[Dịch] Khai Quốc Công Tặc
Chương 168 : Đằng Uyên (3).
.
Thấy sắc mặt của Nguyên Bảo Tàng biến đổi dưới ánh sáng đèn và ánh chớp, trong lòng Chủ bộ Ngụy Trưng âm thầm do dự. Mục đích chủ yếu những lời nói hôm nay của y chính là muốn giục Nguyên Bảo Tàng ra mặt viết một phong tấu chương cho hoàng đế bệ hạ đi viễn chinh trở về, lấy danh là chúc mừng đại thắng Liêu Đông, nhắc nhở hoàng đế bệ hạ chú ý nguy cơ ẩn núp bên trong Đại Tùy. Ngụy Trưng dựa theo giải thích của mình, thế gia đại tộc ỷ thế hiếp người cũng vậy, giặc cỏ thổ phỉ hoành hành bất hợp pháp cũng thế, gốc rễ đều tại bên trong triều đình. Chỉ cần các bộ phận bên trong triều đình có thể quyết định sửa đổi tận gốc, tất cả loạn đều có thể giải quyết dễ dàng. Mà giục hoàng đế bệ hạ tỉnh táo lại, Nguyên Bảo Tàng trọng chỉnh trật tự Đại Tùy, tất trở thành danh thần phục hưng, đáng ghi vào sử sách. Làm tâm phúc phụ tá bày mưu tính kế cho Nguyên Bảo Tàng, y cũng vì vậy có thể phát hiện ra giấc mộng trị quốc anh thiên hạ của mình.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt của Nguyên Bảo Tàng, hiển nhiên những lời này của Ngụy Trưng là không thể đả động y. Hoặc là nói không thể khiến cho y cộng hưởng. Không cam lòng để đề nghị của mình cứ như vậy bị phủ quyết, Ngụy Trưng do dự một chút lại cười nói:
- Bệ hạ kỳ thực vẫn rất có chủ kiến đấy. Năm trước sự việc phụ tử Vũ Văn thị lộng quyền bài tễ Lý lang tướng, cuối cùng cũng làm náo loạn đến nơi bệ hạ, chẳng phải bệ hạ cũng xử lý theo lẽ công bằng sao? Theo ý ta, bệ hạ chỉ là bị người bịt mắt, chỉ cần có trung thần đồng ý nói thẳng can gián, chưa chắc sẽ không một lần nữa phấn chấn tinh thần!
Ví dụ Ngụy Trưng đưa ra, Nguyên Bảo Tàng rất rõ ràng. Năm ngoái có một Lang tướng là Lý Húc, khi bình ổn phản loạn ở Dương huyện, lập được công lớn, nhưng trọng thần Vũ Văn Thuật vì tranh binh đoạt quyền cho con mình, dám làm cho Lý lang tướng mang tội danh “ Kể công kiêu ngạo, coi rẻ cấp trên”, miễn đi quan tước của y, để con là Vũ Văn Sĩ vào thay thế vị trí của y. Sự việc ồn áo huyên náo, vua và dân đều nhìn thấy, cuối cùng không biết Dương Quảng lấy được tin tức từ đâu, giận dữ, hạ chỉ khiển trách Vũ Văn Thuật, và đưa Lý lang tướng đã bị giáng chức về quê, phía sau không có căn cơ gì lại sử dụng một lần nữa, thăng quan tiến chức, phái đi Hà Nam hiệp trợ Trương Tu Đà tiêu diệt phỉ.
Ngụy Trưng cũng xuất thân từ hàn môn, Lang tướng Lý Húc được hoàng đế bệ hạ trọng dụng, không thể nghi ngờ khiến hắn thay đổi cách nhìn về xuất thân, hy vọng kiến công lập nghiệp. Nhưng đối với Nguyên Bảo Tàng mà nói, xung đột phát sinh giữa Lý Húc và Vũ Văn Thuật, hoàng đế bệ hạ chèn ép quyền thần Vũ Văn Thuật làm chỗ dựa cho Lý Húc là thật, lại chỉ là một ví dụ điển hình về làm việc không suy tính cẩn thận mà thôi. Nếu đổi lại là mười lăm năm trước, Dương Quảng xử lý đồng dạng sự tình như vậy, bất kể là thiên hướng Vũ Văn gia, hay là bồi dưỡng tân thanh tú, đều sẽ làm càng thêm gọn gàng. Phải bồi dưỡng thì bồi dưỡng đến cuối cùng, liền như năm đó đối đãi với La Nghệ và Mạch Thiết Trượng, muốn chèn ép thì sẽ chèn ép đến cuối cùng, liền như năm đó đối phó với bè đảng của thái tử Dương Dũng. Mà không phải đầu voi đuôi chuột như bây giờ, vừa không có dũng khí đả kích nặng tay đối với Vũ Văn gia kiêu ngạo, cũng không để cho Lý Húc có thể nắm nhiều lực lượng quá, tiến tới trở thành cánh tay đắc lực của y.
Nghĩ được như vậy, Nguyên Bảo Tàng không kìm nổi cười:
- Bệ hạ đối đãi với Lý tướng quân, thiên hạ không ai bằng, nhưng thiên hạ có được mấy người vận khí tốt như Lý tướng quân. Huyền Thành, ta biết ngươi hy vọng ta làm cái gì! Nhưng ta chỉ là một quận thủ mà thôi, người nhỏ lời nhẹ. Hơn nữa đối với chỗ ngồi của chính mình còn phiền toái, chưa có tư cách đi chỉ trích người khác! Ngươi có khí lực kia, vẫn là trước tiên giúp ta suy nghĩ, làm thế nào qua được cửa ải trước mắt này đi!
- Cửa ải trước mắt này?
Đề tài chuyển biến quá mức nhanh chóng, khiến Ngụy Trưng có chút theo không chủ mưu kịp. Nhưng rất nhanh, y liền hiểu được một phen khổ tâm của mình đã uổng phí. Nguyên Bảo Tàng căn bản không phải là người dũng cảm đảm đương. Trên lưng chỉ quan tâm đến ba thước tuyết trước cửa nhà mình, đối với việc thiên hạ quay cuồng trong mưa gió nguyện làm như không thấy!
- Lúc lão phu trẻ tuổi cũng giống như ngươi, nghĩ đến việc gì cũng vì thiên hạ!
Nguyên Bảo Tàng có thể đoán ra sự thất vọng trong lòng Ngụy Trưng, lại thở dài, giải thích ngọn ngành:
- Nhưng lão phu chìm nổi quan trường nhiều năm, cuối cùng vẫn chỉ là một quận thủ, và chức quận thủ này chưa hẳn đã làm được lâu. Dương Công Nghĩa Thần mang binh rời đi, bọn cướp khí diễm tất thắng. Một khi lại mất thêm mấy huyện thành, chỉ sợ lão phu sẽ đi làm bạn với Chu quận thủ, đâu còn lá gan quản những nhàn sự khác?
- Cửa ải trước mắt này, kỳ thực cũng không quá khó khăn!
Thấy vẻ mặt suy sút của Nguyên Bảo Tàng, Ngụy Trưng cũng không đành miễn cưỡng nữa. Về việc đối phó với Trình Danh Chấn và Vương Vĩ Cường, thậm chí là Trương Kim Xưng sau lưng hai người, y đã nghĩ một phương án đầy đủ. Chỉ có điều lấy sự quyết đoán của Nguyên Bảo Tàng, chỉ sợ phương án này chỉ là trong suy nghĩ mà thôi. Ngay cả việc trình cho hoàng đế bệ hạ một đạo bản, chính là nghĩa thần tử nên làm, đều sợ đầu sợ đuôi, càng khỏi phải trông vào việc y dũng cảm đảm nhiệm, vì người khác sẽ không làm rồi.
- Huyền Thành có kế sách gì thần kỳ, cứ nói!
Nguyên Bảo Tàng chỉ nghe thấy Ngụy Trưng nói có biện pháp ứng phó với đám trộm cướp quấy rầy, căn bản không phát hiện sắc mặt của Ngụy Trưng, tinh thần lập tức phấn chấn lên gấp mấy lần.
Ngụy Trưng vụng trộm thở dài trong lòng, trên mặt vẫn mỉm cười như cũ. Đung đưa cây quạt hương bồ vài cái, vô cùng tự tin đáp lại:
- Ta đây là vì Đông Ông mà chuẩn bị, ở bên trong là ba kế thượng, trung, hạ sách. Mong Đông Ông lượng sức mà làm. Bất kể là kế sách nào trong đó, đều có thể bảo vệ quận Vũ Dương an toàn, thậm chỉ có thể làm cho Trương tặc đi theo cờ của quận Vũ Dương ta!
Nghe Ngụy Trưng nói tự tin như vậy, tâm tình Nguyên Bảo Tàng lập tức khá hơn, liên tục vỗ tay vài cái, lớn tiếng khen:
- Ta chỉ biết Huyền Thành tất có thượng sách dạy ta. Vài cái thôn phu hương dã gây rối, sao có thể tránh được Huyền Thành tính kế? Nhanh chóng nói cho lão phu biết, thượng sách của ngươi là cái gì?
- Thi hành thượng sách có chút khó khăn!
Ngụy Trưng thu hồi tươi cười, sắc mặt nghiêm chỉnh nói:
- Lúc này Dương Công phụng mệnh đưa quân lên phía bắc, một lần nữa có thể khẳng định thổ phỉ uy hiếp không chỉ quận Vũ Dương ta. Đông Ông có thể đưa kế sách này cho quận thủ bốn vùng Thanh Hà, Vũ an, Ngụy quận, Tương Quốc, binh của năm vùng hợp lại, giao cho một tướng tài thống nhất chỉ huy, thừa dịp quân phản loạn chưa chuẩn bị, đánh thẳng vào đầm Cự Lộc, cày đình quét huyệt, vĩnh viễn tuyệt hậu hoạn!
Hắn nói một lượt, Nguyên Bảo Tàng lại chỉ nghe được một nửa đã thu lại nụ cười trên mặt. Thật vất vả nghe Ngụy Trưng nói hết, lắc lắc đầu, thanh âm buồn bực nói:
- Quận thủ địa phương kết hợp với nhau là đại kị của triều đình. Hơn nữa còn muốn tụ tập mấy chục nghìn binh mã, vượt biên xuất kích? Huyền Thành, thư này lão phu không thể viết, cũng không dám viết. Mặc dù lão phu viết, bốn quận khác cũng không có can đảm đáp lại!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện