyệt a!
Linh Cưu mấp máy miệng, giống như lợn chết không sợ nước sôi vùi đầu vào trong lòng hắn , nhắm mắt ngủ.
Tống Tuyết Y cầm mặt nạ đội lên, đem sổ sách trên bàn cầm lên xem, tay khác vỗ về Linh Cưu dỗ nàng ngủ.
Thời gian yên tĩnh, chậm rãi trôi qua, cho đến khi thanh âm của Hà Nghiên vang lên bên ngoài.
"Thiếu gia, người của Khanh gia đến ."
Phản ứng đầu tiên của Tống Tuyết Y là xem động tĩnh của nhóc con trong lòng, thấy nàng giống như đã ngủ xay, không nghe thấy gì mới nhẹ nhàng nói:
“Đuổi đi.”
Bên ngoài không còn thanh âm, hẳn là Hà Nghiên nghe lệnh đi làm việc . Chẳng qua sự tình dường như không thuận lợi như vậy, trong chốc lát, bên ngoài truyền đến một chuỗi tiếng cười sang sảng:
"Tống hiền chất, chỗ này của ngươi cũng thật là nhộn nhịp, náo nhiệt!”
Rèm che cửa trại bị xốc lên, Khanh Hàn Lâm bước vào, ánh mắt đầu tiên đảo qua một vòng trên người Tống Tuyết Y, dừng ở trên người Linh Cưu vài giây rồi ung dung mỉm cười nhìn lại Tống Tuyết Y
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện